Xin lỗi vì ích kỷ của anh, nhưng anh không đủ dũng khí để tiếp tục chỉ còn một mình.
…
Kể từ sau ngày đó An Tĩnh được tiếp tục hô hấp ống thở nhưng tình trạng không hề chuyển biến gì thêm mà tiếp tục tệ dần đi.
Các cơ quan đang chuyển dần thái hoá nếu cứ tiếp tục như vậy thì trạng thái thối rữa chỉ là sớm muộn hay thôi.
Trần Uyển xin nghỉ việc dài hạn để chăm sóc An Tĩnh nhưng An Nhạc không thể, chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện thôi.
Đúng là giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc cũng sẽ lòi ra.
Việc An Tĩnh bị tai nạn cũng nhanh chóng được mọi người có quan hệ thân thiết với nhà họ An.
Tuy nhiên những người “thân” mà bọn họ ghét thì cũng không biết được gì.
Tô Nguyệt sau một thời gian không liên lạc được với An Tĩnh liền tới nhà mới của cô tìm nên biết được chuyện này.
Cô khó tê tâm phế liệt ầm ỹ chạy nhanh vào bệnh viện.
Và điều rất dễ đoán là Chu Tần, Lục Ngạn và Lạc Trần nhanh chóng biết đến.
Gia đình Mục gia cuối cùng cũng biết được từ miệng con trai cả của mình là Mục Niệm và cũng biết chuyện của Mục Chấp.
Thân là một người mẹ như Lạc Anh bà thì làm sao không đau lòng cho được chứ nhưng không thể nào lung lay được ý chí điên cuồng cố chấp đứa con nghịch tử của mình.
Nên đặt nó thành tên Cố Chấp thì đúng hơn mà.
Mục Chấp thì vẫn luôn túc trực bên cạnh An Tĩnh, thường xuyên ngủ nghỉ không điều độ.
Thân thể tiều tuỵ không thể nào khá lên nổi nữa.
Do thường xuyên mất ngủ mà anh đã mượn rượu giải sầu, thường xuyên quên mình mấy ngày liền trong quán rượu khiến cho ai nấy không khỏi lo lắng.
Thậm chí là uống rượu khiến dạ dày bị thủng vẫn không hề hấn gì cả.
Thế nhưng Mục Chấp không nghe lời ai hết mà làm điều xằm bậy đến thế khiến cho gia đình hai bên muốn trách mắng cũng phải chạnh lòng.
Tô Nguyệt biết tin Mục Chấp uống rượu quá đà mà dẫn đến xuất huyết dạ dày.
Cô không muốn mọi chuyện đến mức tệ hại tiếp tục diễn ra nữa, liền chạy về nhà lục tìm lấy đoạn ghi âm năm xưa mà mình vô tình có được từ tay của Bạch Nhược.
Có lẽ thứ này sẽ khiến Mục Chấp có ý chí để kiên cường sống tiếp nữa.
Cô nhanh chân chạy sồng sộc vào bệnh viện, nhân lúc mọi người ở đây không có cô liền lẻn vào phòng bệnh của Mục Chấp.
Tiếng cửa phòng bệnh nặng nề vang lên tiếng kẽo kẹt khiến cho Mục Chấp vừa trong cơn ngủ nông mà chợt mình thức dậy.
Anh hơi bực bội xoa xoa ấn đường nhìn đối phương đi vào thì thấy Tô Nguyệt thở hồng hộc ở đó thì anh lạnh giọng hẳn đi.
‘Cô nhanh đi ra ngoài đi.
Đừng có nói gì nữa.”
Lúc này Tô Nguyệt hơi đâu quan tâm đến nữ tắc tao nhã chó má gì đó, không nói không rằng một chân kéo chiếc ghế rồi xuống.
Nhân lúc đó ném một chiếc bút ghi âm có nhiều vết chai xước cũ kỹ.
“Không muốn cùng cậu day dưa nhiều lời.’
Mục Chấp nhíu mày tiếp nhận cây bút ghi âm nay, nốt tay chai sần nhấn vào nút phát thì phát ra giọng nói của hai người quen thuộc.
Và hai nhân vật chính trong đó chính là đối thoại giữa Tô Nguyệt và An Tĩnh.
"Này An Tĩnh, cậu nghe mình nói này."
"Hửm?"
"Có phải cậu thích Mục Chấp không?"
Nghe đến ngang đây hô hấp của Mục Chấp có chút ngưng trọng lại nhưng anh vẫn cố gắng tiếp tục nghe lấy.
"Cậu bị ốm ấm đầu sao? Nói cái gì thế?"
" Mình đang hoàn toàn nghiêm túc, An Tĩnh! Có phải cậu thích Mục Chấp phải không?"
"Tớ không có thích cậu ta!"
Tô Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn lên Mục Chấp đang chăm chú nghe, cô không khỏi thở dại mà nói.
“Lúc đó cậu ấy đã ngẩng người rối rắm một phen, tôi thấy được đôi mắt trong suốt có chút loé lên động tâm nhưng mà bản thân cậu ấy không hề biết đến rằng cậu ấy thích cậu.”
Đoạn hội thoại tiếp tục vang lên.
"Vậy cậu cho mình biết, cậu có hiểu nghĩa từ 'thích' không?"
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét.
Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
Tô Nguyệt lại tiếp tục.
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình.
Yêu thì yêu, thích thì thích.
Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
An Tĩnh không khỏi rống lên, không biết vì sao bản thân cảm thấy phản cảm những điều mà Tô Nguyệt nói.
" Tô Nguyệt! Tớ không muốn nói về vấn đề này! Hiện tại bản thân mình sống rất tốt! Cảm ơn ý tốt của cậu."
Tô Nguyệt lắc đầu, bất lực với sự cố chấp của An Tĩnh.
"Tớ chỉ nói vậy thôi.
Quyết định ra sao đó ở bản thân cậu.
Đừng để bản thân mình hối tiếc là được."
…
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, Tô Nguyệt cầm lấy túi sách của mình rời đi.
Trước khi đi, cô đã quay lại nhìn thẳng vào gương mặt chết sững của Mục Chấp hiện tại.
“Tuy không nghe được nhân định thích cậu từ miệng của An Tĩnh nhưng mà chiếc khăn len năm đó đã chứng minh điều đó.
Cậu ấy đã dùng hai ngày ngắn ngủi để hoàn thành nó, tặng cho người mình thích.
Chỉ tiếc là…”
Nói đến đây Tô Nguyệt không thể kiềm chế cơn nghẹn ngào trong bản thân liền rời đi mất.
Để lại đằng sau lưng là Mục Chấp đang rối bù cảm xúc.
….
Ánh sáng chợt loé qua khiến cho An Tĩnh chói mắt, thân thể run rẩy bắt đầu có dấu hiệu thanh tỉnh lại.
Khi đôi mắt mở ra thì xung quanh đều sương mù mờ ảo, cô không biết bản thân bây giờ đang ở đâu cả.
Đang mù mờ tình lối thoát ra cảnh sương mù này đằng xa kia loé tới một tia sáng khiến cho An Tĩnh không kịp thích ứng mà che mắt lại.
Luồng ánh sáng này nó không di chuyển nữa mà đối diện trước mặt cô.
Đột nhiên ma xui quỷ khiến sao mà An Tĩnh đưa tay hướng về phía trước, cố gắng chạm luồng sáng trước nhưng lại không thành công.
Khi cô sắp bắt được nó thì lập tức nó lại dịch chuyển về phía trước khiến cô rất phát bực mà tiếp tục đi để bắt được nó.
Cuộc truy đuổi không biết mất bao nhiêu thời gian khiến cho An Tĩnh rất mệt mỏi nhưng không hiểu vì sao linh tính của cô lại cố chấp đi theo nó.
Cố gắng lê bước tới, hai tay buông thõng không còn chút sức lực mà tiến về phía trước bởi vì lúc này bên tai văng vẳng có ai đó đang gọi tên cô.
“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh.
Em mau chóng tỉnh lại đi, mọi người đang chờ em.".