Ăn Thit Chi Lư cuộc Hành Trình Ăn Thịt

"Ác ma bây giờ không phải là rất hiếm sao?" Nghe thấy Đại giáo chủ Martin nói sẽ đưa cho đồ đệ của mình mấy con ác ma, Margaret nghi ngờ hỏi.

Theodore ngồi đối diện nàng, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cái ly đựng đầy máu tươi trên bàn. Ác ma đưa cho hắn giải trừ nguyền rủa tất nhiên không phải là dâm ma, uống máu của chúng là có thể hấp thu sức mạnh của ác ma, không cần phải tiếp tục dùng cái cách không có liêm sỉ đó nữa. Vì thế nên Margaret cảm thấy bất mãn: "Cái thứ kỳ quái này, ngươi thật sự muốn uống à?"

Chẳng lẽ uống cái thứ đó của ngươi thì không kỳ quái à? Quan đại thần cố nén xúc động muốn mỉa mai nàng, cầm lấy cái ly chân dài, cau mày ngửa cổ uống một hơi cạn sạch: "Vị có vẻ lạ." hắn lẩm bẩm nóithầm.

"thật không?" Vẻ mặt thiếu nữ đầy vẻ mong chờ nhìn hắn, "Có phải là dâm dịch của ta uống ngon hơn không?"

Nếu lúc đầu Theodore còn khiếp sợ vì nàng có thể ngang nhiên nói ra mấy câu không biết xấu hổ như thế này nhưng bây giờ đã thành thói quen rồi. Quan đại thần bình tĩnh lờ đi sự khiêu khích của người đối diện, ưu nhã cầm khăn tay lau nhẹ khóe miệng, đứng dậy chuẩn bị đi xử lý công việc.

"Khoan đã." Margaret túm chặt lấy tay áo hắn, "Ta có thể đi nhìn con ác ma này không?"

"không có gì đẹp cả." Theodore lãnh đạm nói, thiếu nữ ngửa đầu nhìn hắn, bây giờ lại giả bộ làm nũng giống trẻ con lắc lắc tay áo hắn, khiến hắn lại không tự chủ được mà dịu giọng trả lời nàng, "Bọn chúng... Rất điên cuồng." Dừng một chút, cuối cùng hắn lại đem những lời "Ngươi sẽ gặp nguy hiểm" nuốt vào.

Lời nguyền trên người Theodore dần biến mất, mỗi ngày có thể duy trì được trạng thái cơ thể người trưởng thành hơn 10 tiếng. Mấy lần cầu nguyện sớm trên đảo cũng tiến hành thuận lợi, không ai phát hiện ra khác thường. Quan hệ giữa hắn với Margaret càng ngày càng trở nên quen thuộc, mẫn cảm phát hiện ra thái độ của hắn đối với mình đã ôn hòa hơn, Margaret tất nhiên sẽ tận dụng cơ hội.

"Điên cuồng?" thật ra nàng đòi đi xem ác ma là giả muốn ở cùng với Theodore thêm một lúc nữa mới là thật, "Ta chưa từng thấy ác ma, Theo, chỉ nhìn một chút thôi."

Theodore quả thật bị nàng quấy rối cuối cùng không có cách nào khác đành phải ngồi xuống.


Margaret gần đây cũng nhìn thấu tính cách của hắn - trước mặt người đời thì là một thánh đồ từ bi, hiền hòa nhưng sau lưng lại là một tên xấu xa độc miệng, lạnh lùng, nhưng thật ra hắn là một người kiêu ngạo, chuyên miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo. Hơn phân nửa thời gian hắn đều sống cách ly khỏi người khác, luôn cao cao tại thượng, nên hắn khôn biết làm thế nào để thể hiện tình của mình, cũng không biết cách sống chung với người khác. Nhưng Margaret cứ liên tục chủ động tiến công, thậm chí là liều chết quấn lấy hắn, Theodore chỉ đành nhượng bộ hết lần này đến lần khác, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Đáng thương cho Theodore hoàn toàn không ý thức được mình đã bị người ăn gắt gao, bởi vì kiến thức của hắn đối với loại sinh vật ác ma này cũng không nhiều, nếu như Garo không nói ra thân phận của Margaret, hắn cũng không hề biết đến sự tồn tài của loại dâm ma này. Đúng như Margaret đoán, khi phát hiện mình trúng phải lời nguyền, cần ác ma để giải lời nguyền thì người đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là cô gái nửa người nửa ma mà hắn từng cứu ở ngoài thành.

thật ra với quyền thế của Theodore, phái người âm thầm đi tìm vẫn có thể tìm được ác ma khác. Nhưng tình huống lúc đó quá cấp bách, mấy ngày nữa hắn phải xuất hiện trước mặt dân chúng trên đảo, nên chỉ có thể bắt Margaret, người cách hắn gần nhất.

Đây cũng là điểm mà Margaret không thể lý giải nổi khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của Theodore, nếu Theodore là một người lãnh huyết, khốn nạn như thế sao lúc đó hắn lại cứu mình ở cái nơi hoang vu không một bóng người đó? Dưới tình huống đó, hắn hoàn toàn có thể giả vờ như khôngthấy gì cả để mặc Margaret tự sinh tự diệt.

Quan đại thần khinh thường cười nhạt một cái: "Lúc đó đi cùng với ta còn có phu xe."

Nghe hắn nói những lời này Margaret đã tỉnh ngộ ra. Để bảo vệ hình tượng thánh khiết hoàn mỹ của mình quan đại thần đại nhân tất nhiên phải giả bộ từ bi, hiền hòa trước mặt người khác vậy nên lúc đó vì có phu xe đi cùng với hắn, cho dù hắn muốn giả vờ như không thấy cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Nhận được lời giải thích như vậy, Margaret khi đó hận Theodore đến độ nghiến răng nghiến lợi. Quả đúng là một tên khốn nạn! Lần cứu mạng mình đó cũng là diễn trò, uổng phí một tấm chân tình của nàng dành hết cho hắn, thầm mếm Theodore lâu như vậy. Nhưng rất nhanh Margaret liền ý thức được mình sai...

Nàng nhớ kỹ mấy câu nói của phu xe, "Trong bụi cỏ quả thật có người..." Quả thật có người... nói vậy tức là Theodore phát hiện ra trong bụi cỏ có người trước rồi mới nói với phu xe, bảo phu xe quay về kiểm tra. Nếu như hắn không muốn cứu Margaret thì sao lại nhắc nhở phu xe như vậy, rõ ràng lý do của hắn không hợp lý.

Đến lúc nàng hiểu được con người của Theodore thì cũng hiểu được tại sao lúc ấy hắn lại nói như vậy - thật đúng là kiêu ngạo, rõ ràng là mình chủ động cứu người, nhưng hết lần này đến lần khác lại giấu giếm biến mình thành một tên xấu xa, giả vờ âm lãnh, hờ hững nói nửa thật nửa giả.


Cho dù thế nào đi chăng nữa, Margaret cảm thấy cái tính cách của hắn rất dễ thương.

"Theo." Trong lúc Theodore đang vắt óc để bịa ra mấy chuyện về ác ma, chợt nghe thấy nàng dịu dàng gọi tên hắn.

"Sao thế?" hắn đáp lời theo bản năng.

"anh thật đáng yêu." Margaret cong khóe môi, cười rộ lên hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, con ngươi sáng lấp lánh, "Em thích anh nhất."

Theodore ngây người, đợi đến khi hắn tìm lại được giọng nói của mình, hắn cố gắng giả vờ bình tĩnh, tiếng tim đập thình thịch vang dội bên tai, "Khụ." Quan đại thần hắng giọng khụ một tiếng, nếu như bỏ qua hai lỗ tai đỏ bừng của hắn, nhìn qua vẫn rất trấn định, "nói đi, ngươi muốn làm gì."

"Em muốn làm với anh." Thiếu nữ cười híp mắt nói.

"không được." hắn giận tái mặt, nhưng trên gò má nóng bừng một mảng.

"Cho anh ở phía trên nha."


"không được."

"Vậy em khẩu giao cho anh?"

"Im miệng!" Theodore cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, "Ngươi thành thật một chút!"

"Được rồi." Margaret phẫn nộ bĩu môi.

Có lẽ là do lời nguyền đã được giải trừ nên khi Theodore ngửi thấy mùi hương lạ khi nàng động tình đãkhông còn khiến hắn mềm nhũn cả người nữa. Quan đại thần đại nhân dù sao cũng có trình độ ma pháp cao siêu, lúc trước bị Margaret cưỡi trên đầu trên cổ mà không làm được gì nhưng bây giờ Margaret mà muốn bá vương ngạnh thượng cung thì hoàn toàn không có khả năng.

Bởi thế nên dâm ma tiểu thư chỉ có thể đi đường vòng, thỉnh thoảng nói mấy câu đùa giỡn trên bàn cơm, hoặc là cởi sạch đồ đi tới đi lui trước mặt Theodore, còn lúc ngủ thì giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy Theodore vặn vẹo, uốn éo, hay là nhân lúc Theodore đang tắm nhảy bổ vào đánh lén, ngoài miệng nói là muốn giúp hắn kỳ lưng nhưng thật ra là nhân cơ hội sàm sỡ hắn... Tội nghiệp thay cho Theodore mỗi lần đều bị nàng trêu chọc đến cương cứng, nhưng vẫn phải nén lại, Margaret hoài nghi hắn cứ nhịn như vậy có khi nào nhịn thành bệnh luôn không?

"Rốt cuộc là vì cái gì mà anh không muốn làm tình với em?" Vấn đề này thiếu nữ đã hỏi qua rất nhiều lần, "Em cũng không bắt ngươi phải chịu trách nhiệm." Dù nói ra những lời này rất chua xót, nhưng đây thực sự là suy nghĩ thật của Margaret. Nàng chỉ muốn giữ chặt lấy hiện tại, được ở cùng một chỗ với Theodore tận hưởng ái tình, như thế không phải rất tốt sao?

Nhưng Theodore vẫn một mực tránh né, nói cho cùng là vì hắn không hiểu rõ trái tim của chính mình. hắn không hiểu được bản thân đối với Margaret là loại tình cảm gì, vốn dĩ hắn rất coi thường người con gái đó. Vừa ngu xuẩn vừa thô tục, so với Theodore hoàn toàn là người của hai thế giới.

Nhưng Theodore lại không có cách nào ghét nàng, cho dù hắn luôn nói những lời lạnh lùng, nhưng điều này đều là những lời nói dối là do hắn quá kiêu ngạo mà thôi.

Nàng giống như một vị khách không mời mà đến xông vào cuộc sống của Theodore, cái con người chưa bao giờ cho phép ai vào phòng riêng của mình, Theodore giảo hoạt, lạnh lùng, cao ngạo, khó tính, thậm chí là cô độc, đều bị thiếu nữ từ trên trời rơi xuống nhìn thấy tất cả. Mà nàng lại luôn lung tung bừa bãi, không kiêng nể gì cả, không sợ người đời cười nhạo cũng không vì bản thân khác biệt mà tự ti. Nàng không cố kỵ Theodore là một tên khốn kiếp, không rời xa hắn, cũng không có ý nghĩ muốn thay đổi hắn, càng không vì Theodore lộ ra mặt yếu đuối của bản thân mà đi thương hại hắn.

Nàng lỗ mãng, nhưng rất dũng cảm, giống như một cô gái nhỏ ngốc nghếch liều lĩnh xông về phía trước, cố gắng bao dung Theodore cả những điểm tốt lẫn điểm xấu của hắn.


một người như vậy, Theodore sao có thể không thích nàng.

Nhưng bây giờ quan đại thần đại nhân không hiểu gì về tình cảm vẫn còn đang hỗn loạn, mơ màng. Lý trí nói với hắn là mình với Margaret là chuyện không thể được, nhưng trái tim hắn cứ kéo hắn đến gần Margaret. Bởi vậy hắn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ hết ngày này qua ngày khác, dù Theodore có là một tên vô sỉ khốn nạn, nhưng trong xương vẫn là một vị thân sĩ ngây ngô thầm thích một cô gái.

Đến tối, Margaret có vẻ rất đàng hoàng. Tắm xong thay váy ngủ rồi ngồi trên giường, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mà nàng yêu thích. Yên lặng không được mấy phút, nàng đột nhiên đặt sách xuống, rồi nói: "Theo, chúng ta đi chèo thuyền đi."

Nơi ở của Theodore là một trang viên cách thần điện không xa, trong vườn là một cái hồ nước trong veo, bây giờ đang là đầu hạ, chèo thuyền trên hồ vào buổi tối đúng là một ý tưởng tuyệt vời.

Theodore cũng đang rảnh rỗi, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, hắn khựng lại một chút cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Margaret sung sướng hoan hô một tiếng nhảy xuống giường, hào hứng đi ra ngoài lại bị Theodore kéo lại đưa qua một cái áo choàng: "Mặc thêm vào."

"Hả?" Nàng nháy mắt với hắn: "Sợ em cảm lạnh à? Theo đối với em thật tốt..."

Lúc trước nếu nghe nàng nói mấy câu như vậy, Theodore nhất định sẽ cật lực phủ nhận. Dù bây giờ đãthành thói quen, nhưng thỉnh thoảng nghe nàng dỗ ngon dỗ ngọt Theodore đã đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt nàng, ngược lại thúc giục đi: "đi nhanh, không thì khuya mất."

"Ừ." Margaret hài lòng túm vạt áo của hắn lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt cưng chiều "anh nói cái gì thì chính là cái đó", nhưng hết lần này đến lần khác người luôn có những yêu cầu tùy hứng đều là nàng. Giống như đêm nay, nàng đột nhiên muốn đi chèo thuyền, Theodore cũng thỏa mãn nàng.

Trong lòng ngọt ngào, Margaret vừa đi theo hắn vừa toan tính trong lòng. Quan đại thần đại nhân đúng là quá ngây thơ khi nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng chịu đàng hoàng, một người kiên nhẫn như Margaret sao có thể vì bị Theodore từ chối mấy lần mà bỏ cuộc chứ.

Đêm nay nhất định phải ăn sạch Theodore, trong phòng ngủ không được, vậy lát nữa làm một hồi ân ái trên thuyền giữa "trời nước bao la".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận