Ăn Thịt Chi Lữ (cao H Tiếp)

Không gian bên trong hộp quà lại rất lớn, còn trải thảm lông thỏ mềm nhũn, thoạt nhìn đáng yêu lại tinh xảo. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên đám lông thỏ như tuyết, một con thỏ nhỏ
đang nằm nhắm mắt ngủ say.

Con thỏ nhỏ kia chân dài cuộn tròn, tay nhỏ bé ôm trên ngực, một đầu tóc dài rối tung như mực buông xuống dưới, xõa lên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc lại càng đáng thương đáng
yêu. Ở trên đỉnh đầu, mọc lên hai cái tai thỏ, khi nàng ngủ say, vì hô hấp
nhẹ nhàng lay động, khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra sờ một chút để kiểm tra.

Trên người nàng mặc trang phục cô
gái thỏ rất ngắn, không phải màu đỏ thẫm yêu mị, mà là trong trắng mang theo hồng, có vẻ mềm mại vô cùng. Quần áo quấn vòng quanh thân hình nàng linh lung đẹp đẽ, bộ ngực nhỏ
cao cao, cái mông kiều kiều, mà giữa tuyết đồn tròn xoe cong mềm kia, nhô ra một đám đuôi thỏ lông xù màu trắng. Cố Dần Thành nhịn không được vươn tay túm lấy cái đuôi nhỏ một chút, con thỏ nhỏ ai nha một tiếng, kinh hoảng mở mắt.

"Người này thực đáng giận, sao lại kéo cái đuôi của ta." Con thỏ nhỏ tức giận hỏi.

Cố Dần Thành thản nhiên vuốt cằm, trong lòng vừa kinh lại hỉ - phần quà sinh nhật này thật đúng là quá nổi bật. hắn nghĩ đến lễ vật của Diệp Huyên hẳn là tìm cách đút no mình,
không nghĩ tới tiểu gia hỏa còn có thể chơi tình thú như vậy, thế nhưng còn dùng thuật pháp để mọc ra lỗ tai và đuôi thỏ, sau đó tự đóng gói mình thành lễ vật đưa tới.

Đã muốn chơi tình thú, con sói to đương nhiên vui vẻ phối hợp, hắn
nhướn mi: "Con thỏ nhỏ, chẳng lẽ ngươi không biết hiện giờ ngươi đang
ở nơi nào?"

Diệp Huyên trong mắt to toát ra thần sắc ngây thơ: "Ta, ta không biết."

Cố Dần Thành tựa tiếu phi tiếu, rất có thần thái ác ôn nói: "Ngươi bị người ta lấy làm lễ vật tặng cho ta, hôm nay ta sẽ ăn luôn ngươi." nói xong còn "nhe răng cười" hai tiếng, một bộ dáng đắc chí mãn ý, chọc Diệp Huyên suýt nữa hỏng vai diễn.

Nhịn xuống cười thầm trong bụng, Diệp Huyên càng toát ra bộ dáng sợ sệt co rúm, nhỏ giọng trả lời: "Hóa ra, ngươi là đại phôi đản", thấy nam nhân "ừ" một tiếng, giống như uy hiếp lại muốn túm cái đuôi nàng, nàng vội vã mắt nước mắt lưng tròng cầu xin, "Xin ngươi không cần ăn ta, ta... ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng ngươi."

Cố Dần Thành nắm đám lông xù trắng nhỏ ở trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn, phát hiện cái mông nhỏtròn xoe phía dưới cũng run run lên. hắn có hứng thú nghĩ, không ngờ thuật pháp biến ra đuôi cũng có thể tâm huyết tương liên với tiểu Huyên, cái đuôi này cũng mẫn cảm giống thân thể nàng. Miệng hắnchậm rãi nói: "Khó mà làm được, ta hiện giờ rất đói bụng, không ăn ngươi, ngươi muốn đút no ta thế nào?"

Diệp Huyên ngầm thối hỗn đản
không biết xấu hổ này một ngụm, ngượng ngùng đứng thẳng dậy: "Ngươi nói muốn như thế nào... đều có thể."

"Tốt lắm", nam nhân khí định thần nhàn cười, "Tự mình đi đến bàn cơm nằm sấp xuống." nói xong liền cất bước đi vào phòng bếp, chờ khi hắn
bưng ra một mâm dâu tây đã rửa sạch sẽ còn mang theo vết nước trở lại nhà ăn, con thỏ nhỏ đã vểnh mông ngoan ngoãn quỳ lên bàn cơm.

Thanh âm nam nhân mang theo cười nhẹ từ phía sau truyền đến, Diệp Huyên chỉ cảm thấy chỗ mông chợt lạnh, vải dệt bọc lấy chỗ giữa hai chân trực tiếp bị xé, lộ ra kiều hoa non nớt phía dưới. Nơi đó đãsớm ẩm ướt rối tinh rối mù, nếu không có quần áo ngăn cản, chỉ sợ dâm thủy đã từ mông nhỏ chảy đầy chân Diệp Huyên, làm cái đuôi lông xù cũng muốn ướt nhẹp.

Ngón tay thon dài vươn đến, cầm dâu tây, từng quả một nhét vào trong hoa huyệt nhỏ. Diệp Huyên trong miệng kêu nhỏ ô ô, kiều khu chướng vô cùng. Nàng nơi đó tuy rằng ẩm ướt, đến cùng cũng chưa bị khuếch trương vẫn còn chật hẹp, một ngón tay vói vào trừu sáp đã thật khó khăn. Cố tình dâu tây mềm, Diệp Huyên không dám giáp mạnh, chỉ có thể liều mạng khống chế mị thịt trong dũng đạo, cái miệng nhỏ nhắn chỗ hạ thân kia khép mở như là thật tham ăn.

Nàng cảm giác được đã bị nam nhân nhét vào ba quả dâu tây, trong hoa huyệt vừa trướng lại ngứa, nhịn
không được lắc lắc mông nhỏ muốn trốn: "Không được, ưm... Ăn không
vào, tiểu huyệt huyệt ăn không vào..."

Cố Dần Thành ba một tiếng vỗ một cái lên trên mông nhỏ đang xoay loạn: "Không nghe lời? Con thỏ nhỏ, ngươi muốn ăn dâu tây, hay là muốn ta đến ăn ngươi?" Con thỏ nhỏ dưới tay quả nhiên học ngoan, Cố Dần Thành còn chưa xong, lại vỗ mấy bàn tay nữa, đánh cho con thỏ nhỏ rầm rì kêu lên, lúc này mới chịu ngừng tay, "Ngươi ngoan ngoãn một chút, đã nói muốn đút no ta, ta dùng tiểu bi ấm ấm của ngươi ép những quả dâu tây này, chẳng lẽ không phải là việc ngươi phải làm?"

Bình thường nếu hắn đổi trắng thay đen nói dâm ngữ lung tung như vậy, Diệp Huyên sớm đã vung chân đá, nhưng hiện tại nàng sắm vai con thỏ nhỏ nhu nhược đáng thương, đành phải thút thít ngoan ngoãn gật đầu, lại mềm giọng năn nỉ: "Vậy chỉ ăn một viên, chỉ ăn một viên nữa được không... Trong tiểu bi thật
trướng."

"Ngươi như vậy là không thể được", con sói to thản nhiên cầm dâu tây tiếp tục nhét vào trong huyệt, "Dương vật của ta so với chừng này dâu tây có thể còn lớn hơn, như vậy đã ăn không vào, về sau làm sao bây giờ." Vừa nói, lại nhét mấy quả nữa vào, một quả cuối cùng trên huyệt khẩu thật sự là nuốt không xuống nữa, lộ ra chút thịt quả màu đỏ, mềm ngấy ẩn ở giữa hoa môi.

Cố Dần Thành vừa lòng quan sát một
lúc lâu, sau đó mới gật gật đầu: "Tốt lắm, ngươi đi xuống dưới."

Diệp Huyên tay mềm chân cũng nhuyễn, dâm thủy từng đợt dũng mãnh tràn ra, cả người ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả khí lực để đứng đều
không có. Lúc đó Cố Dần Thành ý bảo nàng quỳ xuống phía trước hắn, cái miệng nhỏ nhắn đối diện khố gian của nam nhân. Bàn tay to vươn ra, mềm nhẹ vuốt ve cái tai của con thỏ nhỏ, thanh âm trầm thấp liêu nhân đến cực điểm: "Ngoan, ta cũng có thứ tốt cho ngươi ăn, có muốn
không?"

Tu sĩ đùa tình thú, thật có phải so với phàm nhân còn cao hơn không (ω)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui