Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chày giã thuốc tắc bên trong tiểu huyệt, Diệp Huyên lười biếng nằm trên
tháp nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đang là đầu hạ, ban ngày ở Dược Vương
cốc đúng là dễ chịu, ánh nắng ấm áp chiếu lên người vô cùng thoải mái.
Tô Tuyển vội vội vàng vàng trở về cốc, vừa bước chân vào phòng liền nhìn thấy một màn mỹ nhân giả mị đồ (giả mị là chợp mắt, đồ là bức tranh).
Ngoại bào rộng thùng thình khoác hờ trên người nàng, cổ áo buông lỏng lộ ra bả vai mượt mà, bên dưới vạt áo là cặp đùi ngọc thon dài. Một chân
của tiểu mỹ nhân hơi cong lên, có lẽ là vì cái chày giã thuốc tắc bên
trong tiểu huyệt khiến nàng khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bàn
tay nhỏ bé vuốt ve nơi giữa hai chân, từ trong xoang mũi bật ra tiếng
rên rỉ nũng nịu.

Dục vọng khó khăn lắm mới biến mất ngay lập tức lại bốc lên, Tô Tuyển
nghe thấy tiếng Diệp Huyên rên rỉ, chỉ cảm thấy giống như có một con mèo nhỏ gãi gãi trong lòng hắn, cả người vừa ngứa vừa nóng.

Diệp Huyên nghe được tiếng bước chân của hắn, tức giận liếc mắt qua nhìn hắn một cái: “Còn không mau chút đem thứ này lấy ra, vừa lạnh lại vừa
cứng, ta không muốn tắc cái này trong tiểu huyệt.”

Tô Tuyển buông gói đồ trong tay xuống, thuận thế đem Diệp Huyên kéo vào
trong ngực: “Nương tử ngoan, đây đều là vì giải độc, nếu nàng thấy khó
chịu...” Tay hắn trượt xuống giữa hai chân Diệp Huyên, “Ta giúp nàng xoa xoa được không?”

”Ai là nương tử của huynh.” Diệp Huyên vô thức mân mê đôi môi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng tối qua cũng bị Tô Tuyển ăn hết lần này đến lần khác, đôi môi vừa hồng lại vừa sưng, sáng bóng ánh nước chọc người yêu
thương. Tô Tuyển dùng môi lưỡi của hắn giày vò môi nàng một trận, mãi
cho đến khi Diệp Huyên thở không nổi mới buông ra, ngón tay thon dài của hắn đẩy ra bối thịt mập mạp, phía trên thì cuốn lấy cái lưỡi thơm tho
của Diệp Huyên vào trong miệng mình, phía dưới thì đem ngón tay vói vào
trong hoa huy*t.

Trong hoa huy*t tràn đầy d*m thủy dinh dính, cái chày giã thuốc cứng rắn bị mị thịt bao bọc, thân chày dính đầy d*m thủy trơn trượt ngón tay hắn cũng không giữ được. Mặc dù mật động của nàng ấm áp ẩm ướt, nhưng khi
hắn sờ lên cái chày giã thuốc này vẫn cảm thấy lành lạnh. Tô Tuyển không khỏi đau lòng, thứ này tuy không thô to bằng dương v*t của mình, nhưng
lại lạnh như băng, tiểu huyệt Diệp Huyên chứa nó tất nhiên là cảm thấy
không thỏa mái. Hắn cân nhắc một chút, nếu dùng chày gỗ chắc Diệp Huyên
sẽ thoải mái hơn một chút. Nghĩ tới đây, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng
ngời: “Nương tử, nàng nằm đây nghỉ ngơi, như thế này sẽ không quá khó
chịu.”

Nhìn hắn lướt đi như một trận gió, Diệp Huyên cảm thấy buồn bực, đồ ngốc này lại định làm gì nữa đây? Trong lòng nàng dâng lên một cỗ dự cảm
không mấy tốt lành, cảm thấy Tô Tuyển lúc nãy vừa mới nghĩ ra những điều không bình thường.

Tô Tuyển thật đúng là không phụ sự kì vọng của nàng, sau nửa nén hương,
hắn kích động cầm trong tay một căn mộc côn đã được đánh bóng trơn nhẵn
đi vào phòng. Kích cỡ căn mộc côn đó so với cái chày giã thuốc đang nằm
trong tiểu huyệt của Diệp Huyên không khác nhau là mấy, hai đầu trơn
nhẵn, bóng loáng, ngay lập tức Diệp Huyên liền hiểu được cái thứ này
dùng để làm gì. Nàng nhịn không được mà đỏ mặt, hung ác phỉ nhổ Tô Tuyển một ngụm: “Đại lưu manh, huynh đừng hòng lại lấy thứ đó đến giày vò
ta.” Nàng trăm triệu lần cũng không ngờ tới, Tô Tuyển lại đi khắc ra một căn dương v*t giả.

Nói là dương v*t giả, nhưng thực ra nhìn qua cũng không khiến người ta
hiểu lầm lắm. Nếu không dùng vào mục đích này, thì nó đơn giản cũng chỉ
là một căn mộc côn mà thôi. Hắn trơ mặt cọ đến bên người Diệp Huyên:“Nương tử, dương tinh của ta không thể lãng phí a, dùng căn mộc côn này
tắc lại huyệt khẩu, chắc chắn không lạnh lẽo giống như cái chày kia.” Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nếu không phải khóe mắt hắn vẫn liếc nhìn
về nơi giữa hai chân của nàng, Diệp Huyên đúng là không thể nhìn ra được đằng sau cái vẻ mặt thuần lương này của hắn là một con sói ba đuôi.

Diệp Huyên không khỏi buồn cười, đại ngu ngốc, còn ở trước mặt mình
trưng cái vẻ nhỏ nhen. Nàng nhớ lại lúc ở trên thuyền Huyền Nữ giáo, hắn vừa ngây thơ vừa ngại ngùng, cho nên mới bị Diệp Huyên quyến rũ vô song đùa giỡn xoay quanh. Bây giờ hai người lại có xu thế ngược lại, đôi mắt hạnh của nàng lấp lánh đảo quanh, nàng cũng không thể để cho Tô Tuyển
coi thường.

”Tướng công...” Cách xưng hô khiến lòng Tô Tuyển khẽ tê dại từ môi Diệp
Huyên nói ra, đầu ngón tay của nàng vuốt nhẹ lọn tóc mai bên vành tai,
nàng trừng mắt nhìn Tô Tuyển, “Ta không muốn ăn cái căn mộc côn này
đâu.”

Nàng khe khẽ nói nhỏ, một chữ “ăn” kia giống như được nàng cố tình ngâm
nga, cổ họng Tô Tuyển khô khốc, côn th*t đã sớm trướng lên đau đớn,
dường như muốn đỉnh phá quần. Nam nhân ghé vào bên tai Diệp Huyên nói,
giọng hắn khàn khàn: “Vậy nàng... muốn ăn cái loại gậy nào?”

”Loại gậy nào ta cũng không muốn ăn.” Nàng nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng
tay của Tô Tuyển, ngón tay gõ gõ lên thân căn mộc côn, “Nhưng mà.... Nếu tướng công bằng lòng đem cây gậy này khắc lại một lần nữa, ta nguyện ý
ăn hết.”

Yết hầu Tô Tuyển trượt xuống, hắn bắt lầy bàn tay nhỏ bé của nàng đang
làm loạn trên ngực mình, nhẹ nhàng lôi kéo, đem Diệp Huyên giam cầm ở
trong ngực mình, “Muốn khắc như thế nào? “ Cổ họng hắn khô rát, côn th*t cách một lớp vải đỉnh lên đùi nàng, hắn cọ xát theo bản năng, hận không thể cắm vào cơ thể nàng.

”Bởi vì nó quá xấu.” Yêu nữ này lại dùng vẻ mặt ngây thơ lại phần dâm
đãng nhìn Tô Tuyển, bàn tay nhỏ bé trượt dọc theo vạt áo, đầu ngón tay
khều ra đai lưng của Tô Tuyển, nhẹ nhàng nắm lấy cái thứ thô to vừa nhảy ra. Bên tai liền nghe thấy tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của nam nhân, Diệp
Huyên mêm muội nhìn khuôn mặt tràn ngập dục vọng của hắn, cái lưỡi thơm
tho liếm nhẹ một vòng lên khóe môi, nói ra khát vọng xuất hiện trong đầu của mình khi nhìn thấy căn mộc côn, “Đem nó khắc thành hình dạng đại
dương v*t của tướng công, tiểu huyệt của ta... chỉ muốn ăn đại dương v*t của tướng công.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui