Ăn Thit Chi Lư cuộc Hành Trình Ăn Thịt

côn th*t thô to bị bàn tay nhỏ nắm chặt khiến cho hắn cảm nhận được một
loại khoái cảm khó có thể mở miệng chạy thẳng từ đỉnh đầu cho đến hai
chân. Trong khi Trương Diễn đang giãy dụa trong khoái cảm, Diệp Huyên
không biết nằm mơ thấy gì, trên môi thì nở nụ cười ngọt ngào, còn bàn
tay phía dưới thì vô thức vỗ về chơi đùa dương v*t của hắn.

Trương Diễn chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như lúc này, hắn vội vã
đem tay Diệp Huyên kéo ra. Bởi vì hoảng hốt động tác của hắn dùng lực
quá lớn, khiến Diệp Huyên lười biếng “ưm” một tiếng rồi tỉnh dậy. Tiểu
cô nương vẫn còn buồn ngủ, khẽ dụi dụi đôi mắt: “Sư phụ, trời đã sáng
rồi sao?”

Đôi mắt đen nhánh của nàng vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, hai má phấn hây hây đỏ tựa phù dung sau cơn mưa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, ở bên
gáy Trương Diễn thở ra từng đợt hương thơm. Sau đó, Trương Diễn kinh
hoàng phát hiện dương v*t đáng xấu hổ của bản thân lại trướng lớn thêm
một vòng.

Đại khái là phát hiện ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen kịt, Diệp Huyên
lầu bầu một tiếng: “Sư phụ trứng thối, A Huyên đang nằm mơ mà.” Cũng
không quan tâm Trương Diễn sắc mặt vẫn cứng ngắc, nàng lập tức chui vào
trong lòng nam nhân, tay chân giống nhau bạch tuộc, đem Trương Diễn ôm
thật chặt. Lúc Trương Diễn lấy lại tinh thần, tiểu đồ nhi đã ngủ say,
bàn tay nhỏ bé bây giờ an phận đặt trước ngực hắn nhưng côn th*t của hắn vẫn một mực cứng rắn.

Phía bụng dưới phảng phất như có một trận lửa nóng đang thiêu đốt,
Trương Diễn nằm thẳng tắp trên giường, trong lúc nhất thời tâm thần khó
lòng bình tĩnh lại. Có lẽ, bản thân nên tìm một người đạo lữ? Hắn đột
nhiên suy nghĩ, cho dù tu vi cao tới đâu, hắn vẫn là một nam nhân bình
thường. Nam nhân có phản ứng sinh lý, Trương Diễn tự nhiên cũng sẽ có.
Việc này cho dù là phản ứng sinh lý hay là cảm xúc dao động chỉ cần niệm một lần thanh tâm quyết, tất cả ngay lập tức sẽ biến mất.

Nhưng tình huống bây giờ... Trương Diễn tập trung tinh thần niệm đến
mười lần “đạo đức thanh tâm Minh Thần thư”, côn th*t trong khố gian vẫn
như trước chưa từng nhuyễn(mềm) xuống. Ngày mai, hắn thầm nghĩ, tuyệt
đối không thể mềm lòng cho Diệp Huyên ngủ cùng mình. (thứ lỗi cho mk, mk k biết edit cái tên này ntn đành để nguyên vậy)


#

Lúc diệp Huyên tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, ánh nắng
xuyên qua khe hở rơi xuống mặt đất lấp lánh ánh vàng, phần đệm bên cạnh
hơi nhàu chứng tỏ đã từng có người ngủ ở đây. Chỉ là bây giờ người đã
không ở đây, nhưng mùi hương nhàn nhạt vẫn còn lưu lại trong không khí.
Diệp Huyên tham luyến hít vào mùi hương đó, trong lòng nhẹ nhàng khoan
khoái. Trương Diễn trời sinh thích sạch sẽ, lại không đốt huân hương,
quanh năm trên quần áo luôn thoang thoảng mùi hương giống như thảo mộc
thanh nhã, tươi mát.

Nam nhân này chất lượng siêu cao, bản thân mình nếu đem lần đầu tiên
cho hắn, vẫn cảm thấy có lời, Diệp Huyên không có tiết tháo tưởng tượng. Tối ngày hôm qua, lúc ban đầu Diệp Huyên cố ý giả bộ ngủ để đùa giỡn
Trương Diễn, nên bộ dạng hoảng loạn, rối rắm không biết làm thế nào của
Trương Diễn nhìn rõ mồn một.

Nàng âm thầm đắc ý trong lòng, vốn dĩ định tiến thêm một bước, nhưng
lại sợ tiến triển quá nhanh sẽ khiến Trương Diễn hoài nghi. Chỉ có thể
kiềm chế sắc tâm đem Trương Diễn hạ gục xuống, để Trương Diễn một mình
trằn trọc không yên, còn bản thân thoải mái nằm ngủ, cũng không biết
Trương Diễn đêm hôm qua làm như thế nào mà vượt qua. Trong lúc nàng đang cân nhắc, chợt nghe tiếng bước chân, Trương Diễn đã trở lại. Hắn hiển
nhiên là vừa mới tắm xong, chỉ mặc một kiện trường bào màu xanh, một đầu tóc đen xõa tung trên người, khí chất thanh lãnh trên người giảm bớt
không ít, lộ ra một cỗ nhu hòa nhàn nhạt. Diệp Huyên vừa nhìn thấy hắn,
cười đến độ hai mắt cong cong, đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh đến trước
mặt Trương Diễn, cũng không biết lấy chỗ nào ra một chiếc trâm cài tóc:
“Sư phụ, để A Huyên búi tóc cho người.”

Trương Diễn thấy nàng vẫn chưa mặc quần áo tử tế, trên người chỉ mặc
áo lót rộng lùng thùng, định mở miệng trách cứ nàng lại thấy tiểu đồ nhi chạy đến trước mặt mình, vẻ mặt tha thiết, ngước đôi mắt to tròn lên
nhìn mình, hai tay giơ lên một chiếc trâm ngọc. Ngay lập tức hắn lại mềm lòng, mặc cho Diệp Huyên kéo mình ngồi lên trên ghế còn nàng thì giẫm
lên trên một chiếc ghế khác, hai tay nâng mái tóc của Trương Diễn lên,
ghé chóp múi vào ngửi ngửi: “Sư phụ, tóc người thơm quá.”

Nàng bày ra bộ dạng con chó nhỏ chọc Trương Diễn bật cười, khác với nụ cười lúc trước mang chút lạnh lùng, bây giờ trong mắt hắn cũng đong đầy ý cười, chân mày cũng theo đó mà hạ xuống nhu hòa hơn. Không khí trong

phòng như dòng nước lững lờ trôi... diệp Huyên đem thanh ngọc trâm cắm
vào trên búi tóc của Trương Diễn, rồi xoay trái xoay phải đánh giá một
phen, bỗng bất ngờ hôn bẹp một cái lên mặt Trương Diễn. Trương Diễn sửng sốt,rồi lập tức nhíu mày nói: “Hồ nháo.”

Diệp Huyên vẫn không chút sợ hãi, ngược lại ôm cổ Trương Diễn cười
khanh khách: “Sư phụ,trong dân gian có phong tục, tướng công sẽ giúp
nương tử của mình cài trâm lên tóc. Sư phụ là nương tử của ta, còn ta là tướng công?” Trương Diễn dở khóc dở cười: “Trò ở chỗ nào xem được những thứ lung tung đó, tiểu quỷ bướng bỉnh, trò có biết tướng công với nương tử là gì không?”

Diệp Huyên từ nhỏ lớn lên ở phái Thương Lan, xung quanh lui tới đều là đồng môn dốc lòng học đạo bởi vậy Trương Diễn cho rằng nàng không hiểu ý nghĩa thật sự của cách xưng hô trong dân gian.

“Ta tất nhiên là biết.” Diệp Huyên quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn,
“Tướng công cùng nương tử là những người sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau,
giống như ta với sư phụ bây giờ.” Lúc nàng nói câu này lại cố ý dùng ánh mắt vừa hồn nhiên vừa chân thành nhìn Trương Diễn.

Chỉ thấy TRương Diễn bỗng giật mình, thần sắc có chút mất tự nhiên,
lại nhanh chóng che giấu đi, ngữ khí cũng thay đổi: “Trò đã tỉnh, liền
đem gối trở vền phòng đi.”

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Vì sao phải đem về?”

Trương Diễn thấy nàng thần sắc mờ mịt không rõ, trong lòng có chút
không nhẫn nại, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Đêm nay trò về phòng mình mà
ngủ.” Diệp Huyên nhất thời ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hồn thần lại
chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, ta đã làm gì khiến người tức giận sao?”

Chỉ mới mấy ngày mà nàng đã hỏi câu này lần thứ hai, Trương Diễn than
nhẹ trong lòng, nàng một mực hỏi rằng có phải bản thân chọc sư phụ tức
giận, lại không biết rằng sự thật là bản thân không còn mặt mũi nào mà
đối mặt với nàng. Trương Diễn trầm mặc không nói, cảm thấy đau đầu không dứt. Diệp Huyên thấy thế, nhất thời nước mắt nhịn không được rơi xuống. Lúc nàng khóc không có phát ra âm thanh, mà nước măt lại cứ một giọt
tiếp một giọt tí tách rơi xuống mặt đất, vỡ tan không chút dấu vết.

Hơn nửa ngày, Trương Diễn vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nhịn không được đảo mắt qua nhìn, liền thấy khuôn mặt Diệp Huyên đầy nước mắt. Tâm Trương Diễn thoáng chút như bị nắm thật chặt, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ
bình tĩnh, vốn định trách cứ nàng vài câu nhưng đến cuối cùng vẫn là
thương tiếc Diệp Huyên, chỉ cố ý trầm giọng nói: “Bảo trò về phòng của

mình, chẳng lẽ là vi sư ủy khuất trò?”

Diệp Huyên muốn lên tiếng, nhưng vừa mở miệng âm thanh nức nở liền bật ra. Nàng vội vàng dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn bật ra tiếng khóc thút
thít, tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng, đem khuôn mặt hoa lê đái vũ
nghẹn đến đỏ bừng. Trong lòng Trương Diễn căng thẳng, nên ngay cả khi
giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn hắn cũng không có phát hiện:
“Chớ khóc, trò nếu là không muốn, liền nói cho vi sư nghe, đến cùng là
tại sao?”

Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Huyên nhất thời khóc càng lớn tiếng hơn,
đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn lau lung tung trên mặt một trận, giọng nói hàm chứa ủy khuất cùng oan ức: “Sư phụ, sư phụ có phải hay không không
cần trò nữa? Trong môn phái, sư môn sư điệt đều nói là người không cần
trò nữa mới đem trog đuổi ra khỏi Phụng Chân điện... còn nói trò là thứ
không ra gì, đã mười mấy tuổi rồi mà vẫn là Trúc Cơ kỳ, căn bản không
xứng làm đồ đệ của người... còn nói, còn nói người ghét bỏ trò, muốn
đuổi trò đi.”

Nàng vừa khóc vừa nói âm thanh không rõ ràng câu chữ cũng lộn xộn,
nhưng Trương Diễn là loại người nào, tất nhiên ngay tức thì hiểu rõ Diệp Huyên ý tứ. Khuôn mặt hắn trầm xuống, xem ra bản thân là trưởng lão
Phụng Chân điện nhưng lại quá khiêm tốn, trong môn phái thế nhưng lại có người không có mắt dám đánh chủ ý lên Phụng Chân điện, lại còn dám khi
dễ Diệp Huyên!

Nghĩ đến việc hắn đem Diệp Huyên chuyển ra khỏi Phụng Chân điện lại
khiến một số người nổi lên tâm tư không an phận. Mà hành động của Diệp
Huyên cũng dễ dàng hiểu được, nàng rất sợ sư phụ sẽ thật sự không cần
bản thân nữa, cho nên một lòng muốn dính lên người sư phụ. Nếu Trương
diễn thật sự nhẫn tâm đem nàng đuổi trở về phòng, tiểu cô nương sợ là bị tổn thương thấu tâm đi. Thôi thôi, Trương Diễn lại thầm than một tiếng: “Trò còn tiếp tục khóc, vi sư liền thật sự không cần trò nữa.”

Diệp Huyên nghe vậy ngay lập tức ngừng khóc. ngước đôi mắt to tràn đầy lo sợ, nghi hoặc lại có chút đáng thương mà nhìn Trương Diễn, lòng
Trương Diễn liền mềm nhũn. Hắn hướng Diệp Huyên vẫy vẫy tay: “lại đây
cùng ta đi rửa mặt.”

Diệp Huyên thút tha thút thít một tiếng: “Vậy, vậy gối đầu thì...”

“Không cần đem đi nữa.”

Diệp huyên vội nín khóc, lấy tay áo ở trên mặt lau loạn một trận, rồi sung sướng nở nụ cười tươi rói: “Vâng!”

Trương Diễn khẽ búng lên trán nàng: “Quỷ khóc nhè.”


“Sư phụ trứng thối, không cần lại đặt ngoại hiệu lung tung cho người ta.”

Trương Diễn nắm lấy tay nàng, im lặng không nói, nhưng khóe môi lại cong lên, làm thế nào cũng không giấu nổi nụ cười.

#

Đến buổi tối, Trương Diễn lại kìm lòng không được vì bản thân lúc sáng mềm lòng mà hối hận. Ở trong lòng hắn bây giờ là Diệp Huyên đang nằm
nghiêng, nằm đêm nay mặc áo lót màu hồng nhạt, da thịt trước ngực trắng
như tuyết, vừa giống như bạch ngọc vừa giống như cánh hoa phù dung, hết
sức động lòng người.

Cách vải vóc phập phồng lên xuống, phía trước bầu ngực cong cong là
hai quả anh đào kiều diễm đỏ như chu sa. Tuy rằng cách một tầng tơ lụa
mỏng, nhưng lấy bản thân Trương Diễn thị lực, lại thêm vải vóc ngày hè
vốn là trong suốt, đập vào trong tầm mắt là hai khỏa anh đào nho nhỏ,
căn bản là muốn quên cũng không quên được. Mà đây vẫn không phải là vấn
đề nghiêm trọng nhất.

Hắn không biết rốt cuộc tâm tình của bản thân bây giờ là như thế nào,
trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tắng noãn đặt lên vật ở
giữa hai chân hắn. Trong lúc Diệp Huyên vô thức đưa tay vuốt ve, nguyên
bản côn th*t đang an phận thủ thường lại càng lúc càng lớn, càng lúc
càng cứng rắn, rất nhanh, liền cứng thẳng thành một căn thô dài, cơ hồ
muốn đem vải dệt xuyên thủng. Theo Diệp Huyên không quy luật nhẹ nhàng
vuốt ve, côn th*t bắt đầu run run nảy lên. Trương Diễn khí huyết dâng
trào, cổ họng khô rát, phải dùng hết khí lực toàn thân, mức chế trụ được xúc động do bàn tay bé nhỏ đặt tại hạ thể mang lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, dè dặt cẩn trọng chống nửa người ngồi dậy,
hắn tính toán hất bàn tay nhỏ bé của Diệp Huyên ra. Nào ngờ Diệp Huyên
bỗng giật giật, bàn tay đang đặt trên côn th*t của hắn bỗng nắm chặt,
đem thô to dương v*t của hắn nắm trọn trong tay. Trương Diễn khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy quy đầu giật giật, kém chút nữa đem nguyên dương
bắn ra. Hắn vội vã nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh, há mồm thở dốc vài tiếng,mới dần dần cảm thấy bình tĩnh lại.

Chính là bụng dưới vẫn như trước có cảm giác nóng như lửa đốt, ngược
lại Diệp Huyên lúc này lại bất động, tay nhỏ bé yên tĩnh nắm giữ Trương
diễn côn th*t, cách một tầng vải vóc mỏng manh, Trương Diễ có thể tinh
tế cảm nhận được lòng bàn tay của nàng có bao nhiêu non mềm.

Hắn không khỏi ảo não ngồi trên giướng suy nghĩ, đồ nhi của mình từ
khi nào lại học được thói quen xấu này, vì sao... chỉ cần nằm ngủ, sẽ sờ sờ nơi đó của mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận