Vội vội vàng vàng chạy đi Diệp Huyên nửa dừng lại ở trên đường, nhịn
không được vỗ vỗ mặt mình đang
nóng hừng hực, "Thật là, mặt đỏ cái gì", nàng thấp giọng nói thầm một
câu, "Tên kia cũng khôngnói cái gì kỳ quái nha."
Đang đứng sững sờ ở nơi đó, chợt thấy thân ảnh Nam Tinh từ trên
đường mòn trong rừng trúc đi ra, nhìn thấy Diệp Huyên vội vàng hưng phấn vẫy tay: "A Huyên! A Huyên!"
Diệp Huyên đi nhanh vài bước: "Sư tỷ, sao tỷ lại tới."
Nam Tinh không đáp, mà dùng sức vai vỗ hai cái trên vai Diệp Huyên: "Muội nha đầu kia, thật có năng lực a, thế nhưng cả ta cũng lừa gạt."
"Hả?" Diệp Huyên một mặt mờ mịt.
Nam Tinh bĩu môi: "Đừng giả ngu, mau nói cho ta biết", nói xong hưng phấn túm lấy tay Diệp Huyên, "Có phải muội ở cùng Lâm Uyên sư huynh không."
"Hả?!" Diệp Huyên trợn mắt há hốc mồm, "Tỷ, tỷ nói điêu cái gì đây?!"
"Ta nói điêu?" Nam Tinh hiển nhiên vì nàng chỉ trích mà thật bất mãn, "Muội có thể chất vấn tu vi của ta, không thể chất vấn năng lực tìm hiểu tin tức của ta, huống hồ hiện tại đã truyền khắp trong môn, muội ở cùng Lâm Uyên sư huynh, sư huynh đến ngọc bài động phủ cũng giao cho muội, còn ngày ngày truyền thư với muội..."
"Đợi chút", Diệp Huyên vội cắt lời Nam Tinh, "Cái này đều là loạn thất bát tao, ta căn bản không..." Nàng vừa định nói mình căn bản không biết Lâm Uyên, nhưng vừa nghĩ, tên kia hiện tại ở ngay trong lâu của mình, nhất thời mất lời.
"Chậc", Nam Tinh chớp mắt với nàng, "Hết lời để nói rồi, muội cũng đừng phủ nhận, ta biết muội băn khoăn,
không phải là vì Lâm Uyên sư huynh rất được hoan nghênh, sợ bản thân bị người khác đố kỵ thôi. Muội yên tâm, sư tỷ muội khác ta không dám cam đoan, Nam Tinh sư tỷ ta đây đối với Lâm Uyên không có hứng thú."
Ta cũng không có hứng thú a, Diệp Huyên thật muốn trả lời như vậy,
một nam nhân phiền toái, vừa thấy
đã biết đầy mình ý xấu, ai cảm thấy hứng thú thì nhanh đưa đi. Đáng tiếc nàng lại không thể nóivới Nam Tinh lời nói thật, đành phải đưa ra một bộ mặt khổ sở: "Sư tỷ, tỷ đặc biệt đến, là vì nói chuyện này?"
"Chuyện này chẳng lẽ không quan trọng?" Nam Tinh trừng lớn mắt, "Đúng rồi, tỷ nhìn muội như là muốn xuất môn, đi chỗ nào?"
Diệp Huyên thành thật trả lời: "Lấy chút quần áo cho Lâm Uyên sư huynh."
"Quần áo..." Nam Tinh nhất thời há to miệng, "Muội, hai người đã đến một bước kia?!"
Diệp Huyên: "..." một bước kia là bước nào, sư tỷ, hiểu lầm a!
Đương nhiên, không có ai cảm thấy đây là hiểu lầm, thấy Diệp Huyên từ trường quan động thiên lấy đimấy bộ quần áo cho Lâm Uyên rồi, trong phái La Phù đồn đại có liên quan tới hai người bọn họ càng ồn ào huyên náo hơn, cả sư phụ Lâm Uyên thái huyền đạo quân cũng nghe nói việc này, còn cố ý viết mộtbức phi thư cho Lâm Uyên.
Đương nhiên, phi thư này bay vào tiểu trúc lâu của Diệp Huyên. Lâm Uyên ngồi ở trước cửa sổ, mở phi thư đọc nhanh như gió, khóe môi nhướn lên, mang theo xin lỗi, cười nói: "Sư muội, thật có lỗi, mang đến phiền toái cho muội."
Diệp Huyên vốn có một bụng lửa, còn chưa phát ra, người ta đã chủ động tỏ vẻ xin lỗi, nàng đành phải áp lửa giận về, xả ra một cái cười: "Sư huynh nói
đùa, đồng môn đều nói ta có phúc khí đó." -- nếu tiếng nàng nghiến răng
không lớn như vậy, khả năng những lời này có thể đáng tin hơn một chút.
Nàng thật ra hiểu lầm Lâm Uyên, Lâm Uyên là thật tâm thực lòng cảm thấy xin lỗi nàng, dù sao trong môn truyền ra tin đồn thế nào, Lâm Uyên thoáng nghĩ là có thể biết. Vừa mới bắt đầu sở dĩ như vậy, chính là trong tư tâm hắn
muốn đùa Diệp Huyên, hiện giờ xem ra, không nên làm việc như thế mới đúng.
Hắn thở dài: "Sư muội yên tâm, hôm nay ta sẽ cáo từ."
"Ôi?" Diệp Huyên không khỏi sửng sốt, "Vết thương của sư huynh..."
Ngoại thương của Lâm Uyên sớm đã
tốt rồi, hắn ở trong tiểu trúc lâu của Diệp Huyên tĩnh dưỡng mười ngày, là vì tâm mạch bị hao tổn, mà trong cơ thể vẫn còn dư độc, độc ám toán hắn
là kỳ độc độc môn của ma tu Mộng Tà đạo nhân, giải dược chỉ có Mộng Tà đạo nhân mới có. Ngày đó hắn bị Mộng Tà đạo nhân làm trọng thương,
hắn ta cũng không chiếm được chõ tốt, chỉ kém một chút đã chết ở dưới tay hắn, cho nên Mộng Tà đạo nhân
không thể đi xa, tất nhiên ẩn nấp ở nơi phụ cận sơn môn của phái La Phù để chữa thương.
Hiện thời Lâm Uyên đã dưỡng tốt tâm mạch bị hao tổn, là lúc rời khỏi nơi này, đi tìm Mộng Tà đạo nhân lấy giải dược.
"Vết thương đã tốt lắm", Lâm Uyên cười cười, "Sư muội không phải sớm đã ngóng trông ta rời đi?"
Diệp Huyên bị hắn nói trúng tâm sự,
không khỏi đỏ mặt lên, lại thấy Lâm Uyên cười tủm tỉm, cũng không có vẻ tức iaạn, nhịn không được bĩu môi: "Ta cũng không phải ghét bỏ huynh a, huynh…", nghĩ nghĩ oán hận nói, "Huynh ăn nhiều."
Lâm Uyên nghe vậy, nhịn không được cười ha ha. Người tu đạo đã sớm ích cốc, nhưng Diệp Huyên còn giữ lại thói quen trước khi xuyên không, có đôi khi sẽ làm một ít điểm tâm để thỏa mãn ham muốn ăn uống. không ngờ Lâm Uyên thật thích ăn điểm tâm nàng làm, Diệp Huyên khó được làm vài lần, đều bị người này bất tri bất giác ăn sạch.
Diệp Huyên bị hắn cười đến thẹn quá thành giận, hận không thể xông lên bịt cái miệng của hắn. Lâm Uyên thế này mới lắc lắc đầu dừng lại, trong mắt ý cười chưa tan, ôn thanh nói: "Lần sau ta về núi, mang điểm tâm về cho sư muội."
Đây bất quá là một câu nói phổ phổ thông thông, Diệp Huyên nghe xong ngực lại nhảy lên, tay để bên người nhịn không được nắm thật chặt, ở trong lòng tự nói cho mình, nhảy lên cái gì, đồ ăn vốn là của ta. Đến cùng trong lòng vẫn không đành lòng, nghĩ đến ngày đó vụng trộm thoáng nhìn một màn -- Lâm Uyên ho khan xong, trên khăn tay tất cả đều là vết máu màu đỏ bầm.
"Sư huynh", nàng mím môi, "Trong cơ thể huynh có phải... còn dư độc chưa tiêu không?" Thấy Lâm Uyên gật đầu, nàng nhịn không được gấp giọng nói, "Vậy, có nghiêm trọng không?"
"Yên tâm", Lâm Uyên sớm đã thu thập xong, đều đặt ở trong túi bách bảo, lúc này bất quá là một thân đạo bào huyền sắc, lưng đeo trường kiếm.
Hắn đứng ở cửa, ngược ánh trăng thanh lãnh rơi xuống tự đụn mây, Diệp Huyên đây là lần đầu tiên phát hiện, sư huynh vốn luôn cười tủm tỉm thoải mái, cao lớn rắn rỏi, tựa như một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ, lạnh thấu xương tràn ngập ra ngoài. Nhưng hắnbỗng nhiên bước tới, lạnh thấu xương kia chợt tiêu tán, chỉ còn lại ý cười mang theo ôn nhu, bàn tay to dừng ở đỉnh đầu Diệp Huyên vỗ nhẹ, "Sẽ không chết."
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Lâm Uyên đi rồi, Diệp Huyên đột nhiên phát hiện, bản thân nàng thế nhưng không quen.
Nàng và người kia cũng không ở chung bao nhiêu thời gian, hơn nữa người kia còn thật chán ghét, lại phúc hắc, lại phiền toái, nghĩ trong phòng mình còn có một đại nam nhân, lúc ngủ cũng không an ổn. Nhưng mà Diệp Huyên nhìn ngọc bài Lâm Uyên lưu lại, không biết tại sao bắt đầu ngốc ra.
Nói đến cũng không biết Lâm Uyên là đã quên hay là cố ý, cái gì cũng mang đi, ngọc bài có thể mở ra trường quan động thiên kia vẫn để lại. Diệp Huyên cầm lấy ngọc bài, không khỏi cười khổ, hắn cũng thật sự tín nhiệm nàng, trong trường quan động thiên là thiên tài địa bảo, pháp khí cao giai đếm khônghết, nếu nàng động tâm tham chi, Lâm Uyên cũng sẽ bị rủi ro.
Miên man suy nghĩ một lúc, nàng cũng cảm thấy mình buồn cười thật. Thôi thôi, người đều đi rồi, còn nghĩ cái gì, chờ Lâm Uyên trở về, đem ngọc bài đưa cho hắn là được. Đến lúc đó hắn làm đại sư huynh của hắn, bản thân nàng thông suốt phóng khoáng
đi ngang qua như cũ.
Nghĩ thông suốt rồi, Diệp Huyên vỗ vỗ váy đứng lên, đã lâu không đi vườn linh dược bên kia hái thuốc, vừa vặn hôm nay đi xem đi.
Nàng đeo gùi trúc, lại đi tìm kia vài đồng môn bình thường vẫn kết bạn đi hái thuốc. Cũng vừa vặn, mấy người hôm nay đều có việc khác, Diệp Huyên hỏi một vòng, chỉ có một mình nàng đi.
Vườn linh dược ở chỗ nơi có chút hẻo lánh, vừa lúc ở bên cạnh đại trận hộ sơn của phái La Phù, sườn đông kề bên một mảnh rừng rậm, bên trong có vài yêu thú ác điểu, có đôi khi sẽ
thừa dịp linh áp của đại trận hộ sơn suy yếu mà xông tới. Cho nên đệ tử có tu vi không cao đi hái thuốc, sẽ là vài người kết bạn. Bất quá loại tình huống này rất ít, mười năm mới có thể có một lần xảy ra sai lầm.
Cho nên Diệp Huyên cũng không lo lắng, một đường vừa đi vừa thưởng cảnh xuân, vì vườn linh dược chiếm
một khoảng rất rộng, nàng đã chuẩn bị tốt ở đây cả một ngày, từ buổi sáng luôn luôn bận rộn đến thái dương sắp xuống núi, trên đường gặp được một
ít đồng môn cũng đến hái thuốc, chào hỏi xong lại đi vào chỗ càng sâu trong vườn, đi tìm một dược liệu trân quý nàng đang cần.
Vị dược liệu kia là một loại sinh trưởng ở trong lùm cây rậm rạp, Diệp Huyên hơi nghiêng mình ở trong lùm cây tìmkiếm, bỗng nhiên cảm giác
trên đỉnh đầu có một bóng đen chụp xuống, có mùi huyết tinh nhàn nhạt bay tới. Nàng nhất thời cứng lại, vẫn cúi đầu, trong lòng bàn tay đã âm
thầm phát ra kiếm quang, lại nghe đỉnh đầu có người cười lạnh nói: "Tiểu nha đầu không cần dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, nếu ngươi dám ra tay, ta sẽ làm ngươi bị năm ngựa xé xác, không bằng nên ngoan ngoãn."
Diệp Huyên hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Vị đạo hữu này, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói." Nàng vừa nói, vừa giơ hai tay lên, ý bảo bản thân vẫn chưa làm động tác gì, lúc này người nóichuyện mới vừa rồi kia, nửa bên mặt đã bị dập náy, tràn đầy nùng huyết đã đen lại. Diệp Huyên cố nén xúc động muốn nôn mửa, kiệt lực khiến mình trấn định xuống, "Không biết đại danh của đạo hữu, ta là đệ tử phái La Phù, đạo hữu đã bị trọng thương, theo ta đi gặp đồng môn, mau chóng chữa thương, thế nào?"
"Hừ", người nọ hừ lạnh một tiếng, "Tiểu nha đầu còn hoa ngôn xảo ngữ, ta chẳng lẽ không biết ngươi là người phái La Phù? Giết là đệ tử Phái La Phù các ngươi!" Dứt lời vung tay lên, trong tay áo bay ra mộtđạo ngân quang, xoát một cái đâm vào trong xương tỳ bà của Diệp Huyên. Diệp Huyên nhất thời đau hô ra tiếng, quỳ rạp xuống đất, "Ngoan ngoãn đi theo ta." hắn lại vung tay lên, Diệp Huyên liền bị một
sợ xiềng xích vô hình dắt đi, không thể không thất tha thất thểu theo sau lưng hắn, đi vào trong rừng rậm phía sườn vườn linh dược.
Ngươi nói người này là ai, đúng là Mộng Tà đạo nhân mà Lâm Uyên tìm kiếm.
Mộng Tà đạo nhân sau khi bị trọng thương, chạy trốn vào trong rừng rậm đó, an dưỡng mãi mới bảo vệ được
một mạng. Hắn hiện thời không có dư thừa khí lực chạy trốn, hắn là ma tu, ở trên địa giới phái La Phù, một khi lộ diện, sẽ bị người người gọi đánh, chỉ đành ẩn thân ở trong rừng rậm ít có vết chân, qua tìm hiểu đã biết vườn linh dược sẽ có đệ tử phái La Phù tiến vào hái thuốc, liền trông ở đó, chờ có ai không hay ho rơi vào trong tay
hắn, hắn có thể hiếp bức đệ tử đó giúp hắn đào tẩu.
Cố tình Diệp Huyên lại làm cái người
không hay ho đó.
Diệp Huyên rơi vào trong tay Mộng Tà đạo nhân, Mộng Tà đạo nhân hiện
thời cũng không có dư thừa tinh lực tra tấn nàng, tránh cho nàng ăn thêm một phen khổ sở. Nghe xong ý đồ của Mộng Tà đạo nhân, đương nhiên là vờ ủy khuất, liên tục đáp ứng. Mộng Tà đạo nhân ước chừng Diệp Huyên cũng không dám ra vẻ, thấy sắc trời đã muộn, hắn sớm nên đi nghỉ ngơi tích tụ tinh lực, liền đánh Diệp Huyên hôn mê bất tỉnh.
Diệp Huyên vừa choáng váng, tỉnh lại đã là sau nửa đêm, mơ mơ hồ hồ nghe được từ ben ngoài sơn động Mộng Tà đạo nhân tạm thời cư trú truyền đến từng tiếng đánh nhau,
không khỏi thần kinh run lên. Nàng lúc này không thể động đậy, vội vàng ngưng tụ tâm thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Người cùng đánh nhau Mộng Tà đạo nhân hẳn là kiếm tu, chỉ nghe tiếng xé gió của kiếm quang vang lên lách tách, như mưa rào trút xuống. Diệp Huyên kỳ thực cũng là kiếm tu, đạo cung Cửu Nhạn của phái La Phù chỉ lấy kiếm tu, nói trong cung đám đệ tử, bất luận hệ ngoại môn hay nội môn, đều khôngcần pháp khí khác, chỉ dùng một thanh phi kiếm.
Diệp Huyên không khỏi cân nhắc, chẳng lẽ là đồng môn đến? Đang
muốn nghe tiếp, chỉ thấy hắc quang chợt lóe lên, Mộng Tà đạo nhân xông và0 trong sơn động, một phen nắm cổ họng Diệp Huyên, bắt nàng mở miệng, môi chợt lạnh, một viên thuốc từ cổ họng nàng trượt vào.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?!"
"Ngươi cho nàng ăn cái gì?!"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Diệp Huyên kinh hãi quay đầu, chỉ thấy nam tử huyền y nhanh chóng
đi đến, kiếm quang chưởng tâm như du long quấn quanh thân hắn, người này không phải Lâm Uyên, còn có thể là ai.