Hậu cung bốn vị công tử nói đến xuất thân cũng không tính là cao, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nam nhân, tuy rằng hoàng đế là nữ nhân, nhưng chuyện vui mừng đưa con trai vào cung, dựa vào lấy lòng một nữ nhân để thăng chức nhanh, gia tộc hơi có thể diện đều không làm được, càng không bằng nói nhóm thế gia huân quý.
Nhưng mà sinh phụ xuất thân rất thấp, đối với hoàng tự cũng không phải chuyện tốt, ở chính sự đường thương nghị một phen, năm Diệp Huyên mười lăm tuổi cử hành kê lễ xông, trong kinh đô chọn lựa mấy nhân gia đệ tử gia thế trong sạch vừa làm ruộng vừa đi học, như vậy chọn được bốn vị công tử Lạc, Tiết, Lý, Khương.
Bốn người này đều không phải trưởng tử trong nhà, con vợ cả, phụ thân tuy chân trắng, ít nhất cũng có một chút công danh tú tài, cho nên đương nhiên cũng hiểu biết chữ nghĩa. không thể không nói, triều đình có thể nói là vì bóng dáng đứa nhỏ trong bụng hoàng đế kia đã thao nát tâm. Lúc đó nguyên thân biết được, dù vướng bận, cũng không để bốn người vào trong lòng.
Nguyên thân là người tùy hứng lại tùy ý, người khác an bày cho nàng xong, đưa đến bên miệng nàng, cho dù thế nào, nàng chính là không thích ăn. Cho nên bốn người kia vào cung đã một năm, nhưng mà mặt hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Tối hôm nay Diệp Huyên trong lòng tức giận, nghĩ vẻ mặt Hoài Yển lãnh đạm, tức người nọ coi mình không ra gì, lại giận chính mình, đã bị người ta chán ghét như thế, lại vẫn luyến tiếc hắn. Hừ, ngươi không phải không để ý ta sao? Có rất nhiều người cầu trẫm sủng hạnh đó.
Giận dỗi nghĩ như vậy, bước chân nàng nhanh hơn đi tới Cung Chiêu Dương. Lạc Thành sớm đã nhận được thông báo từ tiểu hoàng môn, sửa sang chỉnh tề ở cung thất trong ngoài. Liếc thấy nam nhân áo xanh tự nhiên đi đến, Diệp Huyên không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nam nhân có thể nguyện ý tiến cung hầu hạ nữ đế, nghĩ đến cũng là người nịnh nọt. Nhưng mà Lạc Thành này tuy rằng sinh ra tuấn mỹ, ngũ quan cũng không có một chút mùi son phấn, khi đứng ở trước mặt Diệp Huyên không kiêu ngạo khôngsiểm nịnh, thân hình thon dài quỳ sát xuống, cử chỉ trong lúc đó đều có một cỗ khí trầm ngưng.
Nhân vật như vậy, sao có thể tiến cung?
trên mặt nàng bất động thanh sắc, chỉ thản nhiên nói: "Đứng lên đi."
Cung Chiêu Dương vốn là cung điện mẫu thân Diệp Huyên từng ở khi làm phi tử, hồi nhỏ nàng ở trong cung thất này lớn lên, mãi đến mười hai tuổi khi mẫu thân được lập làm hoàng hậu, mới rời khỏi nơi quen thuộc này. Sau đó Cung Chiêu Dương luôn không có người ở, đến khi Lạc Thành chuyển vào.
một lần nữa đi vào trong điện, xem gia cụ bài trí bốn phía, ý thức của nguyên thân lại lần đầu tiên cùng ý thức của Diệp Huyên nổi lên cộng tinh không tính lần gặp Hoài Yển trước đây. Có lẽ là nơi này làm nàng nhớ lại nhiều điều, ở phát hiện bài trí trong phòng giống hệt trước kia, thiếu nữ quay đầu, kìm lòng không đậu cười cười với Lạc Thành: "Lạc khanh, ngươi có tâm."
Nếu không là phải Thành tận lực giữ lại, bài trí trong phòng sao không thay đổi gì? Dù đây là thủ đoạn hắn lấy lòng hoàng đế, cũng đủ để thuyết minh nam nhân này cẩn thận thoả đáng.
Lạc Thành cúi mắt cười: "Quan gia tán thưởng." hắn thấy trên mặt Diệp Huyên lộ ra sắc mặt nặng nề, hợp thời ôn ngôn, "Trong cung đã chuẩn bị tốt nước nóng, quan gia nếu mệt mỏi, có thể khoan khoái khoan khoái."
"Ừ." Diệp Huyên đúng lúc thể xác và tinh thần mệt mỏi, tức thời được cung nữ hầu hạ, cởi áo tắm rửa. Nàng vốn nghĩ Lạc Thành có phải muốn mượn cơ hội này cầu sủng không, trong hậu cung thủ đoạn như vậy nàng gặp nhiều lắm, thật sự là suy nghĩ một chút đã cảm thấy phiền chán. Nhưng không ngờ từ phòng tắm đi ra, giường đã thu thập thỏa đáng, Lạc Thành quần áo chỉnh tề hầu ở một bên.
"Canh giờ không còn sớm, thỉnh quan gia đi nghỉ ngơi."
Đêm nay Diệp Huyên ngủ say, trong tẩm điện của nàng hàng năm đốt hương long não, mặc dù cho người bỏ đi, hương vị mơ hồ này như vẫn lưu lại trong không khí. Đó là hơi thở nàng đã từng ngửi ở trên người một người khác, cho nên nàng ngủ ở trên long sàng, cả đêm luôn mộng mị không yên, còn có rất nhiều thứ, khuôn mặt hoặc lãnh đạm, hoặc thuần chí, hoặc thâm tình.
Ngủ ở Cung Chiêu Dương, đại khái là trí nhớ thơ ấu của nguyên thân ảnh hưởng đến nàng, nàng lần đầu bình yên như vậy, một đêm không mộng mị đến bình minh.
Sau đó Diệp Huyên có thói quen đi Cung Chiêu Dương ngủ lại, mỗi lần đi đến chỗ Hoài Yển bị chọc giận, nàng cảm thấy mình chỉ có ở Cung Chiêu Dương mới bình thản một chút. Kỳ thực Hoài Yển cũng khôngmạo phạm nàng, nam nhân này thủy chung ứng đối kính cẩn bình yên, nhưng chỉ có phần kính cẩn này khiến Diệp Huyên ý thức được dù nàng làm thế nào cũng không thể tới gần Hoài Yển.
Nàng biết, dù nàng cường hạnh Hoài Yển, cũng không thể thay đổi hiện trạng. Hoài Yển vừa không hận nàng, cũng không oán nàng, bất quá coi nàng là một hạt cát trong hồng trần. Hạt cát này sẽ cọ vào chân hắn, thậm chí là tâm hắn, lại thủy chung không thể khiếnn hắn dừng lại bộ pháp đi theo Phật Tổ.
Từ đầu tới cuối, Diệp Huyên tức, Diệp Huyên giận, cũng chỉ là một mình nàng một vai kịch.
Nàng nghĩ, nguyên nhân như thế, nàng mới thích đến Cung Chiêu Dương này. Lạc Thành là người thận trọng như một, Diệp Huyên còn chưa tới, Chiêu Dương trong cung cũng đã ngâm sẵn trà long tỉnh minh tiền nàng thích nhất. Nàng không thích xông hương, Lạc Thành ngay cả trên quần áo đều thanh thanh đạm đạm không có một chút hương vị. Lúc nàng ngủ không thích có người bên cạnh, Lạc Thành liền sai người đặt một sạp mềm ở gian ngoài, khi nàng đi ngủ trong điện chỉ chừa lại mình Lạc Thành, hắn còn tận lực thở nhẹ, để nàng có thể ngủ an ổn.
Hết thảy điều này, tất cả đều vây quanh Diệp Huyên, nàng vui, nàng giận, chính là dắt theo Lạc Thành, hoặc là nói trong cả cung đình, trừ Hoài Yển, mọi người đều bị kéo theo.
Mọi người, mọi người trên đời này, cố tình chỉ có ngươi không thèm để ý ta.
"Quan gia." Thiếu nữ bưng chén trà, nước trà trong chén đều tràn ra mà không biết, Lạc Thành đành phải ra tiếng nhắc nhở nàng.
"A" Diệp Huyên thế này mới buông chén trà, tiếp nhận khăn Lạc Thành đưa tới, nàng thật sự không biết bản thân buồn rầu nên nói với ai, nhịn không được nói, "Lạc khanh, người ở Hiệt Lan Trai kia, chắc ngươi có biết."
Lạc Thành ánh mắt ảm đạm, hắn đương nhiên biết. Chuyện quan gia ở ngoài cung đối với một nam tử vừa gặp đã thương, nghênh vào trong cung sớm truyền ra mọi người đều biết, lời đồn đãi trong hậu cung càng bay tán loạn, đều nói người nọ là người quan gia nâng niu ở trên đầu quả tim, mà hắn khôngbiết điều, ba ngày hai lượt nhăn mặt với quan gia.
Trong thanh âm nam nhân không có khác thường, chỉ nhẹ giọng đáp: "Thần... biết."
"hắn..." Diệp Huyên châm chước, "Chẳng lẽ trẫm không tốt sao? Vì sao hắn... không thích trẫm."
nói xong nàng liền hối hận, vẫn nói đế vương yếu đuối không nên tùy tiện biểu hiện ra ngoài trước mặt người khác, hỏi loại vấn đề này với một nam nhân xem như thiếp thất của mình, chẳng phải là đangnhục nhã Lạc Thành?
Nhưng thần sắc Lạc Thành không thay đổi, thế nhưng nghiêm cẩn suy tư một lát: "Quan gia xin thứ cho thần đi quá giới hạn, ngài làm việc cường ngạnh, hay là... yếu thế một chút, sẽ đỡ hơn?"
Yếu thế?
Diệp Huyên cho tới bây giờ còn không nghĩ tới loại phương pháp này, chịu nguyên thân ảnh hưởng, nàng làm việc đều là trực lai trực vãng, không chấp nhận người ta nói không thể, hiện tại nghe Lạc Thành nhắc một chút, Hoài Yển là người xuất gia lấy từ bi làm gốc, có lẽ yếu thế thật sự sẽ có hiệu quả. Mặc kệ có dùng được hay không, dù sao hiện tại đã như vậy, cũng sẽ không tệ hơn, trong lòng nàng đãđịnh, hôm nay buổi tối lần đầu không ở lại Cung Chiêu Dương, mà đi Hiệt Lan Trai.
=====================================================
Nam xứng hoa sen trắng xuất hiện!