"Sư, sư huynh?" Diệp Huyên bỗng chốc mơ hồ, Lâm Uyên làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Liên tưởng đến Lâm Uyên đã từng nói hắn bị người ám toán, cần tìm người ám toán kia lấy giải dược, Diệp Huyên lập tức minh bạch, xem ra nàng thật không
hay ho đã gặp phải cừu địch của Lâm Uyên.
Mộng Tà đạo nhân ở bên cạnh cười quỷ dị nói: "Nguyên lai tiểu nha đầu này ngươi quen biết đã lâu", hắn liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái, trên mặt lộ ra cười dâm tà, "Cũng tốt, bên ta mới có thứ tốt có thể cho tiểu tình nhân này của ngươi ăn."
"Lão tặc, ngươi không cần ăn nói bừa bãi!" Diệp Huyên tức giận đến mặt đỏ bừng, ai là tiểu tình nhân của người này, "Ngươi đến cùng cho ta ăn cái gì!"
"Yên tâm, không phải độc dược", Mộng Tà đạo nhân cười ha ha, hắn
càng cười càng càn rỡ, trên mặt Lâm Uyên thần sắc lại càng lạnh. Lâm Uyên đã ẩn ẩn nhận thấy lão tặc này cho Diệp Huyên ăn cái gì, quả nhiên, chỉ nghe Mộng Tà đạo nhân nói, "Ngươi không phải muốn đến đoạt giải dược sao? Giải dược ta đã cho ngươi", dứt lời kéo tóc Diệp Huyên đẩy nàng ra phía trước, "Là ở đây, trong bụng tiểu nha đầu."
Diệp Huyên nhất thời quá sợ hãi, nàng từng nghe Lâm Uyên nói, trên
người hắn trúng độc, chỉ có người hạ độc mới biết phối phương của giải dược, cho nên Lâm Uyên mới có thể nghĩ cách phải bắt được Mộng Tà đạo nhân.
Mộng Tà đạo nhân lại nói: "Giải dược hiện thời chỉ làm ra một viên, mới vừa rồi ta đã cho tiểu nha đầu này ăn", hắn khiêu khích nhìn Lâm Uyên, "Ta rơi vào trong tay ngươi, đương nhiên là phải chết khôngthể nghi ngờ, đáng tiếc, ta cũng sẽ không
thể để ngươi tốt hơn!"
Lúc này vẻ mặt hắn đều là âm độc, đẩy Diệp Huyên về ohía Lâm Uyên. Lâm Uyên vội vàng đón Diệp Huyên bảo hộ ở phía sau, thấy Mộng Tà đạo nhân nhân cơ hội này xuất ra một đạo ngân quang, hung hăng đâm vào tử phủ ở mi tâm hắn.
Một đường máu tươi nhất thời từ giữa mi hắn ào ào tràn ra, suối máu chảy ồ ồ, hắn cuồng tiếu lên, da thịt trên
người bắt đầu bong ra từng lớp: "Truúg kỳ độc độc môn của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ chết đi, Lâm Uyên! Nếu ngươi nhẫn tâm, thì giết tiểu nha đầu này, uống máu của nàng, có thể còn cứu được, hoặc là", hắn ác ý cười cười, "Có loại đan dược dược lực quá mạnh, nếu người trúng độc cùng giao hoan với người ăn giải dược, nói không chừng cũng có thể giải độc. Đáng tiếc, ngươi chính nhân quân tử như vậy, làm sao có thể giết hại đồng môn, ha ha ha ha ha!" Tiếng cười của hắn càng ngày càng bừa bãi, hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh, thân thể đông một tiếng ngã trên mặt đất, triệt để khí tuyệt.
Diệp Huyên lúc này đã sợ ngây người, mê mang bị Lâm Uyên ôm, chỉ thấy tay áo hắn vung lên, dưới chân hiện
ra một đạo độn quang, giây lát sau hai người liền đã tới tiểu trúc lâu của Diệp Huyên. Diệp Huyên nhịn không
được nói: "Huynh sao có thể tùy ý phi độn ở trong môn phái?"
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Uyên đã
âm trầm, tức giận đặt nàng lên sạp: "Muội chẳng lẽ không chú ý, chính muội đang đổ máu?"
Diệp Huyên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện miệng vết thương trên cổ
đang không ngừng có máu tươi chảy ra. Lâm Uyên từ trong túi bách bảo lấy ra một loại đan dược để nàng ăn vào, lại rót nước ấm, lấy khăn tay chà lau vết máu cho nàng. Diệp Huyên an vị ở trên sạp, nhìn nam nhân vội vã bận rộn tìm đồ chữa thương cho mình, không khỏi nghĩ đến, ngay ở mấy ngày hôm trước, tình huống hai người bọn họ vậy là cuốn tới đây.
Nàng không biết thế nào, trong lòng bỗng lại nảy sinh ra một cảm giác thỏa mãn giấu kín, lại nhớ ra Lâm Uyên còn trúng độc chưa giải, vội vàng nói: "Sư huynh, độc trên người huynh..."
Lâm Uyên ngắt lời nàng, khẩu khí nhàn nhạt: "Muội không cần quan tâm chuyện này."
Ngữ khí nam nhân nhất thời khiến Diệp Huyên không phục: "Ta sao lại không cần quan tâm, giải dược đã
bị ta ăn, Mộng Tà đạo nhân lại đã
chết, trong thiên hạ không có người thứ hai có thể phối hợp giải dược, huynh..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên lần thứ hai rõ ràng ngắt lời của nàng, thanh
âm hắn triệt để lạnh xuống dưới: "Muội nói như vậy, chẳng lẽ muốn ta giết muội?" Thấy Diệp Huyên không
nói nổi, hắn vừa vặn băng bó miệng vết thương xong thắt một cái bút băng vải, mới nới tay, cũng không nhìn Diệp Huyên, mà lãnh đạm nói, "Không muốn chết thì ngoan ngoãn, đừng nói nhiều."
Dứt lời, xoay người muốn đi, lại bị Diệp Huyên một phen túm lấy.
"Sư huynh", Diệp Huyên dừng một
chút, nàng biết nếu bản thân nàng mở miệng thì có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đến độc trên người Lâm Uyên, nàng
không thể thấy chết không cứu, bất quá do dự mộtchớp mắt, lập tức kiên định nói, "Trừ giết ta, cũng không
phải không có phương pháp giải độc khác. Mộng Tà đạo nhân không phải nói sao, dược hiệu đan dược nếu rất mạnh, còn, còn có thể..." nói xong, mặt liền đỏ.
Lúc nàng chưa phát hiện ra, thân thể Lâm Uyên đã cứng đờ. Rất nhanh, nam nhân liền khôi phục trấn định, cũng không đáp lời Diệp Huyên, bỏ tay thiếu nữ ra, nhấc chân muốn rời đi.
Diệp Huyên sao có thể cứ như vậy để hắn đi, túm lấy tay áo hắn không tha. Lâm Uyên đành phải xoay người đem ống tay áo đoạt lại vào trong tay, vừa chống lại ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, hắn không khỏi vừa tức vừa cười, đành phải hung tợn nói: "Buông tay! Nếu muội vẫn không buông, ta thật sự có thể đến!"
"Đến thì đến!" Diệp Huyên ngẩng đầu lên, không phải là chuyện kia sao, đều nói cứu người một mạng hơn xây phù đồ bảy cấp, nếu cùng Lâm Uyên ngủ một lần có thể cứu mạng hắn, cũng không mệt a. Xây dựng tâm lý cho mình như thế, nàng tự giác thấy mình vô cùng chính nghĩa, trên mặt lại đỏ hết lên, cái tay cầm lấy ống tay áo Lâm kia cũng run nhè nhẹ, vừa khẩn trương, vừa không chịu thua, "Ta sợ huynh không được."
"Muội..." Lâm Uyên thật sự là vừa vô lực lại bất đắc dĩ, "Không được nói
bừa", lại mềm ngữ khí ôn tồn khuyên tiểu sư muội đang nổi lên tính tình này, "Giải dược tuy rằng khó có được, cũng không đến mức thật sự không
còn cách nào khác. Ta một chốc cũng không chết ngay được, sư muội, muội mau buông tay, trong sạch của nữ nhi gia quan trọng hơn, muội", dừng một chút, trên má cũng có chút nóng, "Loại lời này, ngày sau cũng
không thể tùy tiện nói."
Ta cũng không phải nhìn thấy một
nam nhân trúng độc thì sẽ nói như vậy, Diệp Huyên không khỏi căm giận nghĩ, cũng không định cứ như vậy bị Lâm Uyên hồ lộng qua đi: "Huynh có biện pháp gì?"
Lâm Uyên thấy nàng kiên trì, chỉ đành nói: " độc của Mộng Tà đạo nhân này, tu sĩ trúng phỉa hơn phân nửa đều đã qua đời, vẫn có một người sống sót duy nhất. Nghe nói hắn năm đó được một viên giải dược, nếu như đi tìm hắn, nghĩ đến hẳn sẽ có chuyển cơ."
"Vậy hắn ở nơi nào?"
Lâm Uyên do dự không nói, Diệp Huyên lại dùng sức túm hai tay áo hắn, hắn đành phải cười khổ nói: "Hơn trăm năm trước hắn rời châu Tùng Vân đi du lịch, đã không còn tăm hơi."
Tốt rồi, Diệp Huyên vừa nghe, nhất thời tức giận đến không được, đây còn không phải là không có cách nào. Nàng cũng không muốn lại cằn nhằn Lâm Uyên, nhiều thêm một ngày trúng độc, độc tính kia hẳn sẽ càng lợi hại hơn, nàng vươn người, một phen ôm thắt lưng Lâm Uyên, thừa dịp nam nhân sững sờ trong nháy mắt, lôi tay áo của hắn đưa về phía sau, hai người nặng nề cùgg ngã lên sạp.
Lúc này Lâm Uyên ở dưới, Diệp Huyên ở trên, hai người mặt đối mặt, môi kề môi, bất quá cách nhua khoảng nửa tấc, có thể gắt gao áp sát.
Lâm Uyên giận tái mặt: "Đi xuống."
"Hừ", Diệp Huyên hừ lạnh một tiếng, "Huynh bảo ta xuống dưới ta liền
đi xuống, ta đây chẳng phải là thật
mất mặt." Vừa nói, liền vươn tay bắt đầu cởi đai lưng của Lâm Uyên.
Lâm Uyên một phen đè tay nàng lại, không nghĩ tới nàng lại thuận thế nắm lấy, tay nhỏ bé kéo cào trong ống tay áo, Lâm Uyên đành phải vội vàng buông ra, chỗ bị ngón tay nhỏ bé tiếp xúc đến còn mộtmảnh ấm áp mềm nại, lỗ tai hắn giấu ở dưới tóc đã bất tri bất giác đỏ lên, trong giọng
nói cũng có một cỗ ý tứ ngoài mạnh trong yếu: "không cần làm chuỵen hồ đồ, mau đi xuống đi!"
Diệp Huyên không để ý đến hắn, trái lại ném quần áo của hắn xuống đất. Cố tình Lâm Uyên lại khôngthể hạ nặng tay với nàng, chỉ có thể không
ngừng tránh né, nhưng mà Diệp Huyên quyết tâm muốn làm xong viếc, hắn làm sao tránh được. Tiểu nha đầu lại vẫn hừ nhẹ nói: "Huynh cũng đừng từ chối, ngoan ngoãn, bằng không ta liền hô to, nói huynh phi lễ ta."
Lâm Uyên dở khóc dở cười: "rõ ràng là muội phi lễ ta."
"Hừ", Diệp Huyên tà nghễ nhìn hắn, "Bổn cô nương phi lễ huynh, huynh còn mất hứng?"
Nàng lúc này đang cưỡi ở trên người Lâm Uyên, đã bóc xuống quần áo nửa người trên của nam nhân, trong tay cầm theo đai lưng, tùy tay quăng xuống đất, kiêu ngạo như vậy, đâu còn có bộ dáng con thỏ nhỏ tỉnh tỉnh mê mê kia. Mắt thấy nàng sẽ vươn tay đến đũng quần mình, Lâm Uyên vội bắt được cổ tay nàng, "Sư muội",
trên mặt nam nhân, lần đầu tiên lộ ra ngượng ngùng không được tự nhiên, "Muội... Muội thật sự muốn?"
Diệp Huyên lấy hành động thực tế trả lời hắn -- tay trống không kia túm lấy quần Lâm Uyên một phen, cầm cự thú còn chưa thức tỉnh trong đám lông. Cơ hồ là trong nháy mắt, Diệp Huyên kinh ngạc phát hiện, thứ trong tay kia liền thức tỉnh. Thân gậy cứng rắn trướng lên với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, càng ngày càng thô, cũng càng ngày càng nóng, một cây thô to cứng rắn đến một bàn tay nàng cũng không cầm được, nàng trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu lên: "huynh, huynh đây..." Đồ chơi của ngươi này cũng quá lớn đi...
Lâm Uyên cười tủm tỉm nhìn nàng, tốt lắm, con thỏ nhỏ vẫn là con thỏ nhỏ kia: "Ta cái gì?"
Diệp Huyên yên lặng nuốt nửa câu sau trở về, vốn là ngươi chơi trước, lời ngoan độc cũng là ngươi nói trước, không thể buông bỏ, Diệp Huyên!
"Không có gì", nàng lắp ba lắp bắp
nói, "Đến, đến đây đi."
"Phốc."
"Không cho cười!" Diệp Huyên thẹn quá thành giận, nhưng hỗn đản dưới thân này làm sao có thể nghe lời của nàng, Diệp Huyên tức giận đến
không được, rốt cục dùng tới biện pháp cho tới nay chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, lao lên ngăn chận miệng Lâm Uyên -- đương nhiên, cũng dùng miệng nàng.
Bốn phiến môi áp vào cùng nhau, đầu óc Diệp Huyên nháy mắt hoàn hồn, sau đó nàng cảm giác được môi mỏng của nam nhân động đậy, nhẹ nhàng mở ra, ngậm lấy môi nàng chậm rãi hút. Cái loại cảm giác này thật là kỳ diệu, nàng có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập dồn dập, còn có hô hấp triền miên cùng nhau, cũng không
biết đó là Lâm Uyên, hay là nàng. Cái lưỡi của nam nhân vươn đến, không ngừng dao động ở trên môi nàng, dường như liếm răng nanh của nàng, thử mở hàm răng của nàng ra. Đầu óc nóng lên, nàng hé miệng, để cho cái đầu lưỡi đáng giận kia trượt vào.
"Ưm ô..." tay Lâm Uyên đã bất tri bất giác leo lên eo nhỏ của nàng, theo thắt lưng của nàng, mộtđường trượt đến tuyết đồn thật căng kia, đem hai cánh hoa cực kì co dãn trên mông được bàn tay to vuốt ve ra các loại hình dạng, bỗng chốc bị gắt gao đè ép cùng nhau, bỗng chốc lại bị đại lực tách ra. Tuy rằng đùa bỡn cách quần áo, nhưng Diệp Huyên không tự giác kẹp chặt hai chân, nàng cảm giác được mình đã ẩm ướt.
Người này... Mơ mơ màng màng bị nam nhân ôm lấy cái lưỡi thơm tho quấn quýt, lại nuốt vào nước bọt hắn đưa tới, Diệp Huyên không
khỏi nghĩ, người này thủ đoạn sao lại thành thục như thế.
"Sư muội không nhìn sao?" Lâm Uyên nới môi thiếu nữ ra, dôi mắt đen hàm chứa ý cười ánh vào mi mắt Diệp Huyên -- Diệp Huyên cảm thấy, hỗn đản này cười đến không có hảo ý, "Sách có tranh trong tàng thư lâu."
"Sách gì?" Diệp Huyên theo bản năng hỏi, phản ứng lại mới biết người này nói cái gì, nhất thời mặt đỏ tai hồng, "Huynh thế nhưng vụng trộm xem đông cung đồ!"
"Ta cũng không phải là vụng trộm xem", trên tay vi vừa ra lực, Lâm Uyên liền ôm Diệp Huyên áp nàng ở dưới thân, "Đối với người tu đạo mà nói, thuật ái ân âm dương, vốn là pháp môn cần học tập, cũng không
thấy đoàn tụ tông, hoan hỉ môn kia, coi đây là cái gì?" Khi nói chuyện, Lâm Uyên vung tay lên, quần áo trên người thiếu nữ theo tiếng trả lời mà tan tác, ánh mắt của hắn
ngưng ở trên kiều khu tuyết trắng như ngọc trước mắt, một mảnh sâu thẳm, "Sư muội, sư huynh bây giờ dạy muội, được không?"