“Tôi nói là chúng ta ly hôn đi.
Tôi đã quá mệt mỏi với những lời bao biện của anh rồi.
Tôi cần một người chồng để chia sẻ mọi thứ cho tôi chứ không một mình ôm lấy khư khư, ích kỉ.
Con người Trần Uyển tôi, anh sống cùng tôi gần hai mươi mấy năm thì anh cũng biết tôi ra sao rồi chứ?”
Câu nói này khiến cho An Nhạc đang ầm ầm sóng dữ dội đã hoàn toàn chết lặng.
Ông chỉ biết vô thần nhìn đáy mắt đầy kiên định mà tim mình nhói đau muôn phần.
Không ngờ có ngày lại có kết quả như vậy sao?
Đều là cha, là mẹ thì ai cũng xót cho con cái mình cả thôi.
Nhưng mà bản thân An Nhạc lúc này cảm thấy nỗi bất lực, tuyệt vọng càng dâng trào khi nhìn vào đôi mắt ửng đỏ vì khóc nhưng lại quyết tuyệt vô tình.
Ha, có lẽ đây là kết quả tốt hơn..
An Nhạc buông hai tay mình ra, một bóng dáng cô đơn đi về phía cửa.
Mục Chấp đứng một bên nhìn bộ dạng thất hồn của ông khiến cho lòng ông có chút tê tái mà nhịn không được, nhanh chân bước theo.
“Bác định đi đâu?”
Đáp lại lời của anh vẻ mặt đầy dửng dưng, trầm mặc cố gắng vững từng bước chân có chút lảo đảo.
Trước khi cánh cửa nặng nề đòng sập lại, An Nhạc không ngoái đầu nhìn lại bên trong, thanh giọng đục khàn khàn.
“Anh biết là em đang giận anh, anh không có ý kiến gì.
Nhưng mà anh không cho phép em thốt ra điều đó thêm một lần nữa.”
Trần Uyển không nói gì, ánh mắt bần thần thoáng lên chút hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng biến mất đi lập tức.
Nhanh đến mức không ngờ được chúng vừa tồn tại.
Ở trong chăn thì mới biết có rận, Trần Uyển làm sao không biết được lý do đằng sau mà chồng mình cố gắng che dấu chứ.
Khi đó bà quá nông nổi tức giận mà nói lời nói đó nhưng mà không có nghĩa là tuỳ tiện nói ra.
Bầu trời vừa mưa xong vẫn chưa tản mây hết khiến trời còn chút âm u, ảm đạm.
Tuy rằng những tia sáng sống sót cuối cùng của hoàng hôn vẫn không cứu vãn được bao nhiêu.
Màu đỏ lụi tàn như đốm than không cháy nữa khiến cho cảnh hoàng hon càng bức bối, mệt nhọc hơn vài phần.
…
Tô gia.
Tô Chính ngồi trên ghế sô pha xem một số nghiên cứu gần đây được thu thập, bên cạnh là con trai lớn của mình là Tô Minh đang ngồi xem tạp chí.
Cả căn phòng yên tĩnh gần như có thể nghe tiếng chiếc lá rơi khẽ.
Dù có sự hiện diện của hai thân hình cao lớn nhưng mà cứ cảm giác như nhà hoang chết chủ vậy.
Tô Nguyệt đang tung tăng nhảy múa bước chân vào nhà mà không biết rằng đang có một trận bão tố đang chờ đợi mình trong đó.
Vừa ríu rít phấn khích rằng hôm nay đã chụp được một tin lớn của một diễn viên có tiếng tăm, làm sao không vui cho được.
Thiếu điều cô muốn cởi chuồng múa may để thể hiện nữa.
Khi bước chân vào nhà, Tô Nguyệt đánh mắt nhìn xung quanh thì bỗng có cảm giác không mấy tốt lành khi mà có hai ông chằn đang tĩnh lặng ngồi đó.
Sống trên cái đời nhỏ hẹp này thì Tô Nguyệt bé bỏng khá là mập gan, không sợ trời không sợ đất nhưng khi đứng trước hai ông chằn này sợ hãi đến nỗi mất mật ra.
Đảo một vòng vũ trụ bao la rộng lớn không thấy bóng dáng mẹ yêu của mình, Tô Nguyệt lẳng lặng đánh bài chuồn là thượng sách.
Phải biết rằng hai cái ông chằn này sợ hãi nhất là cái dâm uy của mẫu thượng đại nhân mà.
Cứ ngỡ rằng yên lặng chuồn đi sẽ an toàn, nào ngờ đâu mới co chân bước đi một bước thì đã bị một giọng nói lạnh lẽo thấu xương từ bắc cực đột ngột tràn xuống rồi, thậm chí làm tê cứng cả Tô Nguyệt.
“Đi về lại dám lên lầu như thế, không có chào hỏi sao? Cái thể thống gì thế?”
Tô Nguyệt cô nào dám nói rằng thấy hai người đâm ra có chút chột dạ như khi bị bắt gặp làm chuyện xấu vậy.
À mà quên cô vừa làm một chuyện cũng rất là “tốt” mà? Nếu hai ông chằn này biết có kéo cô lên bàn mổ để giải phẩu huỷ thi hay không nữa.
Có chút rối rắm vẫn bày ra bộ mặt để đối phó.
“Ha ha, hôm nay hai người không trực ban sao mà ở nhà cả vậy? Cũng không thể trách được con nha, tại vì ba và anh hai yên tĩnh như phỗng vậy làm sao con biết được hai người có tồn tại chứ.”
Tô Minh nhìn bộ dạng vịt chết đến nơi còn lắm lời của em gái mình có chút khinh bỉ chỉ số thông minh.
Cùng một mẹ sinh ra nhưng sao lại khác nhau đến vậy chứ.
Tô Nguyệt tự nhận bản thân mình không phải người thông minh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nhìn kẻ ngu của anh trai mình, cô nhóc có chút nổi điên.
“Anh có tin rằng ngày mai anh không nhìn thấy ánh sáng đời mình không hả?”
Lời uy hiếp chả có tí công kích nào đã lập tức bại trận khi một tia lạnh lẽo bắn vào khiến cho Tô Nhạc từ cọp mẹ trở thành bé mèo con yếu đuối.
Tô Nguyệt khóc ròng nha.
Người ta thường nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ của cha, vì cái lông gì mà cô bị cha mình đối xử tệ hại như thế vậy chứ.
Tô Chính lại tiếp tục nhìn xuống, Tô Minh cũng chẳng muốn phí nước miếng để mà tâm sự mỏng với cô em gái dở dở ương ương của mình mà tiếp tục xem báo chí.
Tô Nguyệt thấy vậy chuẩn bị thở pháo nhẹ nhõm.
Có điều hình như cô quá mừng vội rồi đó.
Từng trang giấy với một đống ngôn ngữ dày đặc, Tô Chính khẽ nhíu mày khi đọc được một đề án nghiên cứu về công nghệ tế bào phenylanin dùng để tái tạo được tế bào thần kinh, đây là một loại tế bào suốt cả đời của con người chỉ nguyên phân đúng một lần này.
Cang đọc ông càng cảm thấy thú vị với giọng văn sắc sảo cùng với những số liệu được kiểm chứng xác.
Trong lòng có chút táng dương nhưng khi nhìn thấy tác giả của đề án này ông có chút hận đời.
Nhìn đi con người ta thuận mắt đến thế nhưng đứa con gái mất nết, hàng ngày chỉ biết long bong đi chụp ba cái tin bài báo vớ vẩn.
Thật không biết lúc đó nó có bị đột biến lúc phôi thai hay không chứ ông khá đánh giá thấp về chỉ sổ thông minh của nó rồi đấy.
Thấy ánh mắt “trìu mền” của cha già mình, Tô Nguyệt có chút sởn óc lên mà ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học vậy.
Giọng có chút lắp bắp khó hiểu.
“Ba… ba … trên mặt con có thứ gì sao? Ba nhìn thế đừng có hù doạ con sợ đến nỗi truỵ tim.
Cho dù trong nhà có tận ba vị làm bác sĩ nhưng trái tim con yếu đuối lắm nha.”
“Chỉ có giỏi nói tào lao.
Con nhìn đây này.”
Đập vào mắt hai anh em nhà họ Tô là đề án nghiên cứu về công nghệ tế bào phenylanin dùng để tái tạo được tế bào thần kinh.
Và càng doạ ma Tô Nguyệt hơn là cái tên của tác giả.
“Cái đờ mờ, thế cái lông nào lại là Tiểu Tĩnh bảo bối chứ?”
“Ăn nói cho đàng hoàng vào.”
“Vâng thưa ba.”
Tô Minh cũng bị tập đề án này thu hút, anh rất hứng thú đọc nó bởi vì anh là bác sĩ ngoại khoa mà.
Đọc được một nữa, đại ma keo kiệt kiệm lời ngàn năm như Tô Minh đây cũng phải mở lời tán thưởng.
“Không ngờ được rằng Tiểu An lại giỏi giang như vậy.
Nếu như đề tài này thành công thì đồng nghĩa sau này có một trợ công cho khoa thần kinh rồi.”
Tô Chính nghe vậy không khỏi gật gù đồng ý, ông nhàn nhạt nói ra và câu khiến cho Tô Nguyệt nội thương hộc máu chó.
“Đúng vậy, chả bù với cái nhà này.
Chỉ biết suốt ngày lông nhông ngoài đường, chẳng nên tích sự.
Thật muốn có một đứa gái như An Tĩnh, dù có ngủ ta cũng phải tỉnh vì cười.”
Tô Nguyệt nội thương nghiêm trọng có chút yếu ớt.
Không ngờ trong nhà mình lại là thứ bị bỏ đi như vậy, hu hu.
Đang mải miết thảm thương, đột nhiên ánh mắt của Tô Nguyệt loé lên vài tia giảo hoạt nhìn anh trai mình khiến cho Tô Minh cũng dâng lên cảnh giác phòng bị.
Một lời đại nghịch bất đạo nhanh chóng phun ra.
“Ba, ba có muốn Tiểu Tĩnh là “con” của mình không? Con gì cũng được đúng không?”
Tô Chính nào quan tâm với trạng thái sắp lên cơn lật bàn của đưa con gái ông hận không rèn thành sắt như thế, bâng quơ trả lời.
“Ừ.”
“Thế ba nghĩ thế nào là về vị trí con dâu của ba?”.