Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên rời khỏi nhà đến sân bay.
Đại úy Lý cũng đến tiễn một đoạn, căn dặn Lục Hàn Thuyên vài lời trước khi lên máy bay.
Lâm Diệp có nói với mẹ là hôm nay cô sẽ cùng Lục Hàn Thuyên rời khỏi thành phố nhưng bà không nói gì, kết quả hôm nay cũng không đến.
Lục Hàn Thuyên để ý Lâm Diệp từ khi lên máy bay luôn mang theo tâm trạng không vui, cảm giác buồn bã thấy rõ.
Anh kéo đầu Lâm Diệp tựa lên vai mình, cô chỉ nhìn anh một cái xong liền hiểu ý tựa vào.
"Sau khi xong việc, chúng ta về nhà mẹ ở vài ngày! Em cũng đừng lo lắng quá!"
Lục Hàn Thuyên từ đầu đến cuối chắc là người đàn ông thấu tình đạt lý nhất mà Lâm Diệp quen biết.
Đối với anh, biểu cảm trên gương mặt cô rất quan trọng.
Lâm Diệp là người ít nói, nên chuyện gì cũng cứ giấu trong lòng.
Hôm nay mẹ Lâm không đến, Lục Hàn Thuyên cũng đoán được phần nào.
"Hàn Thuyên! Anh nói có phải mẹ giận em không?"
"Anh nghĩ là không, nhưng bởi vì lời hôm đó có chút quá đáng nên mẹ có phần tự trách! Không đến gặp em là vì bà ấy sợ sự khó xử lúc trước chưa được giải quyết sẽ khiến cả hai lúng túng."
"Ừm!"
Anh vuốt tóc cô gái nhỏ, ân cần quan tâm: "Em ngủ đi! Đến nơi anh sẽ gọi!"
Lâm Diệp ngoan ngoan nhắm mắt, tựa vào anh trong bộ dạng một cô mèo lười đang tắm nắng, mọi thứ đều trở nên bình yên với cô, cả Lục Hàn Thuyên ở bên cạnh cũng khiến cô dễ chịu.
Gương mặt nghiêng phủ tóc một bên, che đi gò má trắng hồng mịn màng, môi mỏng nhỏ nhắn mím lại tỏ vẻ nghiêm khắc.
Lục Hàn Thuyên đưa tay vén vài sợi tóc phủ phục trên gò má ra sau vành tai, gương mặt nhỏ lộ ra đường sóng mũi tinh tế, theo ánh nắng bên ngoài cửa sổ, anh thấy ngực mình ấm áp giống như ngày đông của năm ba mươi sáu tuổi được ngồi bên bếp than hồng đẹp mắt.
Cô gái nhỏ này không biết đã từng trải qua những chuyện gì trong thời gian trưởng thành, lựa chọn học tâm lý càng khiến người ta khó đoán định.
Lâm Diệp nói dịu dàng, đôi lúc sẽ rất dịu dàng, cứ như một nhành hoa, lộ ra hết nét xinh xắn động lòng người.
Nói cô mạnh mẽ, nhiều lúc sự đàn ông của anh cũng không sánh nổi.
Quen cô mấy tháng, Lâm Diệp chưa từng nói với anh về bố của cô, ngoại trừ ngày hôm đó, lần ăn cơm đầu tiên sau khi hai người chính thức qua lại.
Cả chuyện tại sao bố cô ra đi, lý do gì khiến Lâm Diệp ghét bỏ người đàn ông chưa từng xuất hiện kia.
Người đàn ông phụ bạc trong lời cô, chính là người khiến cô căm giận mỗi lần nhắc đến, nhưng Lâm Diệp rất tử tế, ông ấy không có trách nhiệm, cô cũng không buồn nói đến.
Lâm Diệp chịu mềm không chịu cứng, ngay từ ngày đầu xác định quen nhau, cô đã nói với anh, "Lúc anh và em cãi nhau, anh phải dỗ dành em!"
Từ ngày đó, giữa Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp không bao giờ xảy ra tranh cãi.
Anh nhường nhịn yêu thương, cô sẽ ngoan ngoan vâng lời, anh răng đe, Lâm Diệp sẽ bĩu môi nũng nịu.
Tư Du và Dục Minh ngồi hàng ghế trên, không dám quay xuống nhìn đội trưởng và bác sĩ Lâm đang làm gì, nhưng lén lút vẫn biết hai người đang nhiệt tình phát 'cẩu lương'.
Lâm Diệp ngủ không sâu giấc, lại do đổi áp suất không khí nên cô có chút khó chịu, cứ liên tục dụi vào vai anh tìm tư thế thoải mái mấy lần nhưng không có ý định mở mắt.
Đi máy bay là việc dở tệ nhất trong đời Lâm Diệp từng làm, cô có thể ngồi xe nhưng không thể nào chịu được máy bay.
Đi thành phố H, chắc là một lần kỳ tích xuất hiện.
Nhìn cô ban đầu tỉnh táo dễ chịu bao nhiêu, lúc sau cô tàn tạ bấy nhiêu.
Lục Hàn Thuyên gọi tiếp viên xin ít thuốc, sau khi cho Lâm Diệp uống cô liền rơi vào nữa tỉnh nữa mê.
Cảm giác khó chịu không còn nhưng cơn buồn ngủ cứ đảo quanh thân thể, cho đến khi Lâm Diệp ngủ vùi quên mất việc tỉnh lại như vậy thân thể cũng dễ chịu hơn việc cảm thấy đau đầu muốn ói.
Đi máy bay gần năm tiếng cuối cùng cũng đến nơi, Lục Hàn Thuyên gọi Lâm Diệp mấy tiếng liên tục, cô cọ cọ vào cánh tay anh không thoải mái mà kêu khẽ một tiếng.
Lâm Diệp nắm lấy cổ áo sơ mi của Lục Hàn Thuyên, cô yếu ớt: "Em khó chịu quá!"
Khi anh nắm vào hai bàn tay của Lâm Diệp, cơ thể cô đúng là không dễ chịu với thời tiết.
Anh đưa tay sờ trán cô gái nhỏ, có chút nóng, anh liền thấy không ổn: "Anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Dục Minh lấy xong hành lý cho Tư Du thì ghé xuống xem Lâm Diệp.
"Sắc mặt không tốt, có thể là cảm rồi!"
Tư Du nhìn Lâm Diệp đúng là không tốt lắm, cả gương mặt đỏ hồng tinh nghịch, nhưng ánh mắt mơ mơ màng màng không có điểm tựa nhất định, đưa tay lên Tư Du nhìn đồng hồ rồi nhìn lại Lục Hàn Thuyên: "Anh cả! Anh đưa chị về khách sạn đi.
Bọn em sẽ đến sở cảnh sát Đông Xã trình diện, sẵn tiện nói luôn cho hai người!"
"Vậy được! Hai người đến đó, tôi đưa Lâm Diệp về khách sạn xong sẽ đến chỗ hai người!" Lục Hàn Thuyên đưa tay luồn ra sau lưng Lâm Diệp, tay kia anh luồn qua chân cô, bế lấy Lâm Diệp đứng dậy.
"Ơ! Anh còn định đến sao? Chị dâu không khỏe hay là cứ ở đấy chăm chị ấy! Tôi cùng Tư Du xem qua tình hình một lượt, về đến sẽ báo váo với anh!" Dục Minh khẩn trương đáp lời.
"Vậy nhờ hai người!" Lục Hàn Thuyên nhanh chóng bế Lâm Diệp xuống, nhân viên y tế của máy bay cũng đến hỏi anh chuyện của Lâm Diệp.
Lục Hàn Thuyên đáp gọn: "Không sao! Cô ấy chỉ say máy bay thôi!"
Đón xe về khách sạn đã đặt phòng từ trước, Lục Hàn Thuyên trả tiền taxi rồi bế Lâm Diệp đi vào sảnh lớn làm thủ tục.
Thấy cô ngủ gật trên tay anh, nhân viên khách sạn nhanh chóng cho người bước ra tiếp đón, thái độ phục vụ vô cùng nhiệt tình.
"Anh này! Chị đây có vẻ không khỏe, anh đặt chị xuống ghế trước đã!" Nhân viên ngỏ ý đến hướng chiếc sofa lớn của sảnh khách sạn.
Lục Hàn Thuyên bế Lâm Diệp đến đó, đặt cô xuống.
Anh gọi Lâm Diệp đang mơ màng: "Diệp Diệp! Chờ anh làm thủ tục có được không?"
Lâm Diệp gật nhẹ đầu.
Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô: "Chờ anh một lúc, sẽ nhanh thôi!"
Cô gái ngày càng nóng, anh phải nhanh chóng hạ nhiệt cho cô.
Đi đến quầy lễ tân, xuất trình giấy tờ.
Do là trước đó đã đặt phòng trước nên chuyện giấy tờ cũng nhanh chóng, lại thêm Lâm Diệp đang bệnh nên mọi người nhanh chóng gấp rút.
"Anh Lục! Thẻ phòng của anh!" Nhân viên đưa cho Lục Hàn Thuyên thẻ phòng.
Anh nhận lấy, gấp rút bỏ vào túi áo: "Phiền cô chuẩn bị cho tôi túi chườm đá, ít thuốc hạ sốt!"
"Dạ, anh Lục! Chúng tôi sẽ mang lên ngay cho anh!"
"Cảm ơn!"
Nhanh chóng đi đến chỗ Lâm Diệp đang được nhân viên khách sạn chăm sóc hộ, anh 'cảm ơn' rồi đưa cô lên phòng.
"Chúng tôi sẽ mang hành lý lên cho anh!" Nhân viên nói khi thấy anh xoay lại hai cái vali đặt ở sảnh.
"Cảm ơn!"
Lâm Diệp không thoải mái khi được anh bế trên tay, cô úp mặt vào ngực anh, ánh mắt khó phân định.
Mồ hôi nóng bức tỏa ra từ cơ thể Lâm Diệp ướt nhèm lưng cô thấm qua lưng áo, cả người cũng vì cơn nóng đang dày vò mà đỏ ửng cả lên.
Lục Hàn Thuyên bế cô gái trong nơm nớp lo sợ, Lâm Diệp nắm chặt vạt áo trước ngực anh: "Hàn Thuyên! Em nóng quá!"
"Diệp Diệp! Anh hạ nhiệt cho em ngay thôi!"
Anh vừa dứt lời thang máy cũng 'ting' một tiếng, cửa sắt giống như đem thiên đường và địa ngục mở ra.
Lục Hàn Thuyên bế Lâm Diệp đi đến phòng, anh rút thẻ phòng tra vào, mở cửa rồi lại bế cô đi đến giường ngủ.
Lúc đặt Lâm Diệp xuống, lưng váy của cô ướt đẫm mồ hôi, hai bên tóc mái cũng ướt.
Có người gõ cửa phòng, Lục Hàn Thuyên đi ra mở cửa.
Nhân viên ở đây làm việc rất nhanh, hành lý của anh và Lâm Diệp được mang lên, lại có người mang cho anh túi chườm và thuốc hạ sốt.
Đầu thu nên nhiệt độ giảm đi không ít, Lâm Diệp vừa ở thành phố B chịu những cái nóng, đột ngột thay đổi môi trường liền sẽ khó thích nghi.
Lúc quay trở lại bên cạnh Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên biết mình sẽ làm gì, nhưng anh không dám.
Dù đã yêu nhau đến độ có vài hành động thân mật khác thường, nhưng anh chưa từng thử chạm vào nơi khác của Lâm Diệp ngoại trừ cánh tay, mặt, bàn chân.
Lâm Diệp mơ màng không biết mình đang ở đâu, cô thấy nóng, cả người dần dần bị đốt lên bởi ngọn lửa.
"Diệp Diệp! Em uống thuốc trước, có được không?" Lục Hàn Thuyên hỏi dò.
Lâm Diệp giờ phút này nếu còn phản ứng lại lời anh thì đó không còn là cô nữa, cô nghe được anh đang nói nhưng không thể nào đáp lời được.
Lục Hàn Thuyên lật đật chạy vào nhà vệ sinh, anh lấy nước ấm vào túi chườm nóng rồi mang ra hạ nhiệt cho Lâm Diệp.
Chỉ thế này thì không ổn, Lục Hàn Thuyên lay lay Lâm Diệp mấy lần, cô không phản ứng.
***.