Dược Vương cốc nằm ở trên núi Vân Tiêu thuộc châu Ngô, trên núi mây mù
giăng đầy, khắp nơi đều là kì hoa dị thảo. Ngoài sơn cốc, người giang hồ đến tìm Dược Vương cầu y xếp thành một hàng dài, ở đây có không ít
tuyệt thế cao thủ của đủ loại võ công, cũng có vài người bị thích khách
ám toán cơ thể đã mất đi tri giác, nhưng tất cả mọi người đều thành
thành thật thật đứng chờ ở ngoài cốc, không có sự cho phép của chủ nhân
nơi đây, cho dù bệnh tình có nguy kịch, cũng không dám có chút dị động.
So sánh với cảnh tượng toàn là đầu người ngoài cốc, trong sơn cốc lại vô cùng yên ắng. Lúc này trời còn chưa sáng rõ, trong một gian phòng ngủ,
một nam nhân đang ngủ say trên chiếc giường rộng lớn. Trong lúc mơ màng, hắn dường như nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào. Nam nhân
khó chịu nhíu mày, đang định trở mình tiếp tục ngủ thì tiếng ồn ào cách
hắn ngày càng gần.
”A Tinh! A Tinh!...”
Hắn bất mãn kéo chăn lên che đầu, cũng không ngăn được tiếng quát lớn ngay bên tai: “A Tinh! Mau dậy đi!”
”Ta kháo!(câu chửi bậy đó) Ngươi có để yên cho ta ngủ hay không?” Thẩm
Tinh vươn tay gạt chăn xuống dưới, hùng hổ trừng mắt nhìn người mới tới, không nằm ngoài dự đoán của hắn, dám ở trong Dược Vương cốc này kêu gào lớn tiếng như vậy ngoại trừ cái tên bạn tốt lỗ mãng của hắn là Tô Tuyển thì đúng là không còn ai khác.
Tô Tuyển gấp gáp không để ý tới tính khí của Thẩm Tinh khi rời giường,
túm lấy tay áo của Thẩm Tinh tha hắn ta ra ngoài: “Dược Vương tiền bối ở đâu, ta có việc gấp cần nhờ người.”
”Ai ai ai, đừng kéo ta áo của ta.” Thẩm Tinh vộ vàng ra tay cứu với cái
áo của mình, “Lão nhân đã xuất cốc dạo chơi, ngươi tìm ông ta làm gì?”
”Cái gì?!” Tô Tuyển vốn dĩ đang lo lắng bây giờ sắc mặt lại đen thêm mấy phần, hắn bóp chặt nắm tay, “Lão nhân đi theo hướng nào? Ta phải đuổi
theo ông ấy.”
”Đã xảy ra chuyện gì?” Chân mày Thẩm Tinh cau lại, tiểu tử Tô Tuyển hôm
nay có chút thất thố, rất kì lạ: “Ngươi bị thương? Không đúng....” hắn
ta tùy ý quét mắt liếc nhìn Tô Tuyển một lượt, “Người bị thương không
phải là ngươi, rốt cuộc là ai bị thương?”
”Phải...” Trên mặt Tô Tuyển lộ ra vẻ lo lắng không yên khiến Thẩm Tinh
càng thêm kinh ngạc, đây là vẻ mặt mà hắn ta chưa từng thấy xuất hiện
trên khuôn mặt hắn, Tô Tuyển hít sâu một hơi, “Là yêu nữ Thiên La
giáo...”
Đợi đến khi Thẩm Tinh hiểu rõ chân tướng, hắn cũng đã chẩn trị (khám và
chữa bệnh) cho Diệp Huyên đang hôn mê bất tỉnh một lượt. Thu hổi ngân
châm trong tay, hắn thở dài một hơi. Đúng như dự đoán, Tô Tuyển vẫn luôn canh giữ bên cạnh ngay lập tức khẩn trương, lo lắng nhìn hắn: “Sao, sao rồi?”
”Độc trên người nàng là kịch độc, hơn nữa tốc độ lan tràn của độc tố cũng rất nhanh, không dễ chữa a...”
Ánh mắt Tô Tuyển trầm xuống ngay lập tức, hắn nhìn thiếu nữ nằm trên
tháp, đôi mắt đen nhánh trong suốt như thủy tinh đang nhắm nghiền lại,
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giống như một đóa hoa sắp úa tàn, chỉ cần
một cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ vỡ tan thành trăm mảnh. Tim Tô Tuyển không
khỏi co rút đau đớn một trận, hắn không có cách nào quên đi một khắc khi hắn nhìn thấy Diệp Huyên dưới địa lao, mà Tô Tuyển cũng hiểu được
nguyên nhân mà Diệp Huyên lừa gạt hắn.
Mình đúng là ngu ngốc, bị yêu nữ này lừa gạt hết lần này đến lần khác,
đến một khắc cuối cùng hắn vẫn bị nàng lừa. Nếu như hắn không nghe được
tin tức Diệp Huyên bị tước đi Thánh nữ vị, sau đó vì nghi ngờ mà đến
Thiên La giáo, có phải là hắn.... sẽ vĩnh viễn mất đi người trước
mắt....
”A Tinh.” Hắn quay đầu, nắm chặt nắm tay, móng tay dường như ghi sâu vào lòng bàn tay, “Nhờ ngươi chăm sóc cho nàng, ta đi tìm Dược Vương tiền
bối.” Vừa dứt lời, hắn cất chân bước đi.
”Đứng lại, đứng lại!” Thẩm Tinh vội vàng ngăn Tô Tuyển lại, hắn tức giận vung mạnh tay áo, “Ngươi gấp cái gì a, độc này tuy là kịch độc, nhưng
ta cũng chưa nói là ta không thể giải a.”
”Ngươi có thể giải?!” Tô Tuyển sửng sốt mở to hai mắt nhìn hắn ta, kích động trong mắt dường như sắp tràn ra.
”Phi, ta dù sao cũng là đệ tử chân truyền của lão nhân, trong thiên hạ
này không có loại độc nào mà ta không thể giải.” Thẩm Tinh đắc ý nói.
Trong chốn võ lâm có rất ít người biết Tô Tuyển hắn là đệ tử của Vân
Trung Khách, thì thân phận của Thẩm Tinh là truyền nhân của Dược Vương
cũng có ít mà biết rõ. Y thuật của Dược Vương đứng đầu thiên hạ, nhưng
muốn được Dược Vương đích thân trị liệu, là chuyện còn khó hơn lên trời. Bởi vì mỗi lần Dược Vương ra tay cứu người hoàn toàn là dựa vào tâm
tình của lão nhân gia, chẳng cần quan tâm ngươi là vua hay là minh chủ
võ lâm.
Người có thể độc trên người Diệp Huyên chỉ có thể là Dược Vương. Nhưng
Diệp Huyên là yêu nữ ma giáo, cùng với Dược Vương cốc không có chút giao tình, dựa vào cái gì mà cầu Dược Vương giải độc giúp nàng. Cho nên lúc
trên thuyền Tô Tuyển nói muốn dẫn nàng đi Dược Vương cốc, nàng thật sự
không tin được Tô Tuyển có thể thuyết phục được Dược Vương cứu mình.
Sau khi cứu Diệp Huyên ra khỏi Thiên La giáo, Tô Tuyển thoáng suy đoán
một chút liền hiểu được mọi chuyện. Trong lòng hắn càng thêm hối hận,
trong thâm tâm liền quyết định, nếu Diệp Huyên có thể vượt qua lần này,
hắn nhất định sẽ nói rõ lòng mình, không thể để hai người lại tiếp tục
hiểu lầm nữa.
Nếu Thẩm Tinh đã nói là hắn ta có thể giải độc, lo lắng trong lòng Tô
Tuyển lúc này cũng buông xuống hơn phân nửa. Hắn nhìn Thẩm Tinh cho Diệp Huyên nuốt hai viên thuốc, thần sắc thống khổ trên mặt Diệp Huyên liền
dịu xuống một chút, Tô Tuyển cảm thấy sung sướng, khẩn thiết nói với
Thẩm Tinh: “A Tinh, đa tạ ngươi.”.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
”Không cần khách sáo.” Thẩm Tinh cầm bút viết phương thuốc cho Diệp
Huyên, “Chủ yếu là tiểu tử ngươi." Hắn nhìn về phía Diệp Huyên đang hôn
mê, bĩu môi, “Nàng gặp phải đại nạn này, hơn phân nửa đều là vì ngươi.”
”Ta biết.” Tô Tuyển áy náy cúi đầu, “Nếu nàng không đỡ thay ta một chưởng kia....”
”Ngươi cho rằng nàng trúng độc nguy kịch như bây đều là bởi vì một chưởng đó của Diên Chức?” Thẩm Tinh nhíu mày.
Tô Tuyển có chút nghi hoặc nhìn hắn ta: “Chẳng lẽ không phải như vậy?”
”Trúng độc đúng là do một chưởng kia, nhưng độc tính trở nên mãnh liệt
như bây giờ, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng mất mạng, lại là
vì một nguyên nhân khác.” Thấy Tô Tuyển nhìn mình, Thẩm Tinh cũng không
cố gắng kéo dài, “Tất cả đều là vì ngươi... Phá thân xử nữ của nàng.”