Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Vừa bắt đầu chém giết, hắn cuối cùng cũng tìm được loại cảm giác tự do vui sướng. sẽ có ngày hắn quên đi Diệp Huyên, mặc dù không muốn, nhưng hắn phải buộc bản thân quên đi.

“Hoài Cẩn ca ca!”

Hạ Hoài Cẩn mới từ tiền tuyến trở về, súng trên thắt lưng còn chưa kịp gỡ xuống, cả người bụi bặm ngồi trên ghế lau mồ hôi. một thiếu nữ vội vàng đẩy cửa vào: “anh trai em ở trên kênh liên lạc nói có chuyện gấp tìm anh!”

Việc gấp? Trong lòng Hạ Hoài Cẩn cả kinh, Phương Nguyên là người luôn bình tĩnh, nếu ngay cả anh ấy cũng coi đó là chuyện gấp, chẳng lẽ cảng căn cứ bên cạnh đã xảy ra chuyện? hắn vội vàng đứng lên, đi theo thiếu nữ đến chỗ Phương Nguyên.

Bên trong phòng liên lạc, Phương Nguyên nôn nóng đi qua đi lại, thấy dáng vẻ này của anh ta, Hạ Hoài Cẩn càng thêm lo lắng:

“Đại ca, có chuyện gì……”

Lời còn chưa nói xong, Phương Nguyên vừa thấy Hạ Hoài Cẩn đã cuống quít chạy lại: “Việc lớn không tốt, lão Cửu...” hắn dừng một chút, ”Có mộtngười phụ nữ đến căn cứ tìm cậu…… Muốn cậu phụ trách! “

Lúc Hạ Hoài Cẩn gặp lại Diệp Huyên, cô đang bị một đám nam nhân vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. 


“không phải tôi muốn anh ấy phụ trách.” 

Nữ nhân này vẫn như cũ bày ra gương mặt than, nhưng Hạ Hoài Cẩn lại từ vẻ mặt không cảm xúc của cô nhìn ra sự thành khẩn, cô nghiêm túc trả lời vấn đề dở khóc dở cười của Phương Nguyên 

“Tôi không mang thai, anh ấy cũng không phải nam nhân phụ bạc. Phương tiên sinh, tôi phải nói một sự thật là...” cô kiên nhẫn nói, “Trong điều kiện xã hội hiện giờ, cho dù tôi mang thai ngoài ý muốn, cũng hoàn toàn không cần bắt cha ruột của đứa bé phụ trách, đây là chuyện của mấy trăm năm trước rồi. Tôi mạo muội hỏi một câu, anh có phải là ghiền phim nhựa quá rồi hay không?”

“nói như vậy, hai người các ngươi đã làm?” Phương Nguyên hoàn toàn không bắt được trọng điểm trong lời Diệp Huyên, ngược lại còn hỏi trắng trợn.

“Tôi……”

“Diệp Huyên!”

Diệp Huyên còn chưa kịp đáp lời, giọng nói trầm thấp quen thuộc đã vang lên. Trong nháy mắt đó cơ thể cô hoàn toàn không nghe lời. cô quay đầu, dưới ánh mặt trời chói chang, Hạ Hoài Cẩn vội vàng chạy từ xa tới. trên trán nam nhân còn lấm tấm mồ hôi, quần áo xám xịt, thâm chí trên tay áo còn có vết máu, có lẽ là hắn vừa trở về từ chiến hào, cả người dơ bẩn, chật vật như một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ.


“thật bẩn……” cô nhỏ giọng nói thầm một câu, bỗng nhiên ném hành lí trong tay xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mạnh mẽ ôm lấy Hạ Hoài Cẩn vừa dừng lại trước mặt.

Hạ Hoài Cẩn lại cứng rồi, cơ thể nữ nhân mềm mại dựa vào trong ngực hắn, đó là mùi hương hắn quen thuộc, mùi hương chỉ thuộc về Diệp Huyên, mang theo cảm giác mát lạnh. Trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên, Hạ Hoài Cẩn giữ lấy bả vai Diệp Huyên, muốn kéo cô ra, nhưng cảm giác ướt át trước ngực khiến tay hắn dừng lại giữa không trung, “Em……” hắn dùng ánh mắt phức tạp cúi đầu nhìn cô, cô khóc?

“Em rất nhớ anh, Hạ Hoài Cẩn……” Diệp Huyên cũng không biết tại sao mình khóc, rõ ràng tâm trạng vẫn luôn rất bình tĩnh, hao hết trăm cay ngàn đắng mới tìm được nơi này, vốn nghĩ rằng mình không hề sợ hãi nhưng vừa thấy Hạ Hoài Cẩn liền nhịn không được. cô dùng sức hít hít mũi, một chút cũng không quan tâm làm như vậy có bao nhiêu thất thố. Lại ngẩng đầu lên, đã không còn nước mắt, chỉ có khóe mắt còn hồng hồng.

“Em bỏ nhà đi.” Diệp Huyên nhẹ giọng nói.

“Bỏ nhà đi?” Hạ Hoài Cẩn máy móc lặp lại, đại não còn chựa kịp tỉnh táo.

“Ừm,” Diệp Huyên nặng nề gật gật đầu, cô nở nụ cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, “Em muốn gia nhập mặt trận giải phóng nam giới.”

“Cái gì?!” không những Hạ Hoài Cẩn, mà những nam nhân đang dựng lỗ tai nghe lén cũng không ngừng hít một ngụm khí lạnh, “Em có biết…” Hạ Hoài Cẩn vừa vội vừa tức, hận không thể bổ đầu nữ nhân này ra xem trong đó có cái gì, “Việc gia nhập mặt trận giải phóng nam giới có nghĩa là gì?!“


“Em đương nhiên biết.” 

Nghĩa là Diệp Huyên sẽ mất đi địa vị, mất đi tài phú, mất đi bạn bè thân thích, đứng ở phía đối lập với 49 triệu nữ nhân, lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng. Cuộc sống bình yên nhàn hạ sẽ không còn, thay vào đó là phải lang bạc khắp nơi. Đối địch với toàn bộ thế giới là loại cảm giác như thế nào? Chỉ cần gia nhập trận tuyến giải phóng nam giới liền có thể cảm nhận được.

“Em không cần hồ nháo!” Hạ Hoài Cẩn lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện cùng Diệp Huyên, hắn lạnh mặt, “Cầm theo rương hành lí, anh dẫn em đến cảng.”

“Em không phải vì anh mới đưa ra quyết định này,” Diệp Huyên lại không tức giận, cô nhìn Hạ Hoài Cẩn, ngay lúc nam nhân này kéo lấy tay cô thì côgiữa chặt lấy tay hắn, “Sau khi anh đi, em đã suy nghĩ rất nhiều…… “

Nghĩ về tình cảm của cô với Hạ Hoài Cẩn, nghĩ về lựa chọn của Hạ Hoài Cẩn…… Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện mà Diệp Huyên chưa bao giờ tự hỏi qua. cô là người rất thông minh, tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, có được tri thức uyên bác cùng năng lực ưu tú. Nếu cô không phải bị tình yêu làm mờ mắt, hẳn là từ lúc bắt đầu đã đoán trước được giữa mình và Hạ Hoài Cẩn không có kết quả. Với tính cách và lí tưởng của Hạ Hoài Cẩn, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô. Mà những gì cô có chính là nguyên nhân Hạ Hoài Cẩn lựa chọn rời đi.

Quay đầu nhìn lại, cô đúng là ngốc đến buồn cười. 24 năm qua, cuộc sống của cô đều trôi qua một cách vô ích mà chán ngắt.

Đều nói con người có bao nhiêu năng lực thì gắn với có bấy nhiêu trách nhiệm, Diệp Huyên được trời ưu ái có được hết thảy những điều kiện này, lại chưa bao giờ làm được việc gì có ý nghĩa.

Đúng vậy, cô ở mặt học thuật rất có thành tựu, thậm chí vì vấn đề sinh sản của nhân loại mà có cống hiến rất lớn, nhưng những cái cống hiến đó được thành lập dựa trên sự bóc lột. Từ khi Diệp Huyên có tình cảm với Hạ Hoài Cẩn, cô mới ý thức được những nam nhân bị cô coi như vật thí nghiệm cũng là con người giống cô.

Nhận thứ này đã đánh thẳng vào lòng cô, mang cho cô sự chấn động to lớn chẳng khác gì lúc bị Hạ Hoài Cẩn cự tuyệt. Trong khoảng thời gian đó, côkhông biết là mình nên bi thương cho cuộc sống yên bình mình đang sống hay là áy náy vì những việc mình đã làm trong quá khứ.


cô không muốn tiếp tục sống như vậy, bị giam trong một đống quy tắc, sống như một con búp bê mặc người an bài. cô cũng không biết mình đangtheo đuổi điều gì, cô hâm mộ Hạ Hoài Cẩn, có thể sống vì lý tưởng của bản thân là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào.

Nếu không biết, vậy đi tìm đáp án đi. cô đến nơi này, là vì Hạ Hoài Cẩn, cũng là vì chính mình.

“anh lo lắng cho em sao?” Hạ Hoài Cẩn tức giận đến mức cả gương mặt như được bao phủ bởi sương lạnh, Diệp Huyên lại nở nụ cười hiếm thấy, “anhbiết rõ cách làm việc của em,” ngay khoảnh khắc này, cô lại thể hiện ra cổ ngạo nghễ chỉ có quý tộc tinh anh mới có, “Quyết định của em đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cũng có đường lui vẹn toàn, cho nên em sẽ không trở về. Cho dù là anh cũng đừng nghĩ có thể khuyên em.”

“Ai nha… người trẻ tuổi không cần phải tức giận lớn như vậy,” Phương Nguyên đi tới hoà giải, “Lão Cửu, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ xem, mau đirửa mặt trước đi, ngay cả quần áo của người ta cũng làm bẩn rồi.”

Lúc này Hạ Hoài Cẩn mới ý thức được Diệp Huyên còn đang ôm mình, đám gia hỏa trong căn cứ lại đang vây quanh hắn và Diệp Huyên, một bộ hưng phấn nhiều chuyện.

“Khụ…” Hạ Hoài Cẩn giả bộ bình tĩnh ho một tiếng, lại trừng mắt nhìn Diệp Huyên, “anh đi thay quần áo, em thành thật đợi ở đây.”

“Cái tên tiểu tử thúi này, thái độ như vậy là sao,” Phương Nguyên mấp máy miệng, lại nháy mắt với Diệp Huyên, “cô gái nhỏ không cần để ý, hắnchính là người miệng dao găm tâm đậu hủ.”

“Tôi không ngại.” Diệp Huyên gật gật đầu, khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười —— nếu cô không nhìn lầm, lỗ tai Hạ Hoài Cẩn đã đỏ rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận