"Nhìn anh đi! Em còn ngại gì nữa?"
Cô không ngại thì không được! Rõ ràng cô là con gái, bây giờ trần trụi trước mắt một người đàn ông nam tính, đẹp trai, lại còn dịu dàng, cô đương nhiên phải khó xử.
Lục Hàn Thuyên ôm lấy mặt cô, bàn tay lớn phủ hết hai má, anh nâng người lên kéo theo áp lực trong ngực Lâm Diệp càng trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Lâm Diệp hoảng loạn không biết làm gì, khi cả hai tiến gần nhau đến độ cô theo thói quen nhắm mắt, anh thấy cô hiểu ý nên tiến đến.
Hai cánh môi xa lạ trở nên thân thuộc, xúc cảm dự tính trong lòng Lâm Diệp như sóng lớn đánh vào bờ đá, làm bọt sóng vỡ tung thành những giọt thủy tinh phản chiếu dưới ánh nắng.
Lòng ngực cô đập thật nhanh, cả nụ hôn của anh cũng cuồng nhiệt không nhân nhượng.
Cánh môi mềm bị người đàn ông tham lam cắn mút, Lâm Diệp lại không thấy đau, cô chỉ lo cảm nhận anh, nhu tình trong người anh truyền sang cho cô tất cả đều tinh tế.
Ngực anh đập rất nhanh, trái tim 'thình thịch' vội vàng, Lâm Diệp sờ nơi ngực anh kéo một đường lên hai bả vai, lúc lâu cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Hai cánh tay Lục Hàn Thuyên dịu dàng giữ lấy cô, cả khi Lâm Diệp không mặc gì dính vào lớp vải áo sơ mi của anh, sức nóng dịu dàng của đối phương truyền sang như hai ngọn lửa hồng hòa vào nhau, cháy lên tình cảm mãnh liệt.
"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp gọi anh, hai cánh tay biểu tình đánh nhè nhẹ vào lưng anh.
"Yên nào!"
"Anh để em thở đã!"
Anh buông cô gái ra, hai người tì trán vào nhau, Lâm Diệp thở ra một hơi anh vừa vặn hít vào, cứ thế hai người hít chung bầu không khí vươn vấn mùi hương của đối phương.
Lâm Diệp thở từng hơi hối hả, thấy cô ổn định đôi chút Lục Hàn Thuyên lại kéo cô gái đến, ấn cô vào tường rồi cúi đầu hôn.
Nụ hôn chẳng mấy dịu dàng như trước, bên trong chứa đầy tình cảm mà anh dù muốn cho cô cũng không cho hết.
Đón nhận sức ép mãnh liệt của đối phương mà đầu óc Lâm Diệp trở nên bấn loạn, đại não cô không nghĩ thêm gì được nữa tất cả giờ chỉ còn là một lớp sương mù giăng kín khắp nơi.
Toàn bộ sự ngọt ngào của Lâm Diệp đều bị Lục Hàn Thuyên rút trọn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, kéo thả như đang đùa nghịch lại như đang cố ý trêu ghẹo.
Lâm Diệp chịu không nổi, hai chân cũng run lên, cô muốn quỵ xuống vì cả người mất sức, Lục Hàn Thuyên liền ôm lấy eo cô kéo lên.
Tường kính lạnh lẽo thấm vào lưng cô, phía trước người đàn ông nóng ấm ngự trị chiếm đoạt, hai luồng nóng lạnh khác nhau nhưng lại kích thích Lâm Diệp đến cực độ.
Mỗi lần anh công kích tiến vào, cô gái nhỏ không nhịn được mà rên khẽ, Lục Hàn Thuyên xem đó là tiếng cỗ vũ, anh càng đoạt càng sâu, càng hiên ngang oai hùng xâm lược môi lưỡi cô gái nhỏ.
Uất ức vì bị người đàn ông xấu xa công kích, Lâm Diệp không làm gì được chỉ biết phối hợp để anh thỏa mãn.
Hai người đốt cháy không khí trong nhà tắm, khiến không gian cũng trở nên đỏ mặt.
Thân thể cô gái trắng nõn ánh hồng đối lập với người đàn ông quần áo chỉnh tề vẫn còn mặc quần tây, áo sơ mi và bỏ áo vào quần.
Dáng vẻ thanh lịch đó không một chút phù hợp với không gian trong nhà tắm, Lâm Diệp lại biểu tình muốn ngừng lại.
Lục Hàn Thuyên khóe môi cong lên muốn cười, Lâm Diệp chán ghét cắn vào môi anh.
"Xấu xa! Bỏ em ra!"
"Không phải em cũng thích sao?"
Lục Hàn Thuyên đưa tay lau dấu cắn của Lâm Diệp để lại, chỗ cô cắn rịn chút máu.
Dù ghét anh chiếm tiện nghi của mình, nhưng cô vẫn có chút thương xót.
"Có đau không?"
"Không đau! Em muốn cắn thêm không?"
"Giờ phút nào còn trêu chọc em được!"
Lục Hàn Thuyên được một tràng cười, anh kéo cô gái vào ngực, tay cô sờ môi anh trong ánh mắt chứa đựng sự đau lòng.
Cắn anh xong lại quay ra thương xót, cô gái ngốc nghếch này đúng là biết làm khó anh.
Lâm Diệp hơi nhón người lên, muốn xem cẩn thận.
Lục Hàn Thuyên cúi xuống để cô xem, khi anh liếc mắt nhìn thấy ngực đồi xinh đẹp dính vào mình tạo thành một khe rãnh mê người sâu hút.
Trái tim anh nhảy loạn xạ, dù cố gắng lơ đi anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại đang cọ xát vào.
"Em thay quần áo đi! Anh ra ngoài chờ em!" Lục Hàn Thuyên nắm lại tay cô đang đặt trên môi anh, muốn tránh đi.
Lâm Diệp ngẩng ra.
Anh không nói thêm gì, cứ thế mà rời khỏi phòng tắm.
Lâm Diệp nghe tiếng anh đóng cửa, nhìn ra cửa kính bên ngoài thấy anh đi đến giường ngủ.
Sao vậy?
Đuổi anh không đi, đùng một cái liền thu quân rút lui?
Lâm Diệp thay xong quần áo sạch sẽ, cô đi ra Lục Hàn Thuyên đang ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy cô bước đến bên cạnh anh để cô ngồi xuống, rút điện thoại đưa cho cô.
"Xem một chút đi!"
"Đây là gì?" Lâm Diệp đón lấy điện thoại của anh.
Lục Lục Hàn Thuyên nói: "Sơ bộ vụ án, anh nghĩ em nắm bắt rất nhanh, có lẽ em sẽ tìm thấy gì đó!"
"Anh nghi ngờ gì sao?"
Với câu hỏi này, Lục Hàn Thuyên gật đầu.
"Nạn nhân đều là nữ, đột nhiên lại có một nạn nhân nam, suy xét từ góc độ nào cũng không đúng."
"Đây gọi là phát sinh không mong muốn!" Lâm Diệp nói.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Phải! Giống như người đàn ông kia chỉ là vô tình xuất hiện trong vòng quay giết người của hung thủ!"
Lâm Diệp gật gù: "Có thể, anh ta và hung thủ quen biết.
Càng có thể, anh ta nhìn thấy quá trình giết người của hung thủ.
Sau đó bởi vì bịt miệng, hung thủ đã ra tay."
"Anh cũng cho là vậy! Mối quan hệ giữa nạn nhân nữ và hung thủ không rõ ràng, cũng có thể là không quen biết.
Nhưng nạn nhân nam đó, chắc chắn là người quen!"
"Nhóm người cảnh sát ở Đông Xã không tìm thấy đối tượng tình nghi, cũng không tìm thấy ADN hay dấu vân tay của hung thủ tại hiện trường." Lục Hàn Thuyên tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói.
Lâm Diệp nhìn góc nghiêng có chút mệt mỏi của anh, cô vươn tay giúp anh xoa thái dương.
Mùi hương từ cô gái nhanh chóng bao phủ hô hấp, Lục Hàn Thuyên nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Diệp mỉm cười dịu dàng.
"Tình hình trước mắt, phải làm rõ danh tính nạn nhân trước đã! Mối quan hệ xã hội của họ cũng phải điều tra lại một lượt."
"Ừm!" Lục Hàn Thuyên gật đầu với lời khuyên của Lâm Diệp.
Cô lại nói: "Hiện trường chỉ có thi thể nên em không thể khẳng định được hung thủ.
Nhưng hung thủ đã giết nhiều người như vậy, tin chắc hắn vẫn sẽ ra tay thời gian tới.
Nơi chôn xác, không ở đâu khác chỉ có mỗi công viên Đông Xã."
"Ý của em chính là..."
"Ừm! Em muốn ngày mai, anh điều động người canh giữ công viên Đông Xã, người khả nghi nhất chính là người nên bắt giữ nhất!"
Lâm Diệp nói xong cũng buông tay khỏi thái dương của Lục Hàn Thuyên, anh vươn cánh tay lớn kéo cô vào lòng mình, thuận theo cái ôm của anh cô gái nhỏ ngã vào.
"Cơ thể em thế nào?"
Lục Hàn Thuyên để ý sắc mặt, thấy cô không còn đo đỏ của cơn sốt ban sáng nên cũng yên tâm.
Lâm Diệp cười: "Em không sao rồi! Ngày mai sẽ có thể cùng anh làm!"
"Cái anh cần không phải là em cùng anh đi làm hay không, cái anh cần là em có khỏe mạnh hay không!"
Trái tim Lâm Diệp ngọt ngào, được anh đút mật đương nhiên phải hạnh phúc.
"Anh sờ xem! Không nóng nữa rồi!"
Lục Hàn Thuyên cũng đưa tay sờ thử, thấy cô không nóng nữa, trán ấm lại nhiệt độ bình thường.
"Em đúng là biết làm nũng! Em nói xem, có phải em rất biết lựa chọn đối tượng để nhõng nhẽo không?"
Lâm Diệp trợn tròn mắt, bất mãn ngồi bật dậy: "Em làm nũng bao giờ? Còn cả việc em nhõng nhẽo, em làm gì có?"
"Còn bảo không à? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em vì kiệt sức mà nhập viện, em nói xem là ai đưa em vào bệnh viện? Bây giờ chỉ đổi môi trường một chút, em liền nóng bỏng cả tay! Anh lại phải chăm em!"
"Là do anh mắc nợ em! Em không làm nũng!" Lâm Diệp hờn dỗi xoay đi.
Lục Hàn Thuyên kéo cô xoay lại: "Cô Lâm này, anh mắc nợ em nhiều vậy sao?"
"Cả đời này cũng trả không hết!" Lâm Diệp nhào đến, nắm lấy cổ áo anh kéo mạnh.
Lời này Lâm Diệp chưa kịp suy nghĩ đã vội nói ra, không có thời gian nghĩ lại nên cứ tiện miệng mà nói.
Cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt xâu xa của Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp lắc đầu: "Không...!Không phải!"
"Cái gì không phải?"
"Ý của em...!Ý..."
"Em không muốn sao?" anh đối mắt với cô, tâm tình trở nên kiên định thấy rõ: "Em không muốn anh dùng cả đời đền đáp em sao?"
"Nói thì dễ, làm thì khó lắm!" Lâm Diệp cụp mi mắt, lảng tránh đi sự chân thành của anh.
Trong lòng cô rất bối rối bởi vì trong tiềm thức, có thứ gì đó thôi thúc cô không được tin tưởng bất kỳ ai, nhất là những người thân thiết.
Vả lại...!Giấc mơ đó, rõ là muốn ám chỉ điều gì đó với Lâm Diệp.
Lâm Diệp từ trên người Lục Hàn Thuyên bước xuống, anh nắm vội tay cô gái muốn kéo lại.
Cô nhìn anh, lắc đầu: "Em không thể!".