Chứng minh? chứng minh thế nào... Chờ Diệp Huyên mơ mơ màng màng phản ứng lại, nàng đã bị cởi hết quần áo nửa người trên, váy buông lỏng rơi hết xuống đến lưng, bị nam nhân đặt ở dưới thân.
Cố Dần Thành dùng một bàn tay chế trụ tay nhỏ bé của nàng chống cự lung tung, một bàn tay ở trênkiều khu thiếu nữ quang lỏa đốt lửa khắp nơi. Diệp Huyên cũng không biết là thân mình của mình quá mức mẫn cảm, hay là hỗn đản này kỹ xảo khiêu khích rất cao siêu, chỉ chốc lát sau đã yêu kiều hổn hển mềm thành một bãi xuân thủy, giữa hai chân kẹp chặt cũng có dâm lộ chảy ra, trong không khí cũng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào khắp nơi.
"Tiểu Huyên..." Cố Dần Thành ngậm bờ vai nàng hàm hàm hồ hồ liếm mút, "Ta là đệ tử trẻ tuổi có tu vi cao nhất trong môn phái, xảy ra loại chuyện này, cũng không thể không ra tay."
Diệp Huyên bị cái lưỡi kia ở trên tuyết phu không ngừng tác loạn liếm mút đến ý loạn tình mê, nghe vậy ngẩn ra, mới phản ứng lại là Dần Thành đang giải thích sự kiện ở đại hội Vạn Tiên kia, nàng hừ mộttiếng: "Huynh ra tay hay không, đâu có gì liên quan tới ta." Ngoài miệng nói như thế, đến cùng trong lòng lại nổi lên một tia ngọt ngào, mà chính nàng cũng chưa ý thức được.
"Vậy muội chính là không tức giận?" Cố Dần Thành chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên, trên môi mỏng còn lưu lại vệt nước sáng bóng vừa rồi hôn Diệp Huyên, mà một khuôn mặt tuấn tú của hắn lại có vẻ lan tràn tà khí.
Diệp Huyên không khỏi đỏ mặt lên: "Ta có chuyện gì mà phải tức giận."
"Ta ôm Quỳnh Hoa về gặp vài vị trưởng lão, muội cũng không tức giận?"
"đã nói, không liên quan đến ta." Diệp Huyên bĩu môi, "Huynh thích ôm thì ôm, Quỳnh Hoa là đại mỹ nhân như vậy, nam nhân nào lại không thích." Nàng vốn tưởng rằng bản thân mình biểu hiện phi thường lạnh nhạt, đáng tiếc những lời này nói ra lại đầy mùi chua không dấu được.
Cố Dần Thành vừa nghe, sao còn không rõ, tay xoa xoa gò má trắng non mềm của thỏ nhỏ: "Được được được, ta thích ôm, không phải vì mọi người đều bị thương, ngươi một lời ta một câu muốn ta mang Quỳnh Hoa về, nếu ta lại phủi tay mặc kệ, có vẻ rất không có nhân tình rồi, là ta chủ động muốn ôm Quỳnh Hoa, ừ " hắn cúi người xuống hôn môi thiếu nữ, nỉ non ôm lấy cái lưỡi thơm tho nói nhỏ, "Con thỏ nhỏ của ta cũng thật thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân tướng."
"Ai là của huynh?!" Diệp Huyên thẹn quá thành giận, "không phải là... không phải là ngủ một đêm thôi, thế nào ta lại thành của huynh."
"Vậy", Cố Dần Thành lúc này đã đi xuống dọc theo cổ nàng thon dài, hôn lên nhũ khâu kiều mềm, "Ta là của muội?"
"Phi! Thối không biết xấu hổ."
Con sói to thối không biết xấu hổ cười nhẹ một tiếng, vùi đầu ở giữa bộ ngực hương hoạt nõn nà, liếm lại mút càng triền miên. Thiếu nữ trên môi khắc chế không nổi phát ra tiếng kêu yêu kiều, tay nhỏ bé cũng bất tri bất giác ôm lấy cổ Cố Dần Thành, mông nhỏ nhiệt tình ưỡn lên nghênh đón hắn.
Trận này đương nhiên là nước chảy thành sông, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, nhục phùng nho hẹp ngay từ đầu còn nuốt không nổi côn th*t nam nhân quá mức thô trưởng kia, được Cố Dần Thành ôn nhu nhẫn nại âu yếm, Diệp Huyên siết chặt hai cái chân nhỏ, thắt lưng mảnh khảnh ngả về phía sau, cơ hồ cong thành một cành liễu mềmmại, khi gậy th*t đâm vào toàn bộ, hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng than thở một tiếng, sau khi cảm giác no trướng quá mức mãnh liệt kia chậm rãi biến mất, Cố Dần Thành đè nén tiếng gầm nhẹ xuống cổ họng, lập tức vừa hung tàn lại ác liệt thao làm.
Diệp Huyên bị hắn va chạm ai ai kêu lên, mảnh thịt nhỏ mềm mại bị đám lông thô cứng trên hàng của nam nhân liên tục cọ vào, vừa tao vừa ngứa, cứng rắn thành một hòn đá nhỏ sưng đỏ như máu, nàng chỉ đành cầu xin nam nhân không cần vào sâu như vậy: "A, a... Quá sâu, đi ra ngoài... đi ra ngoài mộtchút..."
"đi ra ngoài một chút sao có thể thao đến tiểu tử cung của muội, " Cố Dần Thành không chỉ có khôngtheo lời, ngược lại thắt lưng hẹp càng đẩy mạnh mạnh đem đại dương đâm vào trong tiểu bi càng sâu, hắn trừu sáp tần suất quá mức nhanh chóng, dâm dịch trong hoa đạo bị thân gậy cuốn bọc vẩy ra ngòa, thậm chí còn bắn lên bụng hắn, "thật muốn ta đi ra ngoài một chút, hử?" Dứt lời trùng trùng đụng vào hoa tâm, hung mãnh hận không thể muốn cả hai cái trứng cũng đều chen vào trong.
"Ô, ư ô..." Diệp Huyên bị thao nói không ra lời, đầu nhỏ đong đưa lung tung, đâu còn tinh lực vô cớ gây rối với Cố Dần Thành. Nàng như vậy đương nhiên là theo ý con sói to, con sói to làm sao có thể tưởng tượng được, thân mình con thỏ nhỏ vừa kiều lại nộn, không chịu nổi bản thân đùa bỡn, đem nàng thao đến mơ hồ, đương nhiên sẽ để con sói to muốn làm gì thì làm.
Đáng thương Diệp Huyên tốt xấu cũng là tu sĩ có giá trị vũ lực cũng không tệ, ở dưới tay Cố Dần Thành chỉ có thể bị chà đạp lăn qua lộn lại, d*m thủy chảy một lần lại một lần, làm ướt toàn bộ cái mông nhỏ. Cố tình nàng lại không thể nói mình không thoải mái, bị một người nam nhân thao làm như vậy, chỉ đánh sâu vào thị giác sợ là cũng có thể đạt tới cao trào. Nàng đành phải vừa khóc hô cầu xin tha thứ, vừa ở trong lòng an ủi bản thân, trừ cái vú bị xia đau, tiểu huyệt bị thao buốt, tóm lại nàng kiếm được không ít lợi?
thật vất vả chờ Cố Dần Thành bắn hai lần, vừa thỏa mãn rồi, Diệp Huyên níu chặt cánh tay hắn để hắnlăn xuống từ trên người tự mình: "đã xong việc, vậy sư huynh cũng phải đi thôi."
Nam nhân lấy mặt cọ cọ ở trên nàng cổ, ôm eo nhỏ của nàng không buông tay. côn th*t đã mềm xuống vẫn lớn như trước, còn tắc ở trong hoa huy*t Diệp Huyên, làm cho bụng nàng đổ tràn đầy tinh dịch đều giữ ở bên trong, Diệp Huyên cả người như nhũn ra, bị Cố Dần Thành cọ cọ, giống như phía sau là mộtcon cho to nóng hừng hực đang cọ nàng, muốn vươn chân đá hắn, lại bị cọ không thể xuống chân, đành phải nói: "Sư huynh, ta nói với huynh, huynh có nghe không?"
"... có nghe." Cố Dần Thành hàm hàm hồ hồ trả lời, lưỡi to còn đang liếm tới liếm lui trên cổ thiếu nữ.
"Vậy huynh còn không mau đi đi."
"không đi." Hỗn đản này bắt đầu chơi xấu.
Diệp Huyên nhất thời tức không có chỗ phát: "Giữa ban ngày, nếu như bị ai thấy thì làm sao bây giờ?"
"Thấy thì thấy thôi." Cố Dần Thành lười biếng trả lời, trong thanh âm còn mang theo ý cười sau khi đãthoả mãn, lại nhìn vành tai nhỏ của Diệp Huyên, cái lưỡi tiếp tục đi lên liếm mút.
Diệp Huyên đẩy không ra, trốn không thoát, nâng đầu Cố Dần Thành bắt hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trợn tròn đôi mắt thỏ sáng lấp lánh: "Trước tiên là nói cho rõ, ta và huynh chính là quan hệ bạn tình, huynh nhưng đừng tưởng được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Bạn tình?"
Diệp Huyên nghe thấy nam nhân thấp trầm hỏi lại, nghĩ khả năng hắn không rõ bạn tình có ý tứ gì, vội giải thích: "Chính là giống Tố Vân sư tỷ và nam sủng của nàng."
nói còn chưa dứt lời, mặt Cố Dần Thành đã đen lại.
"Ách", Diệp Huyên nghĩ nghĩ, đại khái nam sủng này định nghĩa không rõ lắm, lại giải thích, "thì hẳn là như Thanh Diệp sư bá và lô đỉnh của nàng?"
Được rồi, thế này mặt Cố Dần Thành càng đen.
=====================================================
Nhật ký của con sói to 3--
Lần thứ hai ăn con thỏ (ω)
Mĩ vị (ˉ﹃ˉ)
... thật mĩ vị (ˉ﹃ˉ)
Muốn ngừng mà không được (ˉ﹃ˉ)
Cái gì? Con thỏ nhỏ muốn chạy?! Hừ, không có cửa đâu (# ̄~ ̄#)