Dưới sàn nhà những vết đen đỏ loang lổ, chạy dài dưới chân tường sớm đã ô uế thành những mảng lớn, ai không biết còn nghỉ ngôi nhà này trước đây từng ngập trong máu, mùi ôi thật quá mức kinh khủng.
Nhìn lên trần nhà, thanh gỗ chắn ngang cũng sớm mục gãy, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ thứ nặng nề.
Nhưng nơi này, cũng thật khó hiểu.
Dù tường cũ chẳng sơn mới, những dấu vết lau dọn vẫn hiện hữu đâu đây.
Lâm Diệp không biết được bên trong này từng chứa đựng thứ gì, cô chỉ biết nơi này là sào huyệt của Triều Dương.
Hắn chắc đang giam giữ Lục Hàn Thuyên ở đây, nhưng người đã trốn tránh pháp luật trong nhiều năm như hắn phải hiểu rõ, độ an toàn và nguy hiểm của chính mình chiếm bao nhiêu phần trăm.
Không dễ gì, hắn lại cư nhiên cho Lâm Diệp đi vào mà chẳng có chút phòng bị.
Mọi thứ đã diễn ra đâu vào đấy, Lâm Diệp cũng không từ chối sắp đặt mà ngày càng đi sâu vào trong.
Một đường hành lang thật dài đưa bước chân cô gái không ngừng tiến lên, men theo bờ tường cứ ngày một sâu dần vào hang ổ của hung thủ.
Căn bản cô không sợ, bởi vì chẳng có thưa gì khiến Lâm Diệp phải hốt hoảng ngoại trừ việc mất đi anh.
Cánh cửa sắt lớn chắn ngay phía trước nhìn thôi cũng thấy nặng nề, Lâm Diệp đi đến liền đẩy cửa bước ra.
Đường hành lang kết thúc sau khi cô bước qua cánh cửa, có một cảm giác quen thuộc cứ thế len lỏi trong tìm thức.
Dường như...!Chính cô đã từng trải qua cảm giác này.
Cảm giác bước qua cánh cửa đó, mọi thứ trong thân thể dần trở nên dễ chịu.
Nhưng lúc này, khi đã đóng cánh cửa kia lại, trái tim cô liền nhảy dựng lên.
Trí nhớ gợi lên cho cô hình ảnh trong giấc mơ hôm nào, như thật như giả Lâm Diệp hình như đã bước vào khoảng không gian đau lòng đó.
Cô vẫn còn nhớ, bước sang cánh cửa tiếp theo, cô nhìn thấy Lục Hàn Thuyên chạy đến ôm mình rồi bỗng nhiên cả người anh toàn là máu.
Lâm Diệp hốt hoảng, lồng ngực đập mạnh liên hồi.
Đứng ở nơi không rõ là ngày hay đêm này, tâm trí cô bị xáo trộn, khả năng phán đoán cũng bị ảnh hưởng.
Đưa tay giữ lấy ngực mình Lâm Diệp nhìn khắp căn phòng vừa bước vào.
Xuất hiện trong tầm mắt cô là những thứ mà đến chính Lâm Diệp cũng không dám tin, những kệ tủ dài cao chất đầy những hình ảnh kinh dị và...!
Đó...!Không phải là hộp sọ sao?
Hộp sọ của những nạn nhân đã từng bị hành hạ.
Khoảng không vô định trong đôi mắt chỉ là một cái lỗ tròn đen, Lâm Diệp đối mắt với những hộp sọ trắng tươi cứ nhìn chòng chọc vào mình.
Cô tiến đến, cẩn thận cầm lên xem.
Phía sau, mỗi một hộp sọ của nạn nhân Triều Dương đều ghi tên của họ và cả ngày chết.
Mấy tấm ảnh kinh dị kia, là hình ảnh họ bị hạnh hạ rất tàn nhẫn, Triều Dương vốn không phải chỉ là một tên hung thủ, hắn trở thành một kẻ khác máu, độc ác đến độ biến thành một con quỷ dữ.
Trên màn hình máy giám sát, Triều Dương mở sáng cho cả Lục Hàn Thuyên cùng xem.
Bên trong là hình ảnh Lâm Diệp tìm kiếm, dò xét khắp nơi.
Triều Dương cười nói với Lục Hàn Thuyên: "Anh xem, cô gái nhỏ của anh cuối cùng cũng tìm đến!"
Lục Hàn Thuyên ở trên giường chẳng biết có còn nhận thức hay không, mắt anh khép, toàn thân tê cứng khó chịu, cổ họng đau rát, ánh mắt loáng thoáng nhìn thấy Lâm Diệp qua màn hình nhỏ.
Cô dường như chẳng thay đổi gì, gương mặt vẫn bình tĩnh như trước đây, cô gái nhỏ tinh anh vẫn sắc bén nhận ra đâu là dấu hiệu.
"Lâm Diệp! Tên nghe thật hay, một rừng lá xanh này xem chừng sẽ khiến chúng ta thích thú!"
Triều Dương rất hứng thú với người bạn mới này, đối với hắn Lâm Diệp thật quá gan dạ, cô gái nhỏ này vì tình yêu mà bất chấp tất cả, xem chừng cũng giống hắn trước kia nhưng mấy ai biết điều đó lại được đổi bằng sự phản bội.
Lợi dụng là nguyên tắc chung của con người, và để có được lợi ích người ta sẵn sàng lợi dụng nhau.
"Tiểu Bạch! Tình hình bên trong thế nào?" Dục Minh chờ đợi hồi lâu, sau câu hỏi chỉ thấy Tiểu Bạch lắc đầu.
"Không có gì mới, chị dâu vẫn chưa đưa ra tín hiệu!"
Dục Minh đã cho người bao vây phạm vi mà Lâm Diệp chỉ định, phía đoàn người cũng tiến hành xâm nhập hệ thống thông qua điện thoại của cô để có thể nhận liên kết từ xa với Lâm Diệp.
Trên màn hình máy tính, tín hiệu đại diện cho Lâm Diệp chớp dấu chấm đỏ trong phạm vi căn phòng màu xanh.
Xuyên qua mấy lớp cửa, Lâm Diệp vẫn đứng ở đó, ngay từ đầu đến cuối đều không có ý định rời khỏi.
Bên ngoài, mọi người nhìn thấy phạm vi di chuyển của Lâm Diệp vẫn y như cũ, trong người cũng sốt ruột cả lên.
Sau đó, lại nghe giọng Lâm Diệp phát ra từ máy tính: "Có thể làm nhiễu hệ thống quan sát được bao lâu?"
Tiểu Bạch lập tức báo: "Mười phút, nhưng phải đảm bảo thời gian ngắt quãng ba giây!"
Lâm Diệp lại nói: "Được, tiến hành kế hoạch!"
Thời gian gây ngắt quãng ba giây, chính là khoảng thời gian hệ thống quan sát cho phép hung thủ nhìn được rõ ràng.
Chỉ có ba giây, tuy nói là nhanh nhưng cũng không thể tránh khỏi hung thủ tinh mắt phát hiện hắn đã bị đội cảnh sát đột nhập.
Chưa kể con tin nằm trong tay hắn là Lục Hàn Thuyên, theo phán đoán của Lâm Diệp tuy anh không nguy hiểm nhưng chẳng ai có thể khẳng định Triều Dương sẽ không 'chó cùng rứt giậu'.
Mơ mơ màng màng, Lục Hàn Thuyên vẫn cảm nhận được Lâm Diệp đang đến với anh.
Chỉ cần anh chịu đựng thêm một chút, sẽ có thể gặp được cô.
Anh chưa từng hoảng sợ, cũng sẽ luôn tin tưởng cô gái nhỏ này.
Lâm Diệp đã từng hứa, chờ khi anh và cô quay về thành phố B, hai người sẽ kết hôn.
Có lẽ, đây là niềm tin duy nhất mà anh có thể tin vào.
Cô là cô gái anh quyết tâm theo đuổi, ban đầu chỉ vì cảm tình trong mắt, nhất thời nảy sinh loại tư vị khác lạ với cô, lúc này anh nguyện ý vì cô mà cố gắng thêm một chút, cũng vì cô mà chịu đựng thêm một chút.
Triều Dương đã tiêm liên tục vào cơ thể Lục Hàn Thuyên trên dưới cũng gần mười mũi ma túy, với số lượng lớn như vậy tinh thần và thể lực của một người bình thường là không chịu nổi, đến cả Lục Hàn Thuyên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ, xung quanh cơ thể anh tựa như bị bao lấy bởi những dây kim loại, không ngừng siết lấy toàn thân, liên tục tuần hoàn trong máu là độc dược cùng đó là những cái kim chi chít không rõ ràng.
Nơi cổ tay Lục Hàn Thuyên toàn là dấu kim tiêm đỏ ửng như tổ ong, những đốm đỏ xanh tím nổi bật trên nền da màu đồng cổ.
Cảnh tượng trước mắt, phải nói là vô cùng đáng sợ.
Triều Dương không những muốn hại chết Lục Hàn Thuyên, còn muốn làm cho anh cảm thấy chính mình bị hạ nhục, hắn không hề nương tay mà đối xử với con người như một con thú.
Người đàn ông xem trọng nhất là thể hiện, Lục Hàn Thuyên bây giờ là dáng vẻ anh không dám đối diện nhất với Lâm Diệp.
Triều Dương cũng chính là lúc này hả hê nhất, có lẽ Lâm Diệp sẽ thắng trận đánh này.
Dù có là gì đi nữa, cô chỉ muốn chính mình cứu được Lục Hàn Thuyên, đồng đội của anh sẽ không vì tên hung thủ đáng ghét kia mà hi sinh bất kỳ ai.
Màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện những đốm đen trắng không thể xem được nữa, Triều Dương đập đập máy tính vài lần, màn hình có kết nối ba giây xong liền tắt ngắm.
Thành công xâm nhập được hệ thống quan sát, không khiến Triều Dương nghi ngờ chỉ có thể là Tiểu Bạch.
Thẩm Hoàng cùng Dục Minh nghe lệnh xông vào trong, theo đường hành lang cũ mà Lâm Diệp đã tiến vào.
Lâm Diệp chỉ vừa nhận được tín hiệu kết nối thành công, liền đi đến chỗ gốc tường bên trái trong cùng, đẩy hộp dụng cụ đi câu ra, liền nhìn thấy một cái ô nhỏ vừa đủ một bàn tay.
Cô đẩy viên gạch có dấu nứt vào trong, tiếng rục rịch liền vang vọng, cảnh cửa sắt ẩn sâu trong lớp tường mở ra đem bức tường cũ trong mấy giây tạo thành một mật đạo giấu kín hiện rõ.
Lâm Diệp đi thẳng vào trong, Dục Minh và Thẩm Hoàng cùng đội người tiến vào, lập tức đuổi theo phía sau.
Trước mắt Lâm Diệp là con đường, nhưng đích đến của cô là người đàn ông mang tên Lục Hàn Thuyên, cô biết anh đang chờ mình, cũng biết rõ anh không an toàn, chỉ có thể cầu trời để anh bình an, còn chuyện khác Lâm Diệp không dám nghỉ tới.
"Em sắp đến rồi, Lục Hàn Thuyên! Anh nhất định phải chờ em...!Phải chờ em!" Lâm Diệp tự nhủ, sống mũi cay xè, đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc..