Ăn Thit Chi Lư cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Trong chốn võ lâm người được gọi là đại tông sư, đều là cao thủ đứng đầu lúc bấy giờ, tuy Tô Tuyển kinh tài tuyệt diễm, nhưng muốn địch lại một
đại tông sư, thì không thể nghi ngờ đây là chuyện viển vông. Có thể
trong khoảnh khắc liên tục tạo ra đao quang kiếm ảnh như vậy, Diên Chức cảm thấy con thỏ này dường như có năng lực vồ diều hâu một phát. Đó là
sức mạnh bộc phát giữa thời khắc sinh tử để tìm co hội sống sót, thậm
chí còn có thể giết chết một con diều hâu hung ác.

Ánh mắt Diên Chức lạnh xuống, phát động nội lực quanh thân đến ngay cả
áo bào của bà ta cũng bay phất lên, từ trong lồng bàn tay bà ta phát ra
một tầng sương lạnh âm u, lạnh lẽo, dùng toàn lực mà nghênh đón công
kích của Tô Tuyển. Ý đồ trong lòng của Tô Tuyển Diên Chức hiểu rõ, hắn
muốn dốc hết toàn lực vào một chiêu này khiến cả hai lưỡng bại câu
thương nhân đó giúp Diệp Huyên tranh thủ cơ hội trốn thoát. Khóe môi bà
ta lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, đáng tiếc, một chưởng này đánh xuống, bản thân mình tất nhiên sẽ bị thương, nhưng tiểu tử này thì không chỉ là bị thương.

”Đứa ngốc....” Diệp Huyên rũ xuống mi mắt, trong miệng nàng khẽ nỉ non
một tiếng, đột nhiên nàng ngẩng đầu, một lóng tay xuất ra, trong nháy
mắt lúc kiếm phong cùng chưởng ảnh sắp chạm vào nhau, điểm vào lòng bàn
tay Diên Chức. “A!...” Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng nuốt
xuống ngụm máu tanh trong cổ họng.

”Muốn chết!” Diên Chức lớn tiếng gầm lên, ngay lúc đó, trường đao đã
phóng tới trước mặt bà ta, đâm sâu vào ngực Diên Chức. Bà ta đánh ra một chưởng, Diệp Huyên liền giống như con diều đứt dây bay ra xa.

”Diệp cô nương!” Tô Tuyển bay vút đến ôm lấy nàng, tay phải của hắn nắm
lấy thắt lưng Diệp Huyên, quay người chém ra ba đao, mỗi đao đều sắc
bén, cuối cùng cũng chặn được truy kích của Diên Chức. Lúc này, sườn dốc đã ở ngay trước mặt hắn, Tô Tuyển không chút do dự thả người nhảy

xuống, lúc sắp rơi xuống mui thuyền, mũi chân điểm nhẹ, ổn định lại con
thuyền đang chấn động.

”Thánh nữ!”

”Thánh nữ đại nhân!”

Xoát xoát âm thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ đồng loạt vang lên, giáo
chúng Thiên La giáo trên thuyền cảnh giác nhìn hắn, ánh mắt Tô Tuyển
thản nhiên đảo qua một lượt: “Đệ tử Huyền Nữ giáo đã đuổi tới.”

Đúng như dự đoán, tiếng vang vừa rồi đã kinh động chúng đệ tử trực đêm
trên đảo, trên thuyền, thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng liếc Tô Tuyển một
cái, tay phải vung lên: “Đi cùng ta lên ngăn chúng lại.” Một đám hắc y
nhân đề khí tung người nhảy lên, không lâu sau, trên đảo đã vang lên
tiếng chém giết.

Lúc này Tô Tuyển mới nhẹ nhõm thở dải một hơi, thiếu nữ trong ngực sắc
mặt tái nhợt, đầu ngón tay hắn điểm lên mạch môn của Diệp Huyên, tuy
rằng từ lúc đón lấy Diệp Huyên hắn đã phong bế mấy đại huyệt trên người
nàng, nhưng Tô Tuyển vẫn cảm thấy khí lạnh đang lưu chuyển trong người
nàng. Một chưởng âm phong kia của Diên Chức, vốn dĩ là sát chiêu của bà
ta đối với hắn, lại bị Diệp Huyên cản lại.

”Nàng....” Tô Tuyển không biết phải nói gì, từ trong ngực lấy ra một
bình ngọc đổ ra một viên thuốc đút cho Diệp Huyên, bàn tay của hắn run

lên không ngừng. Tốc độ lưu chuyển của khí lạnh đã chậm lại, nguy cơ
khiến lục phủ ngũ tạng của Tô Tuyển nóng như lửa đốt đã giảm bớt mấy
phần. “Đừng sợ.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta mang nàng đi Dược Vương cốc.”

Nói xong, hắn khẽ huýt lên một tiếng, ngay lập tức từ giữa mặt biển đột
nhiên trồi lên một làn sóng bạc, bọt sóng càng ngày càng gần, giữa những đợt sóng cuồn cuộn, một cái lưng trắng bạc to lớn rẽ nước trồi lên,
hướng về Tô Tuyển vẫy đuôi.

Trên thuyền vẫn còn mấy hắc y nhân lưu lại, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tô Tuyển. Diệp Huyên không khỏi thở dài: “Nếu như không có ta, huynh vẫn
có thể rời khỏi đảo Bích Lạc.”

”Nó gọi là Trạc Ẩn.” Tô Tuyển nắm chặt tay Diệp Huyên, “Nàng cảm thấy
thế nào? Việc này không thể chậm trễ, chúng ta phải đi Dược Vương cốc
ngay bây giờ.”

”Không cần.” Diệp Huyên cười cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Tuyển,
nàng thoát ra khỏi vòng tay của hắn, “Quả đúng là không hổ là truyền
nhân của Vân Trung Khách? Chỉ sợ trong chốn võ lâm không ai có thể ngờ
được, Vân Lôi kiếm nổi danh mấy năm nay lại là đệ tử của Vân Trung
Khách.”

Vân Trung Khách, cái tên này không được người nhắc tới đã lâu, nhưng
người trong giang hồ không hề quên đi người này. Hai mươi mấy năm trước, người này đã nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trong giới võ lâm, nhưng
sau đó lại đột nhiên quy ẩn, không rõ tung tích. Người xứng đáng với vị
trí đệ nhất thiên hạ tất nhiên là Vân Trung Khách. Đao kiếm song tuyệt,

khinh công xuất chúng, kỳ môn độn giáp, không gì không giỏi, còn có tài
thuần hóa thú vật không một ai theo kịp, ngay cả cá mập trên biển cũng
có thể điều khiển.

Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng nhất.

Tô Tuyển cảm thấy có chút không đúng, hắn muốn bắt lấy vạt áo Diệp
Huyên, lại bị mấy người hắn y nhân chặn lại, Diệp Huyên quay đầu lại
nhìn hắn: “Đa tạ ý tốt của ngươi, Tô thiếu hiệp. Một chút độc này, Thiên La giáo của ta cũng có thể tự giải.”

”Tô thiếu hiệp...” Vẻ mặt Tô Tuyển kinh hoàng, cho dù là lúc cùng Diên
Chức quyết một trận sinh tử, hắn cũng không hoang mang như thế này, vào
giờ khắc này hắn thấp thỏm, lo sợ không thôi, “Nàng, nàng là...” Hắn
ngập ngừng hỏi, “Nàng đây là có ý gì?”

”Tất nhiên là giống như lúc trước ta đã nói, thứ ngươi muốn lấy đã lấy
được, ta cũng đã lấy được thứ mình muốn, chúng ta không cùng đường,
huynh đi đi.” Thanh âm Diệp Huyên bình tĩnh, lạnh nhạt, nói xong, nàng
xoay người phân phó giáo chúng bên cạnh, “Tiễn Tô thiếu hiệp rời
thuyền.”

”Khoan đã!” Tô Tuyển quát lên, vài hắc y nhân đang đi về phía hắn dừng
lại, nhưng hắn vẫn không thể đến gần Diệp Huyên. Trong lúc giao đấu với
Diên Chức hắn đã hao phí hơn phân nửa nội lực của bản thân, bây giờ hắn
chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé trước
mắt, “Những lời chúng ta đã nói... Chẳng lẽ nàng đã quên rồi?”

”Chúng ta đã nói gì?” Diệp Huyên cười cười.

”Ta đã nói, ta muốn thú nàng làm thê.” Tô Tuyển dường như không nghe

thấy ý tứ giễu cợt trong lời nói của nàng, hắn kiên định lặp lại một lần nữa, “Ta muốn thú nàng làm thê.”

”Tô thiếu hiệp, đó là ngươi nói.” Bên môi của nàng nâng lên một độ cong
yếu ớt, “Ngươi quả đúng là ngốc nghếch.” Nàng dường như đã trở lại dáng
vẻ như lúc mới gặp Tô Tuyển, tuy đang cười nhưng ý cười không chiếu vào
đáy mắt, “Ngươi vẫn luôn muốn biết ta tới Huyền Nữ giáo vì thứ gì sao?”
Nàng giơ tay lên, một khối lệnh bài nằm trong lòng bàn tay của nàng.

Đồng tử Tô Tuyển co rút lại: “Ngân tiêu lệnh!”

”Đúng vậy.” Diệp Huyên cười dịu dàng, “Ngân tiêu lệnh.”

Thứ khiến người ta tuy đuổi Vân Trung Khách không phải là mạng của hắn,
mà là bảo vật mà hắn có trong tay, ngân tiêu lệnh. Khối lệnh bài này là
chìa khóa mở ra một tòa bảo tàng, theo truyền thuyết trong bảo tàng này
có vô số vàng bạc châu báu, bí kíp võ công, người đoạt được bảo tàng này có thể thống nhất võ lâm.

”Ta vốn dĩ không biết chính xác ngân tiêu lệnh có nằm trên người của
ngươi hay không.” Diệp Huyên ôn nhu nói, “Thật tốt, vận khí của ta không tồi.” Trong lúc Tô Tuyển vì chất độc trên người nàng mà lo lắng không
thôi, nàng đã trộm đi khối lệnh bài này từ trên người hắn, “Đây chính là thứ mà ta muốn có, bây giờ ta đã lấy được. Đa tạ ngươi, Tô thiếu hiệp.”

”Cho nên... Toàn bộ những gì trước đây đều là ngươi gạt ta?” Giọng của Tô Tuyển khàn khàn.

”Tô thiếu hiệp, không, tướng công.” Thanh âm của nàng vẫn mê hoặc như
vậy, nhưng lại khiến trái tim Tô Tuyển lạnh giá, “Ta nói cho chàng một
câu, chàng nhất định phải nhớ kĩ...” Nàng mỉm cười, nụ cười của nàng
giống như đóa hoa anh túc (cây thuốc phiện đó)

”Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng dối trá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận