An Tĩnh Đích Bộ Thủ

Hai ngày nghỉ Cao Quỹ cùng Đới Thanh đi đến mấy triển lãm sản phẩm. Cao Quỹ phát hiện đi cùng anh chính là một việc rất vui vẻ. Anh hiểu biết rất rộng, hơn nữa còn thực sự tận tâm chỉ dạy. Lúc nói chuyện phiếm anh cũng chăm chú lắng nghe, sau đó chỉ ra chỗ chưa đúng một cách rất trọng tâm. Thái độ cho dù là cao cao tại thượng vung chân múa tay nhưng vẫn ôn nhu như cũ. Thậm chí lúc bất đồng quan điểm, âm thanh của anh cũng không to hơn bình thường. Tu dưỡng quả là tốt đến cực điểm rồi.

Có câu nói danh sư xuất cao đồ, đi theo Đới Thanh, Cao Quỹ thực sự là học được không ít thứ. Mấy dự án nhỏ sau đó, tổ của bọn họ làm khá xuất sắc. Mọi người vốn biết danh tiếng của Cao Quỹ, trải qua vài lần liền càng vừa lòng với biểu hiện của cậu.

Trước lễ mừng năm mới, công ty lại chuẩn bị đưa ra sản phẩm mới. Kế hoạch tuyên truyền sản phẩm năm trước có thể nói là trọng tâm của công ty cho nên phương án lần này cũng được coi trọng. Nhiệm vụ được ban xuống, cả phòng kế hoạch đều sục sôi ý chí chiến đấu. Tất cả đều biết rằng nếu làm tốt phương án lần này thì đãi ngộ sẽ thay đổi, mọi người đều âm thầm cố gắng, Cao Quỹ tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Ngay cả tổ trưởng cùng với hai vị đàn anh kia cũng gần như chân không chạm đất. Khoảng thời gian đó tăng ca đến một, hai giờ sáng đối với bọn họ là chuyện vô cùng bình thường, thậm chí có đôi khi là làm suốt đêm. Trong lòng Cao Quỹ còn nghẹn một hơi, lần trước thất bại là do cậu chưa có kinh nghiệm. Nếu mà lần này còn không thành công thì là do năng lực có vấn đề mất rồi. Cậu tuyệt đối không để cho bản thân vấp ngã lần nữa trên cùng một mặt trận.

Đối với cố gắng của cậu, Đới Thanh đều xem ở trong mắt nhưng lại không nói câu gì. Thậm chí ngay cả lời nói giữ sức khỏe khách sáo anh cũng không nói. Cao Quỹ tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng chính là cậu vội đến mức dừng lại để hít thở cũng không có thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Đến một ngày, bọn họ tăng cả nửa đêm, đột nhiên có người gõ cửa.

Mở cửa ra thì là một người mang bữa ăn khuya giao cho họ.

Mọi người nhìn nhau, bụng tuy rằng rất đối nhưng mà không ai nhớ gọi thức ăn nhanh cả, đây quả thực chính là món quà thượng đế ban tới a. Thường Dịch cùng Tiểu Lý Tiểu Trương bất chấp tất cả liền cầm lên ăn.

Cao Quỹ ăn một miếng, cảm thấy rất quen, nghĩ lại, đúng là nhà hàng mà cậu cùng Đới Thanh đến ăn ngày đó. Vì thế lôi kéo người giao hàng hỏi “Có phải là một người họ Đới gọi đưa tới không?”

Người đưa đồ ăn nhanh gật đầu, “Đúng vậy, là anh ấy gọi điện. Còn nói sau này chỉ cần thấy chỗ này sáng đèn thì cứ đưa đến, tiền tính cho anh ấy.”

Cao Quỹ buông tay để cậu ta về. Thường Dịch cùng Tiểu Lý Tiểu Trơng đang vây quanh, dùng ngôn ngữ thần thánh để ca ngợi Đới Thanh.

“Chúa cứu thế vĩ đại a! Quản lý của chúng ta!”

“Đức mẹ Maria nhân hậu a! Quản lý của chúng ta!”

“Quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn a! Quản lý của chúng ta!”

Cao Quỹ nhìn thấy thế có chút buồn cười. “Em cũng biết quản lý là người tốt, nhưng mà các anh cũng khoa trương quá đi! Dùng từ kiểu gì thế a?”

“Tiểu Cao à, cậu đúng là ở trong phúc mà không biết phúc.” Thường Dịch vỗ vai Cao Quỹ, vẻ mặt đứng đắn nói: “Nói thật nhé, tôi cảm thấy được ở dưới quyền của quản lý chính là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời này đấy. Cậu không biết những quản lý khác như thế nào đâu, chuyên môn thì không có, chỉ biết hoa chân múa tay. Có công thì lĩnh một mình, có sai lầm thì đổ cho cấp dưới. Tôi chính là không chịu nổi cái lão bà tài vụ ác khí kia mới chuyển đến đây đó. Thấy tôi đường đường…”

“Em biết, em biết. Đường đường nam tử hán, mà bà ấy coi như chó mà sai bảo. Tổ trường, anh nói lần này là lần thứ n rồi, please nghỉ ngơi một chút đi.” Tiểu Lý không chịu nổi liền nhanh chóng đưa một chén nước cho tổ trưởng, quyết định chặn họng anh thật nhanh.

“Cái này cũng là thật, tôi cũng thấy quản lý là người thực sự rất tốt, rất ôn nhu lại còn có năng lực. Công ty rất coi trọng anh ấy.” Tiểu trương phối hợp dẫn dắt đề tài, “Có một lần có khách hàng người Đức đến công ty, không biết là nói tiếng Đức giọng địa phương nào, tiếng anh thì bết bát, ngay cả phiên dịch cũng không kịp trở tay. Kết quả là quản lý lên. Anh ấy làm luôn phiên dịch, một mình thu phục khách hàng! Lúc đó tròng mắt của chúng tôi suýt nữa thì rơi xuống. Sau đó mới biết rằng anh ấy còn biết vài ngoại ngữ nữa, toàn là tự học chứ. Quá thâm hậu!”

“Đúng vậy, khách hàng người Đức đó hình như đã rất lâu không được nói chuyện với người khác hay sao ấy, ngày đó lôi kéo quản lý nói chuyện rất lâu, ngay cả chuyện chó mèo trong nhà cũng lôi ra kể.” Nói tới đây mọi người đều phá lên cười.

Sau này đó, chỉ cần bọn họ tăng ca liền nhận được đồ ăn nhanh tận cửa. Tất cả mọi người đều cảm ơn Đới Thanh, nhưng mà anh chỉ mỉm cười, cũng không nói gì khác.

Vội vàng gần một tháng, phương án của bọn họ rốt cục xong.  Vì tổng công ty rất coi trọng sản phẩm lần này nên quyết định tự mình đến xem thuyết trình phương án. Tổ của Thường Dịch quyết định chọn Cao Quỹ thuyết trình. Dù sao vô luận là tài ăn nói hay diện mạo của Cao Quỹ đều tốt, hơn nữa cậu cũng đóng góp chủ yếu cho phương án này, để cậu nói cũng là điều hợp lý mà thôi.

Để lưu lại ấn tượng tốt với cấp trên, Cao Quỹ đã mua cà vạt mới. Để không xảy ra sai sót, Cao Quỹ đem phương án đã đọc thuộc làu ra đọc lại lần nữa, sau khi xem xong thấy thời gian còn thừa nên cậu đứng dậy rót cà phê. Lúc bưng cà phê ra, một đồng nghiệp vội vã chạy qua trước mặt cậu, đụng phải một chút, cà phê liền đổ lên cà vạt.

“Chết rồi!” Cao Quỹ vội vàng buông cốc, chạy vào WC cởi cà vạt xuống để chữa cháy, đáng tiếc cà vạt cậu mua tuy rằng đắt tiền, nhưng màu hơi nhạt, nên cà phê dính vào nhìn rất rõ, dùng nước rửa vẫn không thể nào sạch được.

“Cậu luôn gặp chuyện như thế này.” Đới Thanh lắc đầu đi đến trước mặt cậu.

“Thôi, chuyện nhỏ, hẳn là cũng không quan trọng đâu.” Cao Quỹ vuốt đầu có chút không chắc nói.

“Như vậy không được. Nếu ấn tượng đầu tiên cảm thấy cậu thực sự qua loa đại khái, bọn họ sẽ nghi ngờ phương án của các cậu.” Vừa nói, Đới Thanh vừa cởi cà vạt trên cổ mình xuống, kéo đầu Cao Quỹ thấp xuống, dựng cổ áo Cao Quỹ cao lên rồi đeo cà vạt vào, “Đeo cái của tôi đi.”

“Nhưng mà quản lý cũng phải tham gia hội nghị còn gì, anh làm sao bây giờ?” Đới Thanh nhìn thấy Đới Thanh thấp hơn mình nửa cái đầu đang đeo cà vạt cho cậu, liền ngoan ngoãn cúi đầu để anh đeo vào.

“Lần này cậu là diễn viên, tôi chỉ ngồi dưới, không ai phát hiện ra đâu.” Nói xong, Đới Thanh gấp cổ áo Cao Quỹ lại cho ngay ngắn, vỗ vai của cậu, “Được rồi.”

Cao Quỹ đứng thẳng dậy, mang cà vạt của Đới Thanh cũng thấy rất hợp với bộ quần áo hôm nay cậu mặc, trong gương nhìn cũng rất đẹp trai.

“Em sẽ giặt rồi trả lại cho anh.”

“Đừng nói nhiều nữa, mau đi ra đi.”

“Vâng.” Cao Quỹ xoay người đi ra cửa, đến nửa đường lại quay người lại nói với Cao Quỹ, “Quản lý, lần nào anh cũng giúp em. Nếu em được chọn, em mời anh ăn cơm nhé!”

Đới Thanh gật đầu, “Ừ, tôi chờ cậu.”

Cao Quỹ hít một hơi thật sâu rồi đi ra.

*

Trên sân khấu ánh đèn đủ mọi màu sắc đâm vào mắt làm người ta hoa mắt chóng mặt, Thường Dịch còn hát vang bài “Đàn ông khóc không phải là tội lỗi” nghe đến dựng tóc gáy. Tiểu Trương Tiểu Lý không chút nao núng mà vỗ tay, hét to.

Cao Quỹ cười ha ha, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đới Thanh ngồi một bên yên lặng mỉm cười nhìn cậu. Vì thế cậu ngồi xuống bên cạnh anh, “Quản lý, em mời anh một ly.”

Cao Quỹ mở chai bia ra cho Đới Thanh, “Nếu anh không giúp bọn em như thế thì khẳng định lần này bọn em cũng không thuận lợi được.” Đới Thanh cầm lấy chai bia cụng với Cao Quỹ một cái, uống một ngụm, “Đó là việc tôi phải làm, không cần khách khí.”

“Không phải, không phải, quản lý, tôi thực sự cảm thấy được là cấp dưới của anh thực sự hạnh phúc. Có người chăm sóc như vậy, tôi cả đời này cũng không muốn lên chức, chỉ muốn làm đàn em của anh thôi.” Thường Dịch ném mic rồi nhảy lại đây.

“Lại uống say rồi.” Đới Thanh mỉm cười lắc đầu với Cao Quỹ, “Tổ trưởng, anh lại tới nữa rồi.” Tiểu Trương cùng Tiểu Lý trở lại chỗ ngồi, cầm chai bia đưa cho anh ta. Bị Đới Thanh ngăn chặn, đành phải thay chai nước khoáng, “Đừng để anh ấy uống rượu nữa, uống cái này.” Đã có chút quá chén, Thường Dịch cũng không quản cái gì được đưa đến tay, “ừng ực” uống mấy ngụm, lại thả thật mạnh cái chai lên bàn, còn một ít nước bắn ra ngoài. Anh không thèm để ý xung quanh, lớn tiếng nói “Quản lý, nếu anh là con gái, có đánh chết tôi tôi cũng muốn lấy anh.”

Không may là, âm nhạc phía sau vừa dứt, trong phòng thuê chung yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng “tuyên ngôn tình yêu” của Thường Dịch vang vọng. Mọi người đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, sau đó không nhịn được mà cười ha ha. “Tổ trưởng mà tỉnh lại, nếu phát hiện ra mình cầu hôn với quản lý thì chắc chắc sẽ hôn mê mất.”

“Đúng thế đúng thế, phỏng chừng sẽ bị dọa ngất. Còn lớn tiếng như vậy.”

“Tổ trưởng, anh nói thật hay giả đấy?” Cao Quỹ dùng sức vỗ vỗ Thường Dịch, cười cười còn muốn quay lại nói chuyện với Đới Thanh, đã thấy anh mỉm cười đứng lên, “Vừa rồi quên không nói, hôm nay tôi còn có chút việc, không thể cùng các cậu thâu đêm.”

“Quản lý, không phải là anh mất hứng đấy chứ?”

“Mọi người cao hứng như thế, làm gì vì một câu nói say của tổ trưởng mà tức giận nha?”

“Đúng vậy.”

Đới Thanh mỉm cười lắc đầu, “Không phải như vậy, các cậu nghĩ nhiều quá. Thật sự là tôi có việc, vừa rồi quên chưa nói. Thường Dịch uống say quá rồi, tôi đưa anh ấy về trước, các cậu cứ chơi vui vẻ.”

“Quản lý, thực sự anh không giận à?”

“Không, nếu giận, tôi còn đưa anh ta về sao? Thật sự là không giận.”

“Anh cũng biết tổ trưởng là người bộc trực, kỳ thật anh ấy không có ý đó đâu.”

“Các cậu nghĩ gì thế! Tôi nhỏ mọn như vậy sao?” từ đầu đến cuối, Đới Thanh vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười, lúc nâng Thường Dịch dậu, Cao Quỹ không tự giác mà đứng dậy đỡ cho anh, “Em giúp anh.”

Đới Thanh nhìn cậu một cái, cũng không từ chối.

Ra đến cười, Cao Quỹ vốn nghĩ rằng Đới Thanh muốn gọi xe, lại nhìn thấy anh đi về phía bãi đỗ xe, mới biết là anh chuẩn bị tự mình đưa Thường Dịch về nhà. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết được là Đới Thanh có giận Thường Dịch hay không.

“Quản lý, anh…” Cao Quỹ thử thăm dò hỏi anh, “Anh thực sự là có vấn đề a!”

“Tôi không có giận.” Đới Thanh giúp Thường Dịch ngồi vào ghế sau, đóng cửa lại, vẫy tay với Cao Quỹ, “Vào đi, từ từ mà chơi.”

“Vâng.” Cao Quỹ đứng đó, nhìn xe của Đới Thanh chầm chậm rời đi. Đột nhiên cậu mắng to mình ngu ngốc, sau đó liều mạng chạy theo xe của Đới Thanh.

Đới Thanh nhìn gương chiếu hậu thấy Cao Quỹ đuổi theo, vì thế dừng xe, ló đầu ra hỏi cậu “Làm sao thế? Cậu còn việc gì sao?” Cao Quỹ thật vất vả mới chạy đến xe Đới Thanh, chống hông thở dốc, “Anh… anh nói dối…”

“Sao?”

“Anh… muốn… nếu có việc, như thế nào lại có thời gian chở tổ trưởng về nhà? Anh… chính là mất hứng. Bị coi là phụ nữ mà cầu hôn có nghiêm trọng như vậy thật sao?”

Bị Cao Quỹ vạch trần, Đới Thanh cũng không phản bác. Anh chậm rãi cúi đầu, cười khổ “Có một số việc cậu sẽ không hiểu được đâu.”

“Có gì không hiểu a. Anh mất hứng, cùng lắm thì lần sau chúng em sẽ không trêu như thế nữa. Vì sao phải giả vờ là không có việc gì?” Cao Quỹ hít sâu một hơi, mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe “Em cùng với anh đưa tổ trưởng về. Sau đó chúng ta quay lại ăn mừng được chứ?”

“Vậy còn bọn Tiểu Trương Tiểu Lý?” Đới Thanh có chút trở tay không kịp nhìn Cao Quỹ, đối với đề nghị bất ngờ của cậu không biết là nên đồng ý hay là nên từ chối thì tốt hơn.

“Gọi điện thoại cho họ, nói chờ chúng ta một chút.” Cao Quỹ trừng mắt với Đới Thanh, kéo đai an toàn đeo vào, “Em vốn muốn mời anh ăn cơm mà, cuối cùng lại thành ra bao toàn tổ, áo khoác của em để cho họ mang về là được rồi.”

Nhìn thấy Cao Quỹ có chút trẻ con bá đạo, Đới Thanh cười lắc đầu, một lần nữa khởi động xe.

“Tùy hứng.”

“Em còn nghĩ anh sẽ mắng em là lông bông ý.”

“Hết sức lông bông.”

“Người không lông bông thì uổng thiếu niên. Cái này nói nên rằng em còn rất trẻ mà.”

Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

*

Sau khi đưa Thường Dịch về nhà, hai người lái xe tìm chỗ ăn cơm. Cao Quỹ nhìn bên đường có sạp hàng bán ma lạt năng, quay đầu sang hỏi Đới Thanh: “Quản lý, có dám ăn quán ven đường không?”

“Sao?” Đới Thanh sửng sốt một chút, còn chưa hiểu được ý của Cao Quỹ liền thấy cậu chỉ chỉ vào sạp hàng phía trước.

“Lúc còn đi học, em thường hay ăn ở quán ven đường. Quản lý có ngại vệ sinh không?”

“Tôi không có bệnh sạch.”

Đỗ xe ở ven đường, hai người một trái một phải xuống xe.

Cao Quỹ cao giọng gọi “Ông chủ, có gì ngon không?”

“Cái gì cũng có, tự mình đến chọn đi.”

“Đồ ăn là có tươi không đó?”

“Đương nhiên là tươi, cháu xem bác lớn tuổi như vậy, chẳng nhẽ còn làm cái chuyện thiếu đạo đức như vậy à?” Cụ ông bày hàng có vẻ không vui.

“Cậu ấy hay nói đùa thôi bác ạ.” Đới Thanh trừng mắt Cao Quỹ một cái, người nào đó vẻ mặt vô tội, tính trẻ con nhếch miệng lên cười.

Hai người chọn xong liền tìm chỗ ngồi xuống. Đới Thanh cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Cao Quỹ, nói đùa: “Cậu mời tôi ăn cái tốn ít tiền nha.”

Cao Quỹ nhíu mày, da mặt dày nói: “Em cũng không thể so với quản lý mà. Chúng em là vừa mới vào công ty, có thể tiết kiệm được liền tiết kiệm.”

Đới Thanh nhìn cậu ta, “Cậu có khả năng như vậy, sớm muộn gì cũng vượt qua tôi thôi.”

“Quản lý thực sự rất có thực lực, chỉ có điều anh không giống em, ít dã tâm. Em là loại người liều mạng tiến lên, còn quản lý hình như không phải.”

“Tôi già rồi…” Đới Thanh còn chưa kịp nói xong đã bị Cao Quỹ chặn lại “Nào có…”

Đới Thanh cong khóe môi, cười khổ một chút, bất động thanh sắc nói, “Không phải cậu đã nói có một người cậu chỉ lớn hơn sáu tổi? Tôi lớn hơn cậu tám tuổi, xem như là bề trên của cậu rồi.”

“Anh mà không nói em cũng quên, nhìn anh rất trẻ mà.”

“Nhưng mà trên thực tế thì hơn rất nhiều.”

“Vậy cũng không sao,” Cao Quỹ nghĩ nghĩ, nở nụ cười, “Nói như vậy quản lý càng phải cố gắng chăm sóc em a.”

Đới Thanh quay đầu nhìn về phía ông bác ma lạt năng bên kia, nhẹ nhàng nói một câu, “Được.”

“Quản lý nhìn gì thế?” Cao Quỹ nhìn theo ánh mắt Đới Thanh, chỉ thấy ông bác cười cười mang cái gì đó ra.

“Hơi đói, xem ăn cái này có ngon không?” Đới Thanh quay đầu cười với Cao Quỹ, hỏi hắn, “Không phải là chúc mừng sao? Chúng ta gọi ít rượu uống đi.”

“Xe làm sao bây giờ?”

“Cho nó nghỉ ngơi.”

Không nghĩ Đới Thanh cũng có loại hài hước nà, Cao Quỹ cười lớn gật đầu.

“Được!” Tuy rằng uống rượu không say có điểm lãng phí, nhưng mà chúc mừng mà không có rượu thì quả thực là cảm thấy thiêu thiếu gì đó.

Thấy Cao Quỹ gật đầu, Đới Thanh quay ra gọi ông bác một tiếng, “Bác ơi, cho ít rượu đến đây đi!”

“Bia?”

“Có rượu trắng không?”

“Hai người trẻ tuổi các cậu chê già này không có rượu tốt phỏng?” ông bác cười lớn cầm ra một chai nhựa to, “Đây là bạn của già này cho, chính ông ấy ủ, độ cồn rất cao, muốn uống không?”

Đới Thanh nhìn Cao Quỹ một cái, thấy mặt cậu hưng phấn như trẻ con, hỏi cậu “Muốn thử không?”

“Đương nhiên muốn. Em muốn xem xem có thể khiến quản lý gục không.”

“Vậy thử xem, dù sao lâu rồi không có say.”

Sau khi rượu được đưa lên, Cao Quỹ bị cách uống rượu của Đới Thanh làm sợ hãi. Về cơ bản, anh là loại người sẽ không để sót rượu, chỉ cần uống một ngụm, hết sạch, sau đó mỉm cười nhìn cậu nói “Đến lượt cậu.”

Vốn cậu chỉ định vui đùa, nhưng mà Cao Quỹ tuổi trẻ khí thịnh bị khích tướng, ý định vui đùa trong đầu liền biến thành nhất định phải phân thắng thua mới chịu. Vừa rót vừa uống, Đới Thanh uống nhanh, cậu cũng uống nhanh không kém.

Ông bác kia nói không sai, rượu này đúng là loại mạnh. Lúc vừa uống vào miệng thì cay nồng, nếu là người không uống rượu quen mà ngửi thấy thì liền say, bọn họ lại uống những hơn mười chén.

Ông bác vừa xoay người một chút mà rượu đã bị xử lý gần một nửa, uống thêm nữa, tốc độ của Đới Thanh dần chậm lại. Ngay cả Cao Quỹ có thể chất đặc thù mà cũng không nhịn được có cảm giác choáng vàng, huống chi Đới Thanh là loại tửu lượng được luyện ra? Bởi vì uống rượu ở mức nhất định, vượt qua độ đó, anh ngược lại còn dễ say hơn người thường, càng say khó chịu hơn nữa.

Nhìn thấy sắc mặt Đới Thanh ngày càng trắng, Cao Quỹ có chút hối hận chính mình xúc động, nhìn Đới Thanh cứ uống tiếng, nhanh chóng kêu dừng, cướp chén rượu của anh, “Được rồi, quản lý, chúng ta dừng ở đây thôi. Chúng ta uống hết rượu của bác ấy rồi, đợi lát nữa bác ấy nhìn thấy, không biết đau lòng thành bộ dáng gì nữa.”

Đới Thanh chỉ mỉm cười, một câu cũng không nói, nhẹ nhàng đẩy Cao Quỹ ra, ngửa đầu uống một chén, sau đó chậm rãi cười ra tiếng, nhỏ giọng nói “Chén này đi vào, đã sắp không được. Không được. Không được. Không được.” anh nói vào tiếng không được, ngẩng đầu nhìn Cao Quỹ, chỉ là lẳng lặng nhìn, cũng không nói thêm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui