Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Nhận thấy ánh mắt Cố Dần Thành không có hảo ý, Diệp Huyên mặt lúc này càng đỏ hơn, lập tức trợn tròn ánh mắt, phồng quai hàm hầm hừ nói: "không được!"

"không được cái gì", Cố Dần Thành nhíu mày, "Ta nói muốn làm cái gì sao?"

"Huynh..." Diệp Huyên chán nản, nàng còn không biết hỗn đản này có hoa hoa tràng tràng gì sao, cũng tự trách bản thân mình không quản được miệng, chủ động nhắc tới thoại bản kia. hiện thời trước mắt hai người chính là một cái ngõ nhỏ u tĩnh, liên tưởng đến tình tiết trong thoại bản, ý tứ của Cố Dần Thành không cần nói cũng biết.

Cố tình hắn quả thật cái gì cũng chưa từng nói ra, nếu như Diệp Huyên muốn chỉ trích hắn là sắc ma, chẳng phải đại biểu chính nàng cũng nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ kia rồi?

Diệp Huyên đành phải oán hận nhéo bên hông nam nhân một phen, làm Cố Dần Thành hít một ngụm khí lạnh đáp lại, lại bị hắn thuận thế bắt được tay, một phen lôi vào trong lòng: "Tiểu nha đầu thật nhẫn tâm, nếu véo hỏng ta rồi, ta xem muội đau lòng hay không."


"Phi!" Diệp Huyên thối hắn một ngụm, "Còn nhiều người đau lòng huynh, không thiếu một mình ta đây."

Bàn tay to chậm rãi dao động ở giữa lưng thiếu nữ, Cố Dần Thành chậm rãi đùa con thỏ nhỏ trong lòng mình: "Vậy cũng không được, người khác ta cũng không cần, chỉ cần muội." Dứt lời ở bên tai Diệp Huyên phun ra một hơi thở, hạ giọng nói, "Chỉ cầu sư muội thương xót ta, giúp ta... thư giải."

Lời này đúng là trong thoại bản kia, thân là sư huynh, nam nhân vật chính thì thầm với sư muội. Sư muội kia nghe xong lời này, tất nhiên là ngượng ngùng không chịu nổi, lại vẫn cố nén xấu hổ nắm giữ dương căn ở trong khố của sư huynh, bị ống tay áo rộng rãi của sư huynh che lấp, một mặt cao thấp vừa làm, một mặt đi vào trong ngõ tối. Đến khi hai người thở hổn hển kích tình hôn nhau ở một chỗ, phía dưới váy sư muội sớm đã là một mảnh ẩm ướt.

Diệp Huyên đang xuất thần nhớ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bị hỏa thiêu, không ngờ Cố Dần Thành cúi người xuống, nhìn như nói nhỏ ở bên tai nàng, cái lưỡi lại cực nhanh liếm hôn thùy tai nàng một chút: "Sư muội nghĩ cái gì, là nhớ lại tình tiết trong thoại bản kia?"

Diệp Huyên thân mình sớm đã mềm ra ba phần, có muốn trách cứ hỗn đản da mặt dày này, lời nói ra miệng cũng là trong giận dữ mang theo mềm nhũn: "Chuyện gì thoại bản, ta... cũng chưa từng xem."

Cố Dần Thành thấy con thỏ nhỏ còn muốn dựa vào chỗ hiểm yếu chống lại, cười nhẹ một tiếng: "Phải không, vậy không biết ở dưới giường của sư muội ta phát hiện ra quyển sách nhỏ, chẳng lẽ là có tiểu tặc vụng trộm nhét vào trong phòng sư muội?"

Diệp Huyên thế mới biết chính mình trộm cất giấu tiểu hoàng bản đã bị người này thấy, nhất thời xấu hổ đến không được, muốn tránh ra, lại bị nam nhân áp vào trước ngực, trên bụng có một cái gì cứng rắn đâm vào, nóng nóng xuyên qua hai ba tầng quần áo vẫn truyền tới.


"Hử? Sư muội."

"Ta không biết." Diệp Huyên bắt đầu minh mục trương đảm giả ngu, vì biểu hiện bản thân vô tội, còn chớp chớp ánh mắt, đáng thương hề hề nhìn Cố Dần Thành.

Lần này nhất thời chọc vào tổ ong vò vẽ, côn th*t đâm trên bụng nàng hung hăng đụng vài cái vào giữa hai chân, nam nhân nghiến răng nghiến lợi ôm lấy nàng, bước nhanh vào trong ngõ tối, đè thiếu nữ lên trên tường hôn sâu.

"Ưm, không cần..." Diệp Huyên chỉ còn kịp phát ra một tiếng hô nhỏ, rên rỉ còn lại đều bị nam nhân đổ về trong miệng nhỏ, cái lưỡi thơm tho bị ôm lấy quấn vào trong miệng nam nhân, nàng theo bản năng muốn đẩy Cố Dần Thành ra, ngược lại bị nam nhân cầm lấy tay nhỏ, ngón tay dài cong lên cởi bỏ đai lưng, không cho phân trần đem tay nhỏ của nàng vói vào, đặt lên dương v*t đang bừng bừng phấn chấn trong quần.

"Ngoan, tiểu Huyên, sờ sờ ta." Bàn tay to cách quần áo cầm kiều nhũ của thiếu nữ cấp tốc xoa nắn, Cố Dần Thành mê muội nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng dần, buông cái miệng nhỏ nhắn bị hắn mút hơi hơi sưng đỏ lên, liếm hôn lên cái cổ trắng nõn tinh tế lộ ra kia, lưu lại một loạt tiếng nước chậc chậc ái muội.


"Huynh hỗn đản, nếu bị ai thấy..." Diệp Huyên chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không nghĩ tới Cố Dần Thành to gan lớn mật, lại thực sự dám ở chỗ công cộng đùa bỡn mình. Nhưng nàng đã sớm đánh mất khí lực, tựa như sư muội đáng thương trong thoại bản kia, thân mình mềm nhũn như bùn, giữa hai chân xuân thủy cuồn cuộn không ngừng thấm ra, một tay ôm lấy cổ nam nhân, một tay vuốt ve thân gậy cứng rắn.

"Sư muội rất sợ?" Nam nhân cắn thùy tai nàng đến ngứa ngáy, lập tức nâng mông nhỏ của nàng để nàng tách hai chân ra quấn lên thắt lưng mình, cởi tiết khố phía dưới vạt váy ra, vắt lên trên đùi thiếu nữ, ngón tay dài vói vào tiểu huyệt ẩm ướt, "Như vậy mới càng kích thích..."

"A, a..." một màn này cũng trùng hợp với tình tiết hương diễm trong thoại bản, Diệp Huyên ôm lại bả vai Cố Dần Thành, eo nhỏ không tự giác đẩy về phía trước, không bao lâu đã bị đùa bỡn tiết ra, bên tai là tiếng người ồn ào bên ngoài ngõ tối, lại có hơi thở nam nhân thô suyễn quanh quẩn, đại khái là nàng cũng bị tình cảnh này mê hoặc, nhịn không được lắc lắc mông nhỏ áp lên khố nam nhân, học sư muội trong thoại bản kiều kiều nói, "Sư huynh thật xấu... Làm sư muội rất ngứa."

Cố Dần Thành quả nhiên nở nụ cười, ngón tay dài càng đâm sâu vào trong hoa đạo: "Vậy sư muội có muốn sư huynh giải ngứa cho muội?" Dứt lời không đợi Diệp Huyên trả lời, lấy côn th*t ra đâm vào miệng nhỏ nhắn phun nước phía trước, "Nếu muốn, thì tự ăn dương v*t của sư huynh vào đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận