Là một con người cực kỳ năng động chân tay lẫn cơ miệng của mình An Tĩnh không thể biến từ một con khỉ dạng người chuyên đi nhảy nhót không ngừng nghĩ thành một mĩ nhân yên ổn nằm trền giường bệnh của mình.
Cô sau khi thu thập cho bản thân liền đi dạo một vòng xung quanh hoa viên của bệnh viên hít thở khí trời dù trời đang giữa trưa ba bốn chục độ.
Nhiều lúc thấy đầu óc của một anh tài cũng có lúc dở dở ương ương tuy thấy tội nhưng mà thôi cũng kệ vậy.
An Tĩnh lù lù trong bộ trang phục bệnh nhân rộng thùng thình đi hết hoa viên, thấy giọng có chút khô khát liền lượn vào bên trong căn tin bệnh viện mua một chai nước lọt.
Ai mà ngờ được rằng An Tĩnh cô gặp lại một học muội đáng yêu Bạch Tiếu Tiếu chứ.
Khi vừa xoay người lại thì một cô gái mặc bộ đồ y tá liền nhào tới ôm lấy thân thể già còm cõi của mình, nếu như cô khong đứng vững chân thì chắc chăn sau đó sẽ có một màn đệm thịt yêu dấu của mình sẽ nhẹ nhàng chào hỏi với đất mẹ thân yêu.
Bạch Tiếu Tiếu gấp muốn vội đi mất, hai tay ôm lấy thân thể của An Tĩnh không ngừng cọ xát ở phần sân bay mỏng của An Tĩnh.
Tuy là vùng duyên hải bằng phẳng nhưng cũng khá đau nha.
Vội vàng đẩy cái đầu con bạch tuộc dính người náy, không cần đối phương giới thiệu tên tuổi với cử chỉ này khiến cho An Tĩnh đủ biết là ai rồi.
Bạch Tiếu Tiếu ghét bỏ cánh tay đang cố gắng đẩy mình ra, hai tay nhỏ này càng ôm chặt lấy eo nhỏ của An Tĩnh hơn, ánh mắt to tròn không ngừng mấp máy.
“Chị An An, em nhớ chị quá đi mất hu hu.
Sao lâu như vậy chị không liên lạc với em chứ?”
Nhìn bộ dạng khóc bù lu bù loa của cô nhóc đang cọ mặt vào ngực mình, An Tĩnh có chút đõ trán ngay lập tức.
Đã là thanh niên đi làm việc rồi cứ như con nít ba tuổi, cứ thích bám người không dính.
Là một tiểu mỹ nhân đầy đủ tiện nghi mà cứ thích bám theo bà già như mình thì ra cái thể thống gì nữa trời.
Tuy cô nhóc em không thích đàn ông nhưng cũng đừng khiến bà chị của em ế chứ?
Đen mặt dùng hết sức gỡ hai cái tua bạch tuộc đang dính người nhưng cũng vô vọng, điều này khiến cho An Tĩnh không còn bình tĩnh như cái tên được nữa mà véo lấy lỗ tai của Bạch Tiếu Tiếu mà hét rống lên.
“Bạch Tiếu Tiếu mau buôn móng heo của nhà ngươi ra khỏi lão nương ngay lập tức.
Thay vì Bạch Tiếu Tiếu thì Bạch Tuộc càng đúng hơn.”
Thấy chị An An của mình có dấu hiệu bắt đầu nổi quạu nên Bạch Tiếu Tiếu thức thời buông ra.
Hai tay lau lấy nươc mắt đang chảy ròng rã như suối lúc nãy.
An Tĩnh thấy cô nhóc buông mình ra không khỏi thở hồng hộc một hơi, mẹ nó cứ kiểu này cô không chết vì bệnh mà chết vì con nhóc thối này.
Cả hai người lục tục kéo nhau ra một cái bàn gần bóng râm để tiện nói chuyện.
An Tĩnh khẽ bóp bóp cái eo mỏi nhừ, đưa tay mở nắp chai nước uống ra uống một ngụm.
Bạch Tiếu Tiếu nhìn An Tĩnh uống nước xong mới bắt đầu mở miệng.
“Chị An An, chị đang nằm viện sao? Chị bị bệnh gì? Có nặng không? Hay là em đưa chị khám tổng quát?”
Thấy một tràn tra khảo như súng bắn liên thanh của Bạch Tiếu Tiếu, An Tĩnh có chút mệt não với cô học muội dở dở hâm hâm này.
Vội xua tay từ chối, An Tĩnh nhàn nhạt ngồi tựa ra ghế rồi nói.
“Không đến nỗi sắp chết đâu, chị chỉ bị cảm nặng nên được đưa đến đây để tĩnh dưỡng vài ngày thôi.
Em đang làm việc trong khoa nào vậy?”
“Em làm y tá trong khoa ngoại ấy chị.
Mà nói chị nghe nè, trong khoa ngoại có một bác sĩ nam vừa trẻ vừa đẹp trai lại còn tay nghề cao nữa.
Anh ấy tên là Mục Chấp.
Giống như cái tên vậy, anh cực kỳ lạnh lùng hệt như tảng băng di động vậy nhưng mà bọn gái ế tụi em mê anh ấy như điếu đổ nha.
Ôi cuộc đời của em thật may mắn khi đã đăng ký vào khoa ngoại.”
An Tĩnh nghe hai cái chứ Mục Chấp này cực kỳ chói tai, cô ngờ nghệch nhìn sang bộ dạng đang muốn chảy nước miếng ra vậy mà không khỏi ba lần bất lực bảy phần như ba, nghi vấn.
“Điều trị bệnh nhân nội trú mà khoa ngoại cũng tiếp nhận sao?”
Bạch Tiếu Tiếu lắc đầu nguầy nguậy, sợ An Tĩnh không hiểu rõ liền nói tiếp.
“Không khoa ngoại của bọn em không có tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Chỉ có một số trường hợp đặc biệt liên quan đế một số bệnh quan xương khớp, cột sống này nọ thôi.
Sao chị lại hỏi thế?”
Thấy ánh mắt lấp lánh hóng hớt bát quái của Bạch Tiếu Tiếu, An Tĩnh lười đáp lại cho lắm.
Nhưng sau đó lại một tràn tra tấn màng nhĩ của An Tĩnh bằng những lời khen nức mũi của Bạch Tiếu Tiếu về Mục Chấp.
“Ôi thôi chị biết không, bác sĩ Mục tuy hằng ngày kè kè dưới lớp khẩu trang kín mít kia nhưng bọn em dám chắc rằng anh ấy cực kỳ đẹp hơn cái ảnh làm thẻ bác sĩ của mình đó.
Thật muốn một lần nhìn thấy dung nhan thần tiên này, dù cho em có ăn mỳ tôm suốt tháng, chạy bộ 30 vòng bệnh viện này cũng được.”
An Tĩnh nghe xong liền méo xệch miệng lại, cô thừa biết con nhóc này chỉ số độ lười chỉ thua mỗi mình cô.
Dám buông ra lời đại nghịch bất đạo này thì lời thề đủ độc lắm rồi đấy.
Này con gái, con thèm muốn con nhà người ta muốn rụng trứng thế kia sao? Thật nhục nhã quá đi mất.
Bạch Tiếu Tiếu bây giờ nào có tâm trạng để nghe tiếng nói lòng thổn thức của An Tĩnh chứ, hiện tại bây giờ đang chìm vào mơ tưởng lâu đài tình yêu màu hồng cùng với hoàng tử trong mộng của mình là Mục Chấp.
“Nếu như anh ấy bỏ đi chút lạnh lùng xa cách thì ôi thôi con mẹ nó luôn đó.
Hic chỉ tiếc không cầu được.”
Nhân loại thật là ngu xuẩn mà!
An Tĩnh chỉ biết lắc đầu cho bạn học không có thuốc chữa này.
Ai nói anh ta lạnh lùng xa cách đủ điều chứ? Vậy cái thằng cha nào nổi điên điên khùng mới gặp nhau chưa đây 15 phút đã dụ dỗ muốn kéo lão nương đây lãnh chứng? Ủa alo?.