Ăn Thit Chi Lư cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Một hồi chuông vang lên, buổi giảng đạo trong Phùng Chân điện kết thúc.
Cho đến khi thân ảnh huyền sắc cao lớn trên ngọc đài đứng dậy rời đi, đệ tử trong điện mới lục tục đi ra khỏi điện. diệp Huyên không ngồi cùng
với để tử bình thường, xuyên qua trướng mạn, có thể mơ hồ thấy được bên
ngoài đám đệ tử đang trật tự rời đi. Hôm nay tới nghe giảng có chừng hơn trăm đệ tử, nhưng khi rời đi, ngoại trừ tiếng bước chân sàn sạt, thì
không có một chút âm thanh nào khác-uy thế của Trương Diễn ở phái Thương Lan, giống như mặt trời ban trưa.

Nam nhân cao cao tại thượng, được vạn người kính ngưỡng, lúc này chỉ
thuộc về một mình Diệp Huyên nàng. Nghĩ đến đây, dù biết rõ đây chỉ là
một hồi ảo mộng, trái tim Diệp Huyên vẫn không nhịn được mà cảm thấy
lâng lâng. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc, Diệp Huyên liền duyên dáng gọi to một tiếng “Sư phụ”, rồi chạy tới ôm cánh tay Trương Diễn. trương
Diễn không như thường lệ xoa đầu nàng mà lại nhăn mày: “Mới vừa rồi đang ngồi nghe giảng trong điện, ngươi thất thần.” Diệp Huyên quệt miệng:
“Sư phụ, A Huyên biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm.”

Trương Diễn biết nàng nói những lời này chỉ là có lệ, Diệp Huyên đối
với việc tu đạo không quá để tâm. Trước kia Trương Diễn dung túng nàng,
mỗi lần như vậy chỉ hơi hơi trách cứ nàng hai câu liền thôi, nhưng hiện
giờ không thể lại nuông chiều. Khi tin tức hắn cùng Diệp Huyên kết làm
đạo lữ truyền ra, ở huyện Đông Dương sẽ nhấc lên một trận sóng to gió
lớn. cho dù Trương Diễn đã ẩn cư nhiều năm, lấy thân phận cùng địa vị
của hắn, việc lớn này không có khả năng tiến hành trong yên lặng.

Đúng như Trương Diễn dự đoán, giới Tu Chân đối với hắn không có quá
nhiều phán xét, ngược lại đối với Diệp Huyên lại liên tục phê bình kín

đáo. Tất cả những tu sĩ khác kết làm đạo lữ với nhau, phần nhiều là do
chí hướng, sở thích hợp nhau, tu vi cũng tương đương. Đối với những
trường hợp thầy trò kết làm đạo lữ, hai người tu vi cũng kém nhau không
nhiều. Bởi vì sau khi kết làm đạo lữ, có thể tu luyện phương pháp song
tu. Đạo môn song tu, chú ý âm dương điều hòa, cho nên nam nữ song tu
phải có tu vi tương đương. Nếu không sẽ biến thành thải âm bổ dương hoặc thải dương bổ âm, người sở hữu tu vi cao hơn kia sẽ chịu thiệt. Như
Trương Diễn cùng Diệp Huyên, một người là Nguyên Anh chân quân, một
người là Trúc Cơ tu sĩ, sẽ có không ít người bàn tán. Thậm chí có những
người nhỏ nhen, lời nói đều nhằm vào Diệp Huyên nói nàng muốn lợi dụng
tu vi Trương chân quân, cho nên mới cùng Trương Diễn kết làm đạo lữ.

Trương Diễn cảm thấy tức giận không thôi, nhưng miệng lưỡi thế gian,
hắn cũng không thể không quan tâm. Cách tốt nhất lúc này chỉ có nhanh
chóng đem tu vi Diệp Huyên tăng lên, mới không khiến Diệp Huyên chịu khổ sở vì lời đồn. Đáng tiếc Diệp Huyên không hiểu nội tình, Trương Diễn
cũng không cho nàng biết những loại đồn đãi này. Mắt thấy tiểu đồ nhi
vẫn bộ dạng lười biếng như cũ, Trương Diễn cũng không khỏi cảm thấy vừa
bực mình vừa buồn cười. Hắn đem Diệp Huyên ôm lên trên gối, ngồi xuống
ghế tựa: “Vi sư nhớ được ngày hôm trước ngươi cũng trả lời như vậy.”

Diệp Huyên ôm cổ hắn, bắt đầu nhõng nhẽo làm nũng: “Ngày hôm trước là
ngày hôm trước thôi, ta cam đoan, ngày mai nhất định ngoan ngoãn nghe sư phụ giảng đạo.” “Ngươi nếu vẫn không nghe?” Thanh âm Trương Diễn trầm
thấp. “Vậy sư phụ liền phạt ta.” Diệp Huyên không chút do dự trả lời,

trong lòng nàng rất rõ ràng, Trương Diễn luyến tiếc mới không phạt nàng
đâu. “Ngươi nhất định nghĩ trong lòng, vi sư luyến tiếc phạt ngươi.”
Trương Diễn thản nhiên nói, “Một khi đã như vậy, vi sư hôm nay liền muốn hảo hảo trừng phạt ngươi.” Đôi mắt khẽ chuyển, Diệp Huyên ngọt ngào
cười: “Sư phụ muốn phạt A Huyên như thé nào?”

Trương Diễn cười cười, bỗng nhiên đem Diệp Huyên lật úp nằm trên đùi
mình, nâng tay đánh nhẹ lên tiểu mông của nàng: “Đánh mông ngươi, như
thế nào?” Diệp Huyên bất ngờ bị đánh, cúi người ghé vào giữa hai chân
TRương Diễn, cảm thây trên mông một trận tê dại, không khỏi nũng nịu
kêu: “Sư phụ...” một tiếng này thanh âm nàng vừa giận dữ vừa có chút vui mừng, cổ họng Trương Diễn căng thẳng. “Xem ra vi sư xuống tay còn chưa
đủ nặng.” hắn thấp giọng cười nói, “Tiểu gia hỏa ngươi còn thật có tinh
thần.”

Diệp Huyên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đại sắc lang biến thái, thế
nhưng lại bày ra trò này. Bên tai là thanh âm trầm thấp lại khêu gợi của nam nhân, trong lòng nàng như có móng vuốt nhỏ cào cào, ước gì Trương
Diễn lại đánh thêm vài cái, nên nằm trên đùi Trương Diễn cọ xát: “Sư phụ trứng thối, mông A Huyên đau quá.” Đồi núi nhỏ trước ngực thiếu nữ ở
trên đùi nam nhân cọ đến cọ đi, cách vải vóc mỏng manh, hai quả anh đào
đã lặng yên đửng thẳng.

Trương Diễn cũng cảm giác được Diệp Huyên động tình, hắn cười như
không cười nhìn Diệp Huyên: “Rất đau sao? Cũng không biết kế tiếp trừng
phạt đồ nhi có chịu được hay không.” Dứt lời, bàn tay to lại nâng lên,

liên tiếp đánh lên hai phiến mông thịt mượt mà. Khí lực của hắn không
lớn, lại cố tình khiếp Diệp Huyên ngứa ngáy. Lửa nóng từ bàn tay truyền
vào mông thịt, năm ngón tay thon dài khi có khi không bóp mông nàng,
Diệp Huyên thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay Trương Diễn thô
ráp lại ma nhân. Loại trêu đùa tán tỉnh này quả thực chính là khổ hình
rất giày vò người khác, mỗi lần nam nhân đánh xuống, Diệp Huyên liền cảm thấy giữa hai chân ướt thêm một phần. nàng nhịn không được than nhẹ một tiếng: “Sư phụ, không cần đánh nữa.”

“Vì sao?” Trương Diễn vẫn không ngừng tay, trên mặt bày ra bộ dạng
nghiêm trang. Dù lấy tính cách không chút tiết tháo của Diệp Huyên, cũng không thể thốt ra từ đáng hổ thẹn như vậy. Vì sao, đương nhiên là vì
phía dưới nàng đã d*m thủy chảy thành dòng a... ngày hôm nay nàng mặc
một chiếc váy màu vàng, lúc này giữa hai chân lộ ra hoa khẩu, bị người
nhìn thật rõ ràng. Vải dệt ướt nhẹp dính sát vào hoa môi đầy đặn, trong
mắt Trương Diễn đã có thể nhìn thấy rõ ràng nhìn ảnh dâm mỹ. Trong không khí lan tỏa mùi hoa dịch thơm ngát, yết hầu Trương Diễn chuyển động lên xuống, hắn bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước: “Ngươi nếu như không trả lời, vậy vi sư liền tiếp tục
trừng phạt.”

Diệp Huyên xém chút quỳ xuống bội phục vẻ đạo mạo giả tạo của sư phụ.
Nàng tức giận bất bình nghĩ, hắn là muốn nàng trả lời bản thân ướt thôi, nàng cứ không nói. Trương Diễn vừa thấy, liền hiểu ra tiểu đồ nhi nổi
lên tì khí. Hết cách, nam nhân ung dung nghĩ, hắn có rất nhiều biện pháp trị tiểu trứng thối này. Bàn tay đang vuốt ve tuyết mông chuyển dần
xuống, hung hăng đánh lên hoa huy*t giữa hai chân Diệp Huyên.

“A...” Thiếu nữ không ức chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, sau đó, cảm giác khó nhịn không ngừng truyền đến. hoa môi mềm mại bị bàn tay nam
nhân đánh lên lạnh run rẩy, Diệp Huyên chỉ cảm thấy giữa hai chân vừa
ngứa vừa đau,khoái cảm giống như bị điện giật, nàng banh thẳng hai chân, đến ngón chân cũng cuộn lên vì vui sướng. Trương Diễn càng đánh càng
nhanh, khí lực cũng càng lúc càng lớn, Diệp Huyên tiểu khổ đã sớm ẩm
ướt, d*m thủy chảy tràn giữa hai chân thành một mảng lầy lội. Bị nam
nhân tra tấn mà nhỏ giọng rên rỉ, trong miệng liên tục y y nha nha mơ hồ không rõ.


Đến tận lúc này nàng vẫn như trước không chịu mở miệng cầu xin Trương
Diễn. nàng kiên quyết chống đỡ, trong mắt đã hàm chứa ánh nước trong
suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực như quả đào, bên trong cơ thể nhiệt
khí dần dần bốc lên. Bên tai nghe tiếng nam nhân thở dốc ồ ồ, bàn tay
đánh lên hoa huy*t nàng nóng rực như bàn ủi. Khối thân thể này quả nhiên càng ngày càng mẫn cảm, mới quen với tính phúc, Trương Diễn thương tiếc Diệp Huyên còn nhỏ, tuy rằng hắn sau mấy ngày năm mới khai bao, nhưng
mỗi đêm chỉ cố nén làm một lần liền thôi. Nhưng thân thể ngây ngô của
thiếu nữ dần dần thuần thục, cũng có thể thích ứng với đại gia hỏa của
Trương Diễn, liền đổi thành mỗi đêm hai lần.

Đến bây giờ, Trương Diễn không chỉ lần đến hai ba lần mỗi tối, ban
ngày lúc hưng trí, hai người cứ như bây giờ vậy, có đôi khi một ngày làm đến năm sáu lần. Diệp Huyên không thể không cảm khái trong lòng, cái gì đạo cốt tiên phong chi lan ngọc thụ (mị k bik dịch), cởi quần áo ra thì đều là cầm thú. Cầm thú sư phụ đại nhân ham thích ép buộc tiểu đồ đệ, ở trên giường động tác đa dạng, thủ đoạn khó lường. vừa mới đầu Diệp
Huyên có chút không quen, liên tục vài ngày bị hắn ép đến nỗi không
xuống giường được. Diệp Huyên có một lần thật sự không nhịn được nữa,
liền hỏi Trương Diễn: “Sư phụ, người làm sao có thể... tinh thông thuật
trong phòng như thế?” chẳng lẽ dáng vẻ thanh tâm quả dục trước kia đều
là giả.

Sư phụ đại nhân ra vẻ đạo mạo trả lời: “Đạo môn vốn chú ý dưỡng sinh,
vi sư tinh thông hoàng xích chi đạo, chính là cần thiết cho việc tu
luyện, có gì kỳ quái.” Diệp Huyên nghẹn một hơi trước ngực, chỉ nghe
Trương Diễn âm thanh lạnh nhạt tiếp tục nói: “Ngược lại là ngươi, A
Huyên, thật sự là học nghệ không tinh, vi sư cần phải hảo hảo dạy lại
một phen.” Sau đó tất nhiên là nàng bị sư phụ đặt lên giường cao thấp
toàn thân dạy dỗ một phen...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận