Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Không đợi Tô Tuyển trả lời, Diệp Huyên đã ôm cổ Tô Tuyển hôn lên môi hắn. Dường như nàng sợ nghe được đáp án đó, nàng hoảng loạn hôn Tô Tuyển, khiến câu trả lời của hắn đã đến bên môi lại phải nuốt trở về.

Hắn nhất định sẽ trả lời là không đi, trong lòng Diệp Huyên biết rất rõ ràng. Biết rõ đáp án sẽ khiến mình thương tâm, nhưng nàng lại giống như muốn tự giày vò bản thân hỏi ra câu đó. Lưỡi của nàng chuyển động trong miệng Tô Tuyể, liều chết triền miên. Nụ hôn này không có quá nhiều dục vọng, ngược lại mang theo vài phần cảm xúc hoang mang, lo sợ sợ nam nhân trước mắt biến mất, chỉ có thể gắt gao quấn lấy hắn. Giống như chiếc lưỡi của nàng đang cuốn lấy lưỡi của Tô Tuyển, cánh tay nàng ôm lấy hắn, nơi hạ thể cũng dán lên dương v*t Tô Tuyển.

”Tướng công...” Diệp Huyên bưng lấy mặt Tô Tuyển, bàn tay nhỏ bé của nàng vói đến giữa hai chân, đẩy ra hai phiến hoa môi khép kín, “Chàng xem, cái miệng nhỏ nhắn của ta muốn chàng, hưng phấn đến độ phun thủy.” Thấy Tô Tuyển không nhìn mình, Diệp Huyên nắm lấy cằm nam nhân ép buộc hắn nhìn xuống, “Chàng mau nhìn,.... Chàng mau nhìn nha...” Nàng giống như đứa trẻ khờ dại muốn hiến vật quý, tha thiết nhìn Tô Tuyển không chớp mắt, đem nơi quan trọng nhất của mình dâng đến trước mặt Tô Tuyển. Nàng cũng không trông mong Tô Tuyển sẽ thương tiếc mình, chỉ mong hắn không cần tránh né mình như vậy.


Ngay cả Diệp Huyên cũng không ý thức được một sự thật, nàng câu dẫn Tô Tuyển, nhìn qua thì có vẻ là nàng đang đùa bỡn Tô Tuyển trong lòng bàn tay, nhưng giữa hai người lúc này, người yếu thế lại là Diệp Huyên. Tình yêu chính là như vậy, không có chuyện công bằng, người nào động lòng trước thì người đó thua.

Tất cả những biểu hiện của nàng bất kể là vân đạm phong khinh hay là vui cười, giận mắng đều là mặt nạ mà Diệp Huyên dùng để che dấu chính mình. Nàng dùng cách nói nửa thật nửa giả để bảo hộ sự tôn nghiêm yếu ớt của mình, lúc Tô Tuyển cự tuyệt mình, nàng mới làm ra vẻ không quan tâm nói một câu “Ta chỉ là nói giỡn thôi.”

Cũng như lúc này, Tô Tuyển muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Thanh âm của thiếu nữ mang theo ý cười vang lên: “Tướng công cảm thấy nhục nhã?” Diệp Huyên là ra vẻ không thèm để ý, nhưng chỉ có mình nàng mới biết rõ trong lòng mình có bao nhiêu thất vọng. Nàng đem thân thể trần truồng dán lên người Tô Tuyển, cố tình vặn vẹo, “Vậy như thế này, chàng có thích không?”

”Diệp cô nương...” Tô Tuyển cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh nói, “Cô nương cần gì phải làm như thế này.” Suốt dọc đường đi Tô Tuyển vẫn cảm thấy kì lạ không thôi, nhưng lúc trước hắn từng nói qua, muốn lẻn vào Huyền Nữ giáo vẫn có rất nhiều cách, nhưng Diệp Huyên lại cố chấp dùng loại biện pháp này. Nàng cũng không phải là đệ tử Huyền Nữ giáo muốn tìm nam nhân để luyện công, nhìn thấy hắn tuấn tú mới đi câu dẫn hắn? Tô Tuyển cảm thấy đây cũng không phải là nguyên nhân.


Diệp Huyên lại cười nói:“Chàng đoán sai rồi, tướng công. Yêu nữ ma giáo như ta đều phóng đãng, không có đức hạnh, nhưng chàng yên tâm, ta không giống như nữ nhân Huyền Nữ giáo hút đi nguyên tinh của chàng, chỉ là cầu một lần tham hoan thôi.”

Tô Tuyển đột nhiên mở to mắt: “Ta không tin.” Hắn còn nhìn chăm chú vào mắt Diệp Huyên, “Ta không tin cô nương là người như vậy.”

Diệp Huyên giật mình, nàng không nghĩ tới Tô Tuyển sẽ nói ra những lời này. Ở trong mắt nhân sĩ chính đạo, yêu nữ ma giáo người nào cũng là giết người như ngóe, phóng đãng thành tính. Đối với Diệp Huyên mà nói, vế trước là sự thật, còn vế sau là vu khống, nhưng nàng căn bản là không thèm để ý. Nhưng Tô Tuyển lại nói nàng không phải là người như vậy, ngữ khí của hắn còn rất nghiêm túc. Diệp Huyên biết, Tô Tuyển nói ra lời này là thật lòng, trong lòng hắn đúng là nghĩ như vậy.


Diệp Huyên cười cười, nhưng nụ cười của nàng thật nhạt nhẽo: “Vậy ngươi cảm thấy... Ta là người như thế nào?” Nàng mang mặt nạ mà sống quá lâu, ngay cả bản thân nàng cũng không biết bộ mặt thật của mình là thế nào.

”Ta không biết.” Tô Tuyển vừa mới dứt lời, Diệp Huyên liền cười khanh khách, khiến hắn có chút xấu hổ ảo não nói: “Ta nói thật lòng, tóm lại, trực giác của ta cho ta thấy ngươi đang nói dối.” Hắn còn cường điệu thêm một lần, “Trực giác của ta rất chính xác.”

Diệp Huyên cười càng thêm tùy ý, lúc này nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, giống như mới vừa rồi nàng nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, đột nhiên, nàng ngừng lại, yên lặng nhìn Tô Tuyển: “Nếu ta nói... Ta bởi vì thích ngươi mới làm ra chuyện này, ngươi tin không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận