Buổi tối về khách sạn đã muộn, Lâm Diệp đến ăn cũng lười, định nhảy lên giường nằm một chút liền bị Lục Hàn Thuyên ôm đến sofa.
Mệt cả ngày trời, Lâm Diệp chỉ muốn đặt người xuống giường mềm mại êm ái, sức lực của cô bây giờ một chút cũng không có để vận động trí não.
"Em muốn đi ngủ!"
"Đi tắm đã!" Anh không để cô gái trốn thoát dễ dàng, ôm cô ở trong lòng, vuốt ve mái tóc.
Khi hai người ngồi trên sofa rộng của khách sạn, mặt hướng ra cửa sổ sát sàn ngắm cảnh vườn hoa bật đèn neon về đêm, có chút âm u nhưng lãng mạn.
Điều hòa mát mẻ lại được hòa trong hơi ấm đầy hương vị nam tính của người đàn ông, Lâm Diệp hai mắt như sắp dính vào nhau.
Cô bực bội vùng vẫy muốn trốn nhưng sức lực không đủ đành phải để mặc hai cánh tay như gọng kìm chế ngự.
"Anh nói xem sao Trần Dũng lại ngốc như vậy!"
"Anh thấy, cậu ta vốn dĩ không ngốc!"
Lục Hàn Thuyên thành thật, đây là lần đầu tiên anh khẳng định một người trước mặt Lâm Diệp, tuy ý tứ không nhiều nhưng bên trong rõ ràng có đồng cảm.
Lâm Diệp nghi hoặc, cô đẩy người Lục Hàn Thuyên ra, cùng với anh giữ một khoảng cách vừa bằng cánh tay, cô nghiêng đầu, mái tóc dài rũ sang một bên, vài sợi rơi lên một bên má nhỏ cao cao.
"Anh vừa nói gì?" Lâm Diệp hỏi lại bởi vì tưởng mình nghe nhầm.
Lục Hàn Thuyên ôm vai cô, kéo gần thêm một chút: "Anh nói Trần Dũng vốn dĩ không ngốc!"
Trần Dũng giết động vật bởi vì vợ anh ta dị ứng với động vật, thân làm một bác sĩ thú y cả ngày tiếp xúc với chó mèo Trần Dũng rất quan ngại vì việc sức khỏe của vợ bị anh ta ảnh hưởng.
Trần Dũng đi làm sẽ mặc một bộ đồ sạch sẽ mới toanh, đến bệnh viện thú y sẽ thay ra bộ quần áo khác, trước khi về sẽ tắm ở nhà vệ sinh công cộng rồi mới về nhà.
Vợ anh ta cảm thấy chính mình như vậy rất có lỗi với chồng, nên đã lén lút nuôi một con mèo hoang không rõ là của ai.
Một năm trước vợ Trần Dũng trong một đêm mưa đã rời khỏi nhà, anh ta lại phải trực ban ở bệnh viện thú y không thể về nhà cùng vợ con.
Từ Hoa nghe tiếng mèo kêu thì đi tìm, sau đó bị ngã chết, cảnh sát chỉ bảo là cô ấy bị ngã chết, bên cạnh còn có một cái xác mèo, xác định là con mèo hoang cô ấy đã lén Trần Dũng nuôi.
Từ bệnh viện trở về nhà, buổi sáng hôm ấy Trần Dũng vừa khóc vừa ôm thi thể đầy máu của vợ.
Vợ anh ta đã chết, trong đêm anh ta không có ở nhà và cô con gái nhỏ sớm đã ngủ say.
Cô con gái bốn tuổi của Trần Dũng một thời gian sau cũng vì tai nạn mà qua đời, bởi vì lần đó anh ta đi vứt rác nên khóa cửa nhà để con gái không thể ra ngoài.
Với ý định chỉ đi một lúc nên Trần Dũng cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội tắt bếp rồi xuống nhà, đáng thương là...!Con gái anh ta đã từ lầu bốn ngã xuống đất mà chết.
Khi cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường, trong camera an ninh đặt đối diện nhà Trần Dũng đã xem được một đoạn ghi hình, phát hiện một con mèo lông vàng nhảy từ ban công nhà đối diện sang ban công nhà Trần Dũng, do ban công không khóa nên cô con gái cứ thể mà mở cửa đi ra chơi với mèo.
Chú mèo không thích cô bé nên đã nhảy từ ban công này sang ban công kia bỏ đi, khi chú mèo nhỏ yên vị đứng dưới đất nhìn lên cô gái nhỏ trên tầng bốn, nó để mặt cô bé lưu luyến nhìn theo còn mình thì ngoe nguẩy đuôi bỏ đi.
Cô con gái Trần Dũng yêu thích những loài động vật có lông, nhìn thấy chú mèo xinh đẹp cứ thế bỏ đi đã không chần chừ trèo qua ban công.
Kết quả, con bé trượt tay rơi xuống.
Từ ngày đó, Trần Dũng luôn căm ghét động vật, thề rằng phải giết hết chó mèo ở Đông Xã, chỉ cần nhìn đến nó Trần Dũng đã không kiềm được tức giận.
Lúc kể xong chuyện đó cho Lục Hàn Thuyên và Dục Minh trên gương mặt gày guộc kia tái ngắt, nước mắt lăn dài trên đôi gò má không giấu được nổi đau gia đình tan nát.
Giàu vò một năm nay, Trần Dũng ngày đêm tự trách mình, ngày đêm muốn thoát khỏi tội lỗi kia.
Nếu anh không phải là bác sĩ thú y, nếu anh không đi đổ rác...!Có khi...!Có khi Từ Hoa đã không chết, cô gái nhỏ luôn miệng gọi 'bố' kia cũng không vì vậy mà rời khỏi cuộc sống của anh.
.
Truyện Dị Năng
Trần Dũng rơi vào bế tắc vì liên tục mất vợ, mất con.
Anh ta ngày một xa đọa, bề ngoài là bác sĩ thú y, nhưng bên trong anh ta luôn sinh ra cảm giác thù hằn động vật.
Giết chúng là cách anh ta giải tỏa những bóng ma luôn rình rập bên trong thân xác, cũng là cách để giải tỏa sự thống hận mà mình có.
Khi nhìn thấy Lâm Diệp bị dị ứng, Trần Dũng đã rời đi vì không muốn nhìn thấy cảnh đó, còn nói cô nên đến bệnh viện.
Căn bản, anh ta không muốn hại cô, thứ anh ta muốn là mạng của những con vật kia.
Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên một lúc lâu, anh kéo cô gái ôm vào trong ngực, tỏ ra vô cùng lưu luyến: "Nếu là anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!"
Nơi ngực trái Lâm Diệp có chút đau, có chút nhói lên như bị thứ gì đó cố ý đè xuống.
Giống như mặt hồ đang lăn tăn dịu dàng lại bị một đứa bé nghịch ngợm ném hòn đá cuội làm gợn lên cơn sóng triều dữ dội không bình yên.
Khi tì cằm lên vai anh, cô rõ ràng cảm nhận được Lục Hàn Thuyên thở ra một hơi dài.
Dạo này anh cứ luôn thở dài từng tiếng, như chứa đựng trong lòng mình một nỗi bất an vô định.
Lâm Diệp muốn anh yên tâm, nhưng sáng nay thứ cô cho anh là sợ hãi và lo lắng.
Nghĩ một lúc, Lâm Diệp không nhịn được mà thủ thỉ bên tai anh.
"Em xin lỗi!'
"Bình an là được rồi!"
Anh đã rất sợ khi cô gái ngất trên tay anh, có lẽ anh nghĩ quá nhiều, chỉ là thâm tâm anh không chịu nổi hình ảnh cô gái nhộn nhịp náo loạn lại đột nhiên yên tĩnh.
"Hàn Thuyên! Nếu...!Em chỉ bảo là 'nếu' thôi nhé!" Lâm Diệp nhìn vào khoảng không sau gáy anh, cất giọng bên tai nghe thật dịu dàng.
Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô: "Không có nếu!"
"Em chỉ nói là 'nếu' thôi!" Lâm Diệp vẫn cố cãi bướng.
Lục Hàn Thuyên ghét sự cố chấp này, anh biết cô sắp nói mấy lời không tốt đẹp, anh đang cố không để cô nói ra.
Lâm Diệp đẩy đẩy anh, Lục Hàn Thuyên buồn bực cúi đầu cắn lên cổ cô, một cái há miệng liền cắn vào thịt non.
Nhịn không được vì cái cắn bất ngờ, Lâm Diệp kêu 'a' một tiếng, trái tim hồi hộp giật mình nhảy tung.
"Anh thật muốn nuốt em vào bụng!" Lục Hàn Thuyên nhịn không được, vừa ngẩng đầu từ cần cổ nhỏ của cô gái đã bình phẩm một câu sâu tận tim gan.
Lâm Diệp cười hì hì, cũng quên mất mấy lời không tốt trước đó.
"Phạm pháp đấy!"
"Phạm pháp hửm? Anh là cảnh sát."
Lâm Diệp bĩu môi: "Còn cậy thế cậy quyền, không có hình tượng gì hết!"
Lục Hàn Thuyên cười trầm thấp, tiếng cười của anh phả hơi nóng lên vành tai nhỏ, Lâm Diệp run rẩy rút cổ lại.
Chẳng biết vì cái gì dạo này thân mật với anh cô thường sẽ thấy cả người mình dễ chịu, tuy có mới lạ một chút nhưng cảm giác này khiến cô yêu thích.
"Anh muốn ăn sạch Tiểu Diệp Diệp! Ăn từ đầu cho đến chân, một chút cũng không chừa!" Lục Hàn Thuyên lời nói tỏ ý xấu.
Lâm Diệp đẩy anh ra, cố hiểu theo ý của mình: "Phạm pháp đấy, trong tâm lý học có thể xem đó là bệnh, là biến thái đấy!"
Lục Hàn Thuyên kéo mặt cô, anh xoay Lâm Diệp lại để lưng cô áp vào ngực anh, thay đổi tư thế cho cô thoải mái xong, gói gọn cô trong vòng tay lớn một lúc: "Anh ăn nhưng Diệp Diệp sẽ không mất miếng thịt nào đâu, vả lại...!anh còn tận tình đút cho em ăn no.
Đảm bảo em sẽ thích!"
"Anh...!Cái gì mà em sẽ thích...!Em...!Em mới không có!" Lời nghẹn ở họng, cô muốn nói cũng không nói được, chỉ ấp úng mấy câu không đầu không đuôi.
Lâm Diệp dù cố ý hiểu lệch cũng không thể nào phá hủy những hình ảnh 'nóng mắt' mà tâm trí tưởng tượng ra, mấy loại hình 'ăn uống' tinh tế mà anh nói với cô...!thật sự ngắm không nổi đâu.
Nghĩ đến cảnh, người đàn ông như anh chăm chỉ đút cô ăn, Lâm Diệp vô thức nuốt nước bọt.
Bạn nhỏ giáo sư Lâm vì lời nói đó có chút sợ hãi, nhưng thân thể lại cố ý cọ cọ lên người bạn đội trưởng.
Mấy giây sau, dưới lớp quần thể thao của sáng hôm nay, Lâm Diệp đã đánh thức 'anh em' ngủ say của Lục Hàn Thuyên.
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên hít sâu một ngụm khí lạnh, mồ hôi rịn ra trên trán anh.
Nghe anh thở nặng một hơi như kiềm chế, mà người gây sự là cô đương nhiên không thể thoát tội, hình như… bạn giáo sư đã động vào chỗ anh bị thương, Lâm Diệp ngẩng lên: "Anh làm sao vậy?"
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Em còn hỏi anh?"
Lâm Diệp nhảy dựng: "Em đã làm gì đâu?"
Cái sự vô ý này cũng quá đáng quá rồi!
Lâm Diệp ngây thơ trố mắt nhìn anh, trong đầu không hiểu chuyện gì, Lục Hàn Thuyên thật muốn đánh chết cô gái tội nghiệt này, dáng vẻ yêu tinh câu dẫn, lời nói trốn tội đầy oan ức.
***.