Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Tô Tuyển cứng người.

Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn là hoài nghi bản thân nghe nhầm. Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy, yêu nữ này là đang thổ lộ với mình? Lời nói của Diệp Huyên quả thật là không thể ngờ được, hắn thậm chí còn hoài nghi trước mặt hắn không phải là yêu nữ Thiên La giáo mà có người giả dạng nàng. Ý nghĩ hoang đường này nhanh chóng bị hắn đè ép xuống, hắn không phải là người có thói quen trốn tránh sự thật, tuy cảm thấy không thể ngờ được nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng để bản thân còn biết đường mà đối phó.

Thấy hắn cau mày, thanh âm của Diệp Huyên càng thêm mềm mại, đáng yêu: “Tướng công, chàng thật sự tin lời ta ư?”

”Hả?” Tô Tuyển sửng sốt, “Tin cái gì? Ta đương nhiên là...” Hắn bất ngờ tỉnh lại, “Ngươi gạt ta?!”


Diệp Huyên cười đến run cả người, đôi mắt long lanh ngập nước, nàng cười đến độ chảy cả nước mắt: “Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi chưa từng bị người khác trêu đùa?”

Tô Tuyển ngây ngốc đứng đó, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận đang bùng lên trong người. Bị người khác lừa gạt tình cảm, cảm giác này quá mức nghẹn khuất (kìm nén+oan ức), thế mà hắn còn tự hỏi làm thế nào để đáp lại Diệp Huyên, không ngờ nàng lại lấy hắn ra làm trò cười. Hắn có tâm muốn nói, có cô nương nào lại lấy loại chuyện này ra mà đùa giỡn, nhưng thiếu nữ trước mắt căn bản không phải là người bình thường, lời nói cũng đành phải nghẹn lại trong cổ. Nhìn Diệp Huyên vẫn cười đến thoải mái, lòng Tô Tuyển lại bốc hỏa, nhưng cũng không nỡ nói nặng lời với nàng.

hắn nghẹn mất một lúc lâu, mới tức giận nói: “Quên đi, là ta nhiều chuyện. Tóm lại, ta sẽ không cùng ngươi làm ra loại chuyện này.”

”Làm ra chuyện gì?” Diệp Huyên nhíu mày.

Tô Tuyển thấy nàng bày ra dáng vẻ hồn nhiên không biết xấu hổ, trong lòng hận đến nỗi nghiến nát răng: “Chính ngươi biết!”


”A, tướng công là nói chuyện này đi.” Thiếu nữ nắm lấy dương v*t Tô Tuyển mà vuốt ve, “Cái loại chuyện này... Chính là đem đại gia hỏa của tướng công cắm vào cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ta, dùng đại dương v*t của chàng thao tiểu huyệt của ta, thao cho tiểu huyệt chảy d*m thủy ròng ròng...”

Nàng càng nói càng quá đáng, khuôn mặt Tô Tuyển đỏ bừng, đành phải lớn tiếng quát: “Im miệng, đừng nói nữa!”

”Chàng mắng ta.” Diệp Huyên ủy khuất nhìn hắn, mắt to ngấn lệ, dường như ngay lập tức sẽ rơi xuống, “Chàng thế mà mắng ta.”

Trong lòng Tô Tuyển căng thẳng, theo bản năng muốn giải thích, nhưng hắn sực tỉnh lại, ai biết yêu nữ này có phải hay không lại lừa mình. Chính là như vậy, nàng trở mặt nhanh như lật sách, nàng là đang lừa mình, hắn lạnh lùng nói: “Diệp cô nương, xin đừng lấy ta ra làm trò cười. Ta chỉ là mãng phu cục mịch, không biết hiểu ý ôn nhu, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.”


Tính tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Tô Tuyển nặng lời với Diệp Huyên như vậy. Sau khi nói xong, trong lòng hắn cũng có chút lưỡng lự, có phải hay không... Có phải hay không là hơi quá đáng? Số lần Tô Tuyển được người khác thổ lộ cũng không ít, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cho dù là ai nói Tô Tuyển đều là khách khí mà kiên quyết cự tuyệt. Giờ phút này hắn căn bản là chưa ý thức được, trong quá khứ lúc hắn cự tuyệt những cô nương khác lời nói cũng không có chút lưu tình như bây giờ, hắn bây giờ lại sợ mình nói thẳng ra sẽ khiến yêu nữ ma giáo này thương tâm.

Nói cho cùng thì hắn vẫn còn trẻ, tuy trong lòng bất an không yên, nhưng vẫn nghiêm mặt không nói lời nào. Diệp Huyên cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tô Tuyển, khiến hắn cảm thấy trong lòng khó chịu. Hắn không khỏi nghĩ, hay là... mình chịu thua đi.

Không đợi hắn mở miệng, Diệp Huyên bỗng nhiên cười thành tiếng, nàng thản nhiên nói: “Thôi, nếu Tô thiếu hiệp không muốn, ta cũng không phải là người không biết xấu hổ.” Nàng làm ra vẻ mất hứng, cũng cảm thấy mất mặt, cứ như vậy mà dừng tay, “Giải dược ta sẽ đưa cho ngươi, đợi đến khi vào được Huyền Nữ giáo, chúng ta liền chia ra mỗi người một ngả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận