“Huynh đã về rồi.” Thấy Tô Tuyển đang đi đến, Diệp Huyên buông đũa bạc
trong tay xuống ôn nhu nói, giọng nói của nàng thân thiết, tự nhiên
giống như một người thê tử đang nghênh đón trượng phu trở về nhà, trong
thoáng chốc khiến Tô Tuyển sinh ra cảm giác mình và Diệp Huyên là vợ
chồng đã thành thân nhiều năm.
Hắn vừa rồi mới nhớ lại vài chuyện rồi suy nghĩ lung tung, lúc này lại
phát hiện bản thân lại có loại ý nghĩ này trong đầu, khiến hắn tâm loạn
như ma. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn đối với yêu nữ này....
Đêm hôm đó khi Diệp Huyên ngậm ngón tay Tô Tuyển, sau khi Nguyên Ung rời đi, liền nhẹ nhàng buông ra. Tô Tuyển cũng không thể nói rõ khi đó mình cảm thấy mất mác hay vẫn là may mắn, từ lúc Diệp Huyên nói mỗi người đi một ngả, hai người vì lừa gạt người Huyền Nữ giáo, vẫn có đủ loại cử
chỉ thân mật, nhưng trừ những lần đó ra, Diệp Huyên không còn chủ động
câu dẫn Tô Tuyển. Lúc động tình, nàng thường gọi Tô Tuyển là tướng công, khi tránh khỏi tầm mắt của những người trên thuyền, hai người có lúc
khách khách khí khí, nhưng cũng có lúc bất hòa, tức giận.
Có lúc Tô Tuyển nghĩ có lẽ Diệp Huyên chỉ là muốn lợi dụng mình, nhưng
tình trạng trước mắt, có đôi khi Diệp Huyên không cẩn thận lộ ra vài
phần ôn nhu, lưu luyến không muốn rời xa, lại khiến hắn luôn nhịn không
được mà suy nghĩ lần trước yêu nữ thổ lộ cuối cùng là thật hay là giả.
Hắn vốn dĩ chán ghét phải suy nghĩ quanh co, lòng vòng, muốn nói gì thì
nói ra, muốn hỏi gì thì cứ hỏi-nguyên tắc giải quyết mọi chuyện lúc
trước, khi đối mặt với Diệp Huyên hắn lại không thể tiếp tục kiên trì.
Tô Tuyển biết, cho dù mình hỏi, Diệp Huyên cũng sẽ không nói thật. Hoặc
có thể nói, hắn không muốn tin tưởng lời nói lúc ấy của yêu nữ là thật
lòng. Tô Tuyển chưa bao giờ có cảm giác thích một người, hắn cũng không
biết đến cùng thì bản thân có thích Diệp Huyên hay không, bởi vì hai
người bọn họ nói đến nói đi, chỉ mới quen nhau có hơn hai tháng, quãng
thời gian rất ngắn ngủi, chẳng lẽ chính mình lại động tâm với Diệp
Huyên? Hay là.... Những cử chỉ thân thiết cùng với dục vọng khiến hắn có cảm giác này?
”Trà Long Tĩnh hái trước tiết Thanh Minh” Tay phải Diệp Huyên nâng ấm
trà lên, nhẹ nhàng chậm rãi châm cho Tô Tuyển một ly trà. Chén nhỏ màu
xanh hơi nước bốc lên lượn lờ, trong không khí tràn ngập hương trà, còn
có hương thơm thoang thoảng trên người nữ tử khiến người ta say mê.
Tô Tuyển nhận lấy chén trà chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, đột nhiên ý
thức được hành động này thật sự là phung phí của trời, vội vàng dừng
lại. Hắn trước nay quen uống rượu trong vò, dùng chén lớn mà ăn thịt,
khi hắn cùng bạn tốt Thẩm Tinh đối ẩm, luôn bị tên kia chê cười là
người không có văn hóa chuyên phá họa phong cảnh, không hiểu phong nhã.
Lúc đó Tô Tuyển không cho là đúng, người trong võ lâm tính tình hào
sảng, học cái vẻ quần là áo lụa của quý tộc làm gì. Nhưng đối mặt với
Diệp Huyên lúc này, hắn lại không tự chủ được mà thả chậm động tác, uống từng ngụm nhỏ, không thô lỗ giống như ngày xưa.
Nhưng động tác của hắn thật cứng ngắc, Diệp Huyên nhịn không được mà phì cười: “Ngươi nếu không có thói quen này thì có uống một ngụm cạn sạch
đi.”
Tô Tuyển ho khan một tiếng: “Trà này... Mùi vị không tệ.” Diệp Huyên
cười càng vui vẻ hơn, Tô Tuyển cảm thấy gò má có chút nóng, hắn không
phải là người để ý đến cái nhìn của người khác, lại càng hiếm khi cảm
tháy ngượng ngùng.
”Không sao cả.” Diệp Huyên dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, thanh âm
của nàng cực kì mềm nhẹ, khẽ rũ xuống tầm mắt, lông mi cong dài như cánh bướm, in lên da thịt trắng như tuyết bóng mờ đẹp đẽ, “Chỉ cần là tướng
công, chàng có như thế nào thì ta cũng đều thích...” Ý thức được mình lỡ lời, nàng vội che miệng lại, “Thật có lỗi, ta... ta không nên nói như
vậy.”
Tim Tô Tuyển đập thình thịch, hắn muốn nói không sao, nhưng cổ họng lại
khô khốc, một chữ cũng không thoát ra được. Hắn đột nhiên nhớ lại một
câu thơ: Sinh phạ li hoài biệt khổ, đa thiểu sự, dục thuyết hoàn hưu. (k dịch đk nên để nguyên văn hán việt, sẽ đi hỏi cao nhân và sửa lại sau.)