***
Công viên Đông Xã vừa rộng vừa lớn, đỗ xe bên ngoài không mất phí, lại đang trong tuần nên khách rất ít, chủ yếu là vài cô chú đến chạy bộ, vài nhóm tập dưỡng sinh, có người còn dắt theo thú cưng đón nắng sáng.
Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên, Tư Du và Dục Minh, mỗi đội hai người lấy cửa vào là nơi xuất phát, chọn cách chạy một vòng công viên.
Ban đầu Lâm Diệp phản kháng rất kịch liệt, còn nói cái gì mà "Anh định giết em sao?"
Lục Hàn Thuyên nghiêm giọng trừng trị: "Chỉ chạy bộ thôi.
Anh giết em được sao?"
Lâm Diệp đáp trả: "Xa như thế, anh quăng em xuống sông cho rồi!"
Dù cãi cùn thế nào thì Lâm Diệp vẫn phải chạy, và bạn đội trưởng trở thành thầy huấn luyện thể thao cho Lâm Diệp.
Tư Du vỗ vai Lâm Diệp, trấn an bằng câu: "Chị dâu! Cố lên, ở sở chưa ai qua được huấn luyện đặc biệt của anh cả đâu!"
Lâm Diệp 'hả' một tiếng thảng thốt, tiếng kêu vừa lớn vừa gây chú ý, có mấy người qua đường còn ngoái đầu nhìn lại.
Tư Du cười haha, dọa Lâm Diệp xong liền kéo Dục Minh chạy trước.
Chờ họ đi rồi, Lâm Diệp mới ngoái đầu nhìn người bên cạnh, anh đang khởi động, hai ba nhịp tay thì đến ba bốn nhịp chân, tốc độ cùng sức mạnh đều được đoán định đủ dùng.
Sức trâu bò như anh mà huấn luyện cho thân thể 'trói gà không chặt' như Lâm Diệp thì có...!Hơi quá sức.
Lục Hàn Thuyên khởi động xong, anh xoay sang Lâm Diệp: "Vươn vai đi!"
"Ồ!" Dù không muốn nhưng anh đang nghiêm túc, sợ lại chọc vài 'trứng thối', Lâm Diệp đành ngoan ngoãn.
Lục Hàn Thuyên: "Xoay khớp gối!"
Lâm Diệp ngoan ngoãn nghe theo, cuối người xoay khớp gối.
Lục Hàn Thuyên thấy cô xoay khớp gối, lưng không gập, chân không đều, anh đen mặt ra lệnh: "Cúi thấp người xuống, hai tay nắm đầu gối, dùng lực cơ thể của em đi!"
Đây là tập thể thao? Hay là múa cho anh xem?
Lâm Diệp một chút kiến thức khởi động cũng không có.
Lục Hàn Thuyên vỗ trán bất lực, Lâm Diệp ủy khuất ngẩng lên nhìn anh: "Như này có đúng không?"
Đây là tập thể dục?
Tập thể dục chính là...!Chu mông ra, xoay khớp yếu như lắc qua lắc lại cho có?
Thật hết nói nổi.
Lục Hàn Thuyên gật gật đầu: "Được, được rồi! Khởi động chân một chút, làm nóng người rồi bắt đầu chạy!"
Dù không đúng tiêu chuẩn lắm nhưng có thể tạm thời châm chế cho cô, bởi vì Lâm Diệp không hay vận động nên mới khởi động cơ bản đã thấy mệt bở hơi tai.
Lục Hàn Thuyên cùng cô chạy, tốc độ duy trì chậm nhất, có lúc anh còn đi bộ nhưng khi quay đầu lại Lâm Diệp ở một đoạn xa vừa kêu gào vừa lẩm bẩm mắng chửi anh.
"Lục Hàn Thuyên khốn kiếp! Tên cầm thú không nói tiếng người, em vì anh mà anh không thể vì em một chút sao! Đồ đáng ghét, đàn ông xấu xa! Em lầm mới yêu anh, mới cùng anh xây dựng hạnh phúc!"
Lục Hàn Thuyên chóng hai tay lên eo, anh nhìn cô gái đi bộ nhưng lại sắp té xuống đường mà bò đến, bất quá chỉ biết nhìn người ta qua lại gieo cho anh cặp mắt 'nghi ngờ'.
Khi Lâm Diệp khó khăn đuổi kịp anh, cô đưa tay ra muốn bám lên anh, Lục Hàn Thuyên đưa một cánh tay của anh ra cho cô bám vào.
"Em chửi xong chưa?" Anh hỏi, Lâm Diệp ngẩng lên, thở dốc mà hai má đỏ lừ, thấy anh mấp máy môi, nói tiếp câu phía trước: "Chửi xong rồi thì tiếp tục chạy!"
Lâm Diệp gào lên, đấy anh ra, Lục Hàn Thuyên mất thăng bằng lùi hai bước, Lâm Diệp đứng thẳng người đầy oan ức: "Em không yêu anh nữa, em tìm con chó con mèo yêu cũng không yêu anh!"
Anh phải làm sao đây?
Thể thao rất tốt mà!
Lục Hàn Thuyên thở dài, bước đến kéo cô tới chỗ băng ghế gỗ, hai người ngồi nghỉ ngơi uống ngụm nước.
Được cưng chiều, Lâm Diệp không giận nữa, anh chạm tóc cô, cô cũng không ý kiến, anh vén tóc cho cô ra sau vành tai, Lâm Diệp cũng không nói.
"Hết mệt chưa?"
"Ừm!"
"Còn muốn yêu anh?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không muốn!"
Lục Hàn Thuyên vẫn kiên nhẫn: "Thế em muốn yêu con chó hay con mèo?"
Lâm Diệp suy nghĩ một chút, liền nói: "Em muốn một con chó trung thành!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
2.
Sủng Ái Quá Độ
3.
Cầu Sinh
4.
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?
=====================================
"Anh được là được cái gì?"
Đột nhiên nói đến đó lại không nói nữa, Lâm Diệp có chút bực bội.
Lục Hàn Thuyên xoa đầu cô, cưng chiều bằng cách ôm lấy vai cô kéo vào bên sang, không cho cô và anh có khoảng cách nào.
"Hàn Thuyên!"
"Anh biết rồi!"
"Anh biết cái gì!"
"Biết em nghịch ngợm, em có thể đừng cứng đầu nữa được không?"
"Em không có!"
"Chỉ là tập thể dục thôi, em lại thà rằng yêu con chó con mèo, cũng không yêu anh!"
Lâm Diệp nhìn anh, nhưng anh không nhìn cô, đôi mắt anh như chứa chấp nỗi buồn.
Tưởng mình đã làm sai, Lâm Diệp thẳng người lên, chỉ chỉ vào một bên má người đàn ông: "Anh giận hả?"
"Không có!"
"Anh có!"
"Anh không có!"
"Anh có, mặt anh sụ lại, cứ như ai ăn hết của không bằng!"
"Em nói thử xem là ai?"
Lục Hàn Thuyên liếc nhìn cô, ai đó chột dạ vì ánh mắt truy hỏi của anh.
Lâm Diệp cười hì hì: "Đừng giận nữa, mau chạy tiếp đi!"
"Em không mệt sao?"
"Mệt cũng phải chạy! Đã chạy được bao nhiêu đâu!"
"Thế sao!"
Lâm Diệp gật gật đầu.
Nói thì hay nhưng đến lúc thực hành, quá trình tiếp theo cũng chẳng khác quá trình đầu tiên là bao nhiêu.
Lâm Diệp vừa đi vừa mắng chửi Lục Hàn Thuyên không ngừng nghỉ, anh đi bên cạnh lâu lâu sẽ đưa nước cho cô uống, còn hỏi thăm cổ họng cô có đau không.
Nhưng làm thế nào cũng không dẹp được sự bất mãn, nắng trên cao dần ấm, con người hòa hoãn dễ chịu hơn, chỉ có Lâm Diệp là hầm hầm sát khí.
Tư Du và Dục Minh đã chạy xong một vòng, lúc quay lại thì không thấy nhóm của đội trưởng đâu, lại kéo nhau chạy thêm một vòng.
Lúc ngang qua vòng cung nữa đoạn công viên, Tư Du thấy Lâm Diệp đang ngồi nghỉ chân, đội trưởng từ xa đi tới mua cho cô ấy gì đó.
Tư Du cùng Dục Minh đi đến, không nhịn được mà trêu chọc.
Dục Minh: "Chị dâu, chị đến để chạy bộ sao?"
Tư Du: "Bọn em chạy chạy một vòng rồi, sao hai người vẫn ngồi ăn được thế!"
Lâm Diệp xoa bụng: "Không hiểu sao lại thấy rất đói!"
Lục Hàn Thuyên đưa cho Tư Du một túi hoành thánh chiên giòn, rồi bảo hai người cùng ăn.
Tư Du sang ngồi cạnh Lâm Diệp, cười hì hì: "Chị dâu! Đúng là có lộc ăn thật đấy!"
Lâm Diệp cười: "Ăn đi! Đồ của đội trưởng mua, ăn được là có phúc khí!"
Một buổi tập thể dục cho có sức khỏe, cuối cùng lại biến thành cái gì? Nghỉ mát trong công viên? Dã ngoại?
Lục Hàn Thuyên không biết nên nói gì với Lâm Diệp, dạy dỗ cô không thành lại bị cô dạy thành thế này...!Cuộc sống này, e là có chút bế tắc..