Mặt trời đã lên cao, Diệp Huyên từ từ tỉnh lại sau một giấc ngủ say. Đã
rất lâu rồi nàng không có một giấc ngủ ngon như vậy, mặt trời lên cao
ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, ấm áp mềm mại dễ chịu vô cùng,
giống như cái ôm của hắn đêm hôm qua, khiến Diệp Huyên cảm thấy an tâm
từ tận đáy lòng.
Mắt nàng khẽ nheo lại, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, tất
cả đều tốt đẹp. Tối hôm qua, nàng với Tô Tuyển đã thổ lộ hết những lời
trong lòng với nhau, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiểu rõ được tình cảm của đối phương dành cho mình. Độc trên người Diệp Huyên cũng đang chậm rãi biến mất, tuy nội lực không thể khôi phục giống như lúc trước, nhưng ít ra
cở thể đã cử động được. Cho đến khi độc tố hoàn toàn biến mất, Tô Tuyển
đã tính toán hết cả rồi, hắn muốn mang theo Diệp Huyên đi tái ngoại, đi
gặp sư phụ của hắn Vân Trung Khách. Hai người sẽ thành thân, còn có thể
có một hoặc vài cái đứa nhỏ, có thời gian cả một đời để yêu thương đối
phương.
Đó chính là tương lai mà Diệp Huyên chưa bao giờ dám mơ ước, cũng là
điều hy vọng xa vời, cuồng vọng nhất trong lòng nàng, cuối cùng, vào
thời khắc này, được hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bày ra trước mắt nàng. Lời hứa này có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng có một điều khiến nàng không
hài lòng lắm, đó là....
Diệp Huyên thử cử động một chút thân thể bủn rủn của mình, quả nhiên,
nàng cảm thấy từ trong hoa tâm chảy ra một dòng chất dịch nong nóng,
ngay lập tức làm tấm chăn dưới người nàng ướt một mảng lớn.
Có lẽ ham muốn của Tô Tuyển thật sự là nhiều quá mức, khiến nàng ăn không tiêu.
Nhưng Diệp Huyên cảm thấy bản thân vẫn có thể hiểu được, dù sao Tô Tuyển cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đúng là thời điểm khí huyết phương cương
(đại khái là có tinh lực, mạnh mẽ như hổ) của nam nhan, hơn nữa hắn mới
khai trai không lâu, tối qua hắn không ngừng muốn mình, có thể chứng
minh được bản thân nàng rất có mị lực. Cho nên, tối qua nàng bị Tô Tuyển làm đến ngất xỉu, sau đó bị hắn làm đến tỉnh lại, nàng cũng không có
giận hắn. Lúc nàng đối mặt với nội tâm chân thật của mình, lo lắng không yên thổ lộ với Tô Tuyển, thì hắn vẫn đang ở giữa hai chân nàng ra sức
thao nàng, nàng cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng đó đã là giới hạn của nàng, nếu Tô Tuyển cứ như vậy trong suốt nửa tháng, mỗi ngày đều giống
như tối hôm qua không chút ngừng nghỉ mà cứ ba ba ba, cho dù là tiểu
huyệt của nữ chính trong thịt văn cũng bị phá nát có biết không a!
Tô Tuyển tỏ vẻ bản thân cũng cực kì ủy khuất: “Đây là A Tinh nói.... là vì giải độc.”
Diệp Huyên do dự giữa hai phương án một là “nói cho hắn biết Thẩm Tinh
đang lừa hắn” hai là “giữ im lặng” đúng nửa giây, khi vừa đối diện với
đôi mắt của hắn giống như một con chó lớn đang dùng đôi mắt đen nhánh
ướt sũng nhìn nàng, Diệp Huyên đã bại trận trong nháy mắt. “Nhiều nhất
chỉ có thể làm ba lần.” Nàng run rẩy giơ ra ba ngón tay.
”Năm lần.”
”Ba lần.”
”Năm lần.”
”Được rồi, bốn lần, không thể nhiều hơn nữa, chỉ được bốn lần!”
Tô Tuyển bẹp bẹp miệng, ngay lúc Diệp Huyên cảm thấy hắn chuẩn bị ủy
khuất gào khóc thì bẹp một tiếng, gục xuống bên cổ nàng, cao hứng phấn
khởi vừa liếm vừa hôn. Có lời nha, Tô thiểu hiệp cao hứng suy nghĩ, A
Tinh nói mỗi ngày chỉ cần làm ba lần.
Nếu Diệp Huyên có thể nhìn thấy suy nghĩ lúc này trong đầu hắn, nàng
nhất định sẽ căm giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với hắn, đồ
ngốc, cho ngươi làm ba lần thì ngươi chỉ làm ba lần sao, huống chi tối
hôm qua ngươi đâu phải làm ba lần a!
Lúc này, tên đầu sỏ khiến cả người Diệp Huyên vô lực đẩy cửa bước vào,
thấy Diệp Huyên đã tỉnh, hắn ngay lập tức chạy đến bên nàng cọ cọ: “A
Huyên, nàng... nàng cảm thấy thế nào rồi?”
Thấy Tô Tuyển ăn nói lắp bắp, Diệp Huyên liền biết hắn cũng đã ý thức
được tối hôm qua bản thân mình đã làm quá mức, Diệp Huyên hừ một tiếng,“Ta đói bụng.”
”A a, ta ôm nàng đi ăn cơm.” Tô Tuyển âm thầm thở hắt ra một hơi, xem ra hắn sẽ không bị nàng giáo huấn vì túng dục quá độ. Hắn vui vẻ ôm nàng
vào lòng, thân hình nhỏ xinh trong lồng ngực mềm mại giống như một con
mèo nhỏ (nguyên văn cv là một mảnh lông chim, tui cũng bó tay vs cái
kiểu so sánh này), bởi vì không có quần áo để thay, nên nàng chỉ khoác
một kiện ngoại bào màu trắng, vạt áo tuột xuống lộ ra một mảng da thịt
trắng như tuyết.
Trong Dược Vương cốc chỉ có Dược Vương, Thẩm Tinh cùng với một tiểu dược đồng, cả ba người đều là nam nhân, cho nên, trong cái sơn cốc to đùng
này, đừng nói đến quần áo của nữ nhân, ngay cả nửa điểm gì đó có liên
quan đến nữ nhân cũng không có. Tô Tuyển thấy Diệp Huyên chỉ khoác ngoại bào, không khỏi mắng thầm bản thân đúng là quá sơ ý, xem ra hắn phải
xuất cốc một chuyến. Cũng may trong Dược Vương cốc lúc này chỉ có hai
người là Tô Tuyển với Diệp Huyên, tuy bây giờ nương tử nhà mình áo quần
không đủ che thân, nhưng nói tóm lại cũng chỉ tiện nghi cho mình mà
thôi.
Vui vẻ rạo rực ôm Diệp Huyên đến trước bàn cơm, Tô Tuyển để nàng ngồi
trong ngực mình, cứ như vậy ôm Diệp Huyên nhìn nàng ăn cơm. Dưới ánh mắt ra hiệu của Diệp Huyên thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng, Tô thiếu hiệp chưa thành thân liền biến thành thê nô cảm thấy loại cảm giác này thật
tốt.
Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy không thích hợp.
”A Huyên.” Tô Tuyển cau mày, vươn tay sờ soạng dưới mông Diệp Huyên một
phen, “Nơi này sao lại ướt vậy?” Làm ướt cả quần của hắn.
Diệp Huyên đỏ mặt, nàng kẹp chặt hai chân: “Nào có, là ảo giác của huynh thôi.”
Trong quá trình nói chuyện với Diệp Huyên Tô Tuyển đã hiểu ra được một
cái đạo lý, yêu nữ này nói mười câu thì có đến chín câu là giả. Cho nên
hắn dứt khoát nhấc lên ngoại bào đang khoác trên người nàng, tách cặp
đùi ngọc ra, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đóa hoa giữa hai chân của
thiếu nữ co rúm lại một chút, rồi lại phun ra một bãi hỗn hợp bạch trọc
lẫn dâm dịch.
Đây là nguyên nhân dưới mông Diệp Huyên ướt sũng...
”Nhìn, nhìn đủ chưa?” Diệp Huyên bị Tô Tuyển nhìn chằm chằm không chớp
mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không có cách nào khác a, tối hôm qua Tô
Tuyển bắn vào trong bụng nàng quá nhiều, qua một đêm vẫn còn tinh dịch
chảy ra từ trong hoa huy*t. Thấy Tô Tuyển không đáp, Diệp Huyên thẹn quá hóa giận, “Còn không phải đều là tại huynh, chán ghét!”
”Trách ta, trách ta.” Tô Tuyển vội vàng dỗ dành nàng, “Nhưng mà...”
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên cằm, “Dương tinh của ta dùng để giải độc trong
người nàng, như vậy quá lãng phí...” Hắn giương mắt nhìn Diệp Huyên,
nghiêm mặt nói, “Phải lấy thứ gì đó chặn tiểu huyệt của nàng lại.”
(*khóc một dòng sông* tui cũng bái phục thánh này luôn rồi!)