"Tên?" Diệp Huyên dùng giọng điệu lạnh nhạt như thường đặt câu hỏi.
"Hạ Hoài Cẩn." Nghe thấy giọng nam trầm thấp quen thuộc đó, cô suýt nữa thì nhịn không được xúc động muốn nhảy dựng lên ôm lấy anh. Nhưng trong mắt Hạ Hoài Cẩn, cô gái mặc áo khoác trắng ngồi phía sau bàn dường như lãnh đạm hơn mấy phần, hai người họ một hỏi một đáp, cuối cùng hỏi đến vấn đề nhạy cảm đó, cô mới ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
Đến giây phút đó, Diệp Huyên mới nhìn rõ khuôn mặt của Hạ Hoài Cẩn. So với tưởng tượng của cô gần như giống nhau hoàn toàn, ngũ quan nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng đôi mắt lại mang theo nét tuấn mỹ, phong lưu, khiến cảm giác lạnh lẽo như tòa núi băng quanh người anh giảm xuống không ít. Hạ Hoài Cẩn còn rất trẻ, năm nay Diệp Huyên mới 24 tính ra là lớn hơn người này đến bốn tuổi. Nhưng đối với người chỉ mới 16 tuổi liền trở thành đối tượng truy nã khẩn cấp của chính phủ, thì Diệp Huyên khôngkhác gì cô gái nhỏ khờ dại, không hiểu sự đời.
cô đúng là khờ thật, vận dụng hết nhân mạch mà mình tích lũy từ lâu, mới có thể tạo cho Hạ Hoài Cẩn thân phận là tài nguyên cung cấp gen cấp 3. Sau đó đưa bảng đánh giá tư chất mức ưu tú của Hạ Hoài Cẩn lên sở nghiên cứu SCI, thì sau này cô có thể ở cùng anh.
Thủ đoạn như vậy tất nhiên là không thể nói rõ ra được, cho nên bây giờ cho dù trong lòng Diệp Huyên có yêu tha thiết Hạ Hoài Cẩn, cho dù tay cô đang nắm lấy dương v*t của Hạ Hoài Cẩn, được tiếp xúc thân mật vượt quá giới hạn với anh thì cô cũng chỉ có thể bày ra khuôn mặt lạnh như băng, hai tay lại liên tục chuyển động, dùng hết kinh nghiệm đúc rút từ những bộ phim người lớn để thủ giao cho anh, nhưng miệng vẫn nói: "Tôi biết anh cảm thấy không quen nhưng Hạ Hoài Cẩn, đây là vì nghiên cứu khoa học."
Tiếng thở dốc của Hạ Hoài Cẩn ngày càng nặng nề, anh cố gắng kiềm chế hơi thở, vươn tay muốn đẩy Diệp Huyên ra, lại bị cô trở tay bắt lại.
"Đừng làm ảnh hưởng đến tôi." cô bất mãn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Hạ Hoài Cẩn bị nghẹn cục tức nơi ngực, lời nói dường như rít qua từ kẽ răng: "Hành vi của cô là khôngđúng với quy định thực nghiệm!" anh biết mình không dọa được cô, cũng không có khả năng đàm phán đạt được thỏa thuận gì với cô nên đành lôi mấy cái quy định thực nghiệm ra để ngăn cản Diệp Huyên.
Bởi vì nguồn cung cấp gen rất hiếm, nên Hạ Hoài Cẩn được xếp loại ưu tú trở thành người cung cấp gen, cho nên vì đảm bảo người cung cấp có trạng thái thể trạng tốt nhất, thì bắt buộc trong lúc lấy mẫu t*ng trùng của những người này phải tuân theo trình tự mà chính phủ đưa ra một cách nghiêm túc, không thể vi phạm quy định. Hành vi của Diệp Huyên lúc này đã đủ để cô bị xử phạt rồi.
"anh cho rằng," Diệp Huyên nâng mắt lên nhìn anh, "Tôi dám làm như thế này mà không có cách nào thoát tội sao?" Nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Hoài Cẩn, cô càng cảm thấy người đàn ông này quả thật rất đáng yêu.
Quả nhiên, anh là người trí dũng song toàn, mà còn sắc sảo, bình tĩnh. Đàn ông bình thường nếu gặp tình huống này đã sớm bị dục vọng che mờ lý trí, hoặc chỉ biết uy hiếp suông, tệ hại hơn là cầu xin, van nài. Nhưng Hạ Hoài Cẩn lại có thể nghĩ đến vấn đề quy định trong thực nghiệm, nắm được điểm yếu có thể khiến nhân viên nghiên cứu sợ hãi nhất để uy hiếp cô. Nhưng thật đáng tiếc phải khiến anh thất vọng rồi, với gia thế của Diệp Huyên, những quy định này không thể trói buộc được cô.
Ngón tay cô lướt trên gân xanh dữ tợn nổi trên dương v*t, khiến Hạ Hoài Cẩn nhịn không được mà run rẩy, ý cười trong đáy mắt của Diệp Huyên càng đậm. cô thích nhìn người đàn ông này vì mình mà lộ ra cảm xúc trên khuôn mặt, đầu ngón tay cô giống như đang lướt trên những phím đàn, vuốt ve, gẩy nhẹ, nắm chặt, xoa nhẹ.... Có trời mới biết được cô vì muốn làm cho Hạ Hoài Cẩn thoải mái, mà đã phải nghiên cứu phim người lớn một cách tỉ mỉ, cho dù là khi phân tích số liệu thực nghiệm, cô cũng chưa bao giờ cẩn thận đến như vậy. Cây gậy đỏ sậm càng lúc càng nóng lên, phần thân có xu thế trướng lớn. Diệp Huyên phủ tay lên quy đầu to lớn ấn một cái rồi xoa nhẹ, cô có cảm giác cây gậy nóng bỏng này dường như có sinh mệnh, kích động nảy lên trong tay cô. Mã mắt phía trên hơi mở ra, tiền tinh trong suốt chảy ra càng ngày càng nhiều, dường như sắp tới khoảng khắc núi lửa bùng nổ, hơi thở nam tính trong không khí cũng đậm dần lên.
anh ấy sắp bắn.
Nhận ra điều này khiến Diệp Huyên càng thêm hưng phấn, cô hạ thấp thắt lưng, nằm hẳn lên trên hông Hạ Hoài Cẩn, mái tóc dài xõa xuống, che khuất gò má đã sớm đỏ bừng của mình. Cảm giác ngứa ngáy giữa hai chân theo từng tiếng thở dốc của Hạ Hoài Cẩn càng thêm rõ ràng, một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra, trong nháy mắt liền làm ướt quần lót của cô. cô chỉ có thể cố gắng khép chặt hai chân, cắn môi không để tiếng rên rỉ thoát ra.
Muốn... Rất muốn... Rất rất muốn liếm cây gậy th*t cứng rắn trước mắt, muốn đem quy đầu ngậm vào trong miệng, muốn dùng đầu lưỡi liếm ướt cả hai túi tinh hoàn đáng yêu phía dưới. Muốn nuốt nó vào trong họng, rồi dùng cái miệng nhỏ nhắn, non mềm của mình ngậm lấy gậy th*t của anh. Sau đó, anhấy có thể bắn vào trong miệng mình, rồi mình có thể...
"Ưm..." Hạ Hoài Cẩn nghe được cô gái trước mắt bật ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì bỗng nhiên bàn tay của cô nắm lấy quy đầu, dùng sức bóp mạnh một cái.
"A!.." Hạ Hoài Cẩn bắn ra, cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng cứ như thủy triều ập đến, anh nhẫn nhịn hồi lâu nhưng lại bị cô đánh bất ngờ không kịp phòng bị, cuối cùng cũng thất thủ, tinh dịch nóng rực toàn bộ đều phun ra trên tay Diệp Huyên.
Đợi đến khi khoái cảm kịp liệt ấy qua đi, Hạ Hoài Cẩn mới sực tỉnh lại. anh thở hổn hển, chống tay nửa ngồi lên nhìn Diệp Huyên. cô ngẩn người, cúi đầu đứng sững tại chỗ, trên tay, cánh tay thậm chí trênchóp mũi cô cũng dính đầy chất lỏng trắng đục sền sệt. Hạ Hoài Cẩn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, gậy th*t lại có xu thế ngẩng đầu trở lại. anh vội vàng kéo quần lên, ngón tay gài nút quần cũng run run không ngừng.
"cô..." anh dừng một chút, cố gắng để giọng nói trở nên bình thường lại, "cô vừa lòng chưa?"
Đến lúc này Diệp Huyên mới tỉnh hồn lại, cô cũng không dám nhìn Hạ Hoài Cẩn, cứ vậy mà chạy thẳng ra ngoài. Đứng trong phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt tràn ngập tình dục của mình trong gương. cô thất thần, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh Hạ Hoài Cẩn bắn vào trong miệng mình, rồi mình lại nuốt hết tinh dịch của anh, mà cô đã nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng. Kích động nhất thời mà thất thủ, khiến Hạ Hoài Cẩn xuất tinh.
Nghĩ đến đây khiến cô ảo não không thôi. Quy đầu là bộ phận yếu ớt nhất, bị mình nhéo mạnh một cái, chắc là Hạ Hoài Cẩn đã rất đau. Nhưng cô cũng cảm thấy cực kì hưng phấn, mở tay ra, tinh dịch đặc sệt của anh vẫn còn dính trong lòng bày tay, giữa khe hở các ngón tay kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mỹ, sắc tình. Thỏa mãn mong ước bấy lâu của mình, cô le lưỡi từng chút một liếm sạch tinh dịch dính trên tay, ngay cả mấy chỗ trên cánh tay cô cũng không bỏ qua. "thật đáng tiếc.." Diệp huyên nhớ rõ vẫn còn mộtít tinh dịch sót lại trên mặt đất, "Sau này muốn ăn nó chỉ sợ không dễ dàng được như lần này."
thật ra hành động hôm nay của cô đã quá nóng vội, Hạ Hoài Cẩn vẫn luôn đề phòng cô, cô đáng lẽ ra nên nhẫn nhịn thêm một đoạn thời gian nữa. Diệp Huyên thở dài, đến khi nào mình mới có thể ăn được gậy th*t của Hạ Hoài Cẩn? Từ ngày được Hạ Hoài Cẩn cứu mạng, gần như đêm nào cô cũng phải vừa tự an ủi mình vừa gọi tên của anh, mới có thể đi vào giấc ngủ.
Chưa bao giờ Diệp Huyên nghĩ đến bản thân cũng có lúc điên cuồng như vậy, cô bây giờ chẳng khác gì một si nữ. Có lẽ cô đã phải chịu áp lực quá lâu, ở trong một xã hội quái dị như thế này, lại lớn lên trong giới quý tộc khuôn sáo cứng nhắc, khiến cô không thể làm những điều mình thích, thậm chí ngay cả việc bộc lộ cảm xúc thái quá cũng không được. Cho nên khi đứng trước mặt Hạ Hoài Cẩn, cô mới bày ra bộ mặt lạnh như băng như thế, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết phải dùng phương pháp bình thường nào để theo đuổi người đàn ông mình thích.
Nhìn vào gương, sửa sang lại tóc tai một chút, đợi đến khi gương mặt không còn ửng hổng nữa Diệp Huyên mới giả bộ bình thường như không có việc gì đi về văn phòng. đang đi trên hành lăng thì gặp Lâm Y, bà ta đang ôm một tập tài liệu, thấy Diệp Huyên đang đi tới thì thuận miệng cười hỏi: "Lấy mẫu t*ng trùng xong rồi? Có cầm tôi đem về kho lạnh không?"
Diệp Huyên ngẩn ra, thiếu chút nữa cô quên mất mình đã lấy cớ đi lấy mẫu t*ng trùng, nhưng tinh dịch của Hạ Hoài Cẩn đều bị mình ăn sạch, lấy đâu ra mẫu mà đưa đến kho lạnh. "Khụ..." cô khụ một tiếng, "không cần, để tôi tự làm là được rồi."
Đuổi Lâm Y di rồi, cô vội vàng chạy về chỗ ở của Hạ Hoài Cẩn. Tên của Hạ Hoài Cẩn đã được ghi trong danh sách những người cung cấp gen, hơn nữa đã có ghi chép ngày hôm nay lấy mẫu t*ng trùng, tất nhiên phải có mẫu để đưa đến kho lạnh. Dù Diệp Huyên là người trong tổ nghiên cứu cấp cao, cũng không lừa gạt được AI, chỉ đành phải khiến Hạ Hoài Cẩn xuất tinh thêm một lần nữa.
Diệp Huyên mở cửa, Hạ Hoài Cẩn đang nằm ngẩn người ở trên giường, nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy cảnh giác nhìn cô: "Có chuyện gì nữa sao?"
"anh có thể cương thêm một lần nữa không?" Diệp Huyên ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề, thấy trênmặt anh lộ ra biểu cảm tức giận, cô cảm thấy mình nên giải thích thêm một chút, "không phải là tôi nghi ngờ năng lực của anh, nhưng dù sao thì anh mới bắn xong một lần, theo như bình thường, thì cần mộtchút thời gian để khôi phục."
"cô cảm thấy tôi tức giận là vì chuyện đó?" Hạ Hoài Cẩn nâng mắt nhìn cô, anh có thể lí giải được mấy phần cái lối suy nghĩ kì quái của cô, vì cô không nghĩ rằng hành động lúc nãy của mình đối với anh mà nói là một loại nhục nhã, càng không biết rằng lời nói vừa rồi của mình khiến anh cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ Hạ Hoài Cẩn lớn lên ở trong Mặt trận giải phóng nam giới, cho đến bây giờ chưa từng trải qua khóa giáo dục tư tưởng của chính phủ - nói cách khác là quá trình tẩy não. Trong lòng anh, nam nữ là bình đẳng, đều cần được tôn trọng. anh khó có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Huyên, mà Diệp Huyên cũng cảm thấy câu hỏi ngược của anh rất kì quái.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Diệp Huyên cảm thấy có chút khó hiểu, cô nghi hoặc nhìn về phía Hạ Hoài Cẩn, đôi mắt đen nhánh, môi hồng răng trắng, khiến Hạ Hoài Cẩn có cảm giác cô rất ngây thơ, hồn nhiên, khiến tất cả những cảm xúc tức giận của anh đều hóa thành bất đắc dĩ. Thấy anh cau chặt mày, "A..." Diệp Huyên bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của anh, Hạ Hoài Cẩn chưa từng tiếp nhận giáo dục nô lệ hóa dành cho đàn ông, cho nên những lời vừa rồi của mình đã xúc phạm đến anh.
"thật xin lỗi." Mặt Diệp Huyên đỏ lên, "Là do tôi lỡ lời."
Lần này đến lượt Hạ Hoài Cẩn ngẩn người, tuy anh khó chịu, nhưng anh biết, đối với hầu hết nữ giới trên đế quốc mà nói, nam giới không đáng được tôn trọng. Ôm quan niệm như vậy, Diệp Huyên có thể tự ý thức mình xúc phạm đến anh đã là rất khó có được, chứ đừng nói đến việc xin lỗi anh. Trong chốc lát Hạ Hoài Cẩn không biết nên nói cái gì, vốn dĩ rất chán ghét hành động Diệp Huyên ép buộc thủ giao cho mình, dù cho mục đích của cô là nghiên cứu khoa học hay muốn nhục nhã anh đi chăng nữa, thìanh cũng cảm thấy cô thật đáng ghét. Nhưng bây giờ anh lại không hiểu được suy nghĩ của Diệp Huyên.
anh cảm thấy mình đối với Diệp Huyên thường xuyên mềm lòng một cách kì lạ, rõ ràng người bị xúc phạm là anh, nhưng Diệp Huyên chỉ mới nói một câu xin lỗi, anh liền mềm lòng. Nhưng lời nói ngay sau đó của Diệp Huyên lại khiến gân xanh hai bên thái dương anh giật giật.
"thật xin lỗi" Diệp Huyên trịnh trọng cúi gập người xuống xin lỗi anh, rồi lại dùng cái loại ngữ khí cứng nhắc hỏi tiếp, "Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lấy mẫu t*ng trùng được không?"
Vậy là nãy giờ cô chỉ nói cho có lệ thôi à? Hạ Hoài Cẩn cố nén tức giận: "Vừa rồi cô đã lấy một lần."
"Ách" Diệp Huyên do dự một chút, "Tinh dịch lúc nãy đều..."
Hạ Hoài Cẩn đương nhiên không biết tất cả tinh dịch của mình ban nãy đều bị Diệp Huyên ăn sạch, còn tưởng rằng vì mình bắn trên tay cô nên cô đã chạy đi rửa tay. Chuyện này khiến anh cảm thấy rất mất mặt, đối với một người con gái cũng là hành vi xúc phạm, nhưng suy nghĩ lại tất cả cũng đều do Diệp Huyên tự làm, anh hừ lạnh một tiếng: "Tôi cự tuyệt."
"Tôi nghĩ anh đã quên rằng" Diệp Huyên nói một cách bất đắc dĩ, "anh không có quyền cự tuyệt."
Thái độ của cô khiến Hạ Hoài Cẩn cảm thấy một giống như một đứa trẻ quậy phá vô lí, rõ ràng mình là người chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ lại cảm thấy như mình đang cố tình gây sự? Sau đó, Diệp Huyên đi tới, thuận thế đẩy ngã Hạ Hoài Cẩn lên giường. "Được rồi." cô duỗi tay cởi quần Hạ Hoài Cẩn, vừa dỗ dành, "Lần này sẽ rất nhanh thôi."
"cô...." Hạ Hoài Cẩn lại cảm thấy mình bị nghẹn lời, rốt cuộc cô gái này muốn làm gì?! Cái khóa trên cổ tay khiến anh không thể sử dụng sức lực được, dễ dàng bị Diệp Huyên cởi quần lót xuống, nhìn thấy gậy th*t đang ngẩng đầu dần dần, khiến Diệp Huyên kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.
"Di?" cô nhìn Hạ Hoài Cẩn, rồi cúi xuống nhìn tiểu Hạ Hoài Cẩn, "anh đã cương rồi sao?"
Người đàn ông quay đầu không để ý tới cô, Diệp Huyên không nhìn thấy được vành tai của anh đãphiếm hồng. Thao! Hạ Hoài Cẩn cáu kỉnh mắng thầm một câu, anh không thể tin được bản thân lại dễ dàng bị rung động như thế. Biểu hiện của anh bây giờ không khác gì một tên nhóc choai choai, khí huyết phương cương, vừa ngây ngô vừa gợi cảm.
Nhưng Diệp Huyên lại không nhận ra được Hạ Hoài Cẩn đang xấu hổ, còn ngốc nghếch hỏi một câu: "anh bắt đầu cương từ khi nào thế?"
Hạ Hoài Cẩn thiếu chút nữa bị cô tức chết, anh xụ mặt nhìn Diệp Huyên: "Chuyện này không liên quan đến cô, bác sĩ Diệp."
"anh có thể gọi tôi là Diệp Huyên" cô dường như không nghe thấy ý cự tuyệt trong lời nói của anh, mà ngược lại vui vẻ nói chuyện với anh. Và tất nhiên, ngữ khí vẫn cứng nhắc như cũ, Hạ Hoài Cẩn cũng không hiểu nổi sao mình lại nhìn ra được cô đang vui vẻ.
cô nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t của Hạ Hoài Cẩn, bởi vì anh đã sớm cương cứng từ trước nên rất nhanh gậy th*t đã biến thành một cây gậy cứng ngắc thô to, oai phong lẫm liệt dựng thẳng giữa hai chân Hạ Hoài Cẩn. Diệp Huyên rất muốn hôn nó một cái, nhưng vẫn cố nhịn xuống được. cô lấy ống nghiệm chuyện dụng ra, tay trái vuốt ve hai túi tinh hoàn nặng trịch, muốn Hạ Hoài Cẩn nhanh chóng xuất tinh. Nhưng lại không biết rằng khi đàn ông đã bắn qua một lần, thì thời gian gậy th*t cứng rắn sẽcàng dài hơn. Diệp Huyên hết vân vê lại nhào nặn, từ quy đầu đến giữa hai háng, qua lại hơn mười lần nhưng tiểu Hạ Hoài Cẩn vẫn như cũ đứng sừng sững không ngã.
Diệp Huyên có chút uể oải, chẳng lẽ thủ pháp của mình không đủ điêu luyện? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cố gắng kiềm chế của Hạ Hoài Cẩn, cô cảm thấy chắc là anh cũng thấy thoải mái.... "Thoải mái không?" cô hỏi thẳng luôn.
Hạ Hoài Cẩn muốn nói nhưng vừa mở miệng tiếng rên rỉ lại bật ra. anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên trán đầy mồ hôi. Diệp Huyên cũng không biết vì anh kiềm nén quá mà khó chịu hay do mình khiến anh không thoải mái.
"không thì..." cô do dự một chút, tuy trong lòng rất muốn, nhưng khi nói ra vẫn thấy ngượng ngùng, "Tôi dùng miệng giúp anh được không?"
Hạ Hoài Cẩn cố gắng kiềm chế tiếng thở dốc đã rất vất vả, vừa nghe thấy cô nói thế, giữa hai chân liền cảm thấy căng chặt, gậy th*t đang cứng rắn đột nhiên bắn tinh. Diệp Huyên luống cuống tay chân vội vàng hứng lấy tinh dịch bắn ra, cô chưa từng lấy mẫu t*ng trùng lần nào, tay chân vụng về khiến khôngít tinh dịch bị dính ngoài ống nghiệm, bèn dùng ngón tay vuốt chúng, gom hết vào trong ống. Hạ Hoài Cẩn suýt nữa thì bị hành động của cô chọc cho nổi điên, cô mặc chiếc áo khoác trắng dài ngồi giữa hai chân anh, trong tay cầm ống nghiệm chứa đầy tinh dịch đặc sệt, đối xử với chúng không khác gì trân bảo, cẩn thận chăm chú nhìn cái thứ mà anh vừa bắn ra.
Hạ Hoài Cẩn biết, đối với một người nghiên cứu khoa học mà nói, tinh dịch của đàn ông vốn là tài nguyên hiếm có. Nhưng anh lại không hiểu rằng cô có biểu hiện như vậy không phải là do tinh dịch rất trân quý mà là vì một nguyên nhân khác. Mà nguyên nhân này Hạ Hoài Cẩn không thể nào ngờ tới, đó là vì tinh dịch này là của anh.
Vừa nghĩ đến việc mình phải đem tinh dịch của Hạ Hoài Cẩn đưa đến kho lạnh, sau đó thứ này lại bị phân phối ra ngoài, không biết sẽ rơi xuống trong tay người phụ nữ nào, trong lòng Diệp Huyên liền cảm thấy bức bối. không được, cô phải đem ống nghiệm này cất kĩ. Đây đều là của cô, không ai được phép lấy!