Chuyện An Tĩnh xuất viện đã là hai ngày trước, cô lúc này đang ngồi trong văn phòng để giải quyết đống văn kiện mà tồn đọng mấy ngày nghỉ phép.
Nhìn vào màn hình các ký tự không ngừng nhảy, An Tĩnh ấn ấn giữa trán của mình.
Đôi mắt có chút khô nên đồng tử hơi mệt mỏi hẳn đi.
Lục lọi túi xách của mình để lấy chai thuốc nhỏ mắt nhưng vô tình cái lắc tay vướng víu thứ gì đó, cô mở chiếc túi xách ra nhìn vao thì thấy cái lắc tay mình bị mắc vào một chuỗi hạt gỗ màu nâu đã cũ kỹ.
Cô lấy chuỗi hạt ra nhìn ngắm nó, bỗng dưng nổi chút hoài niệm của mình trước đây mà nhìn ngắm kỹ nó.
Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào chuỗi hạt nhẵn nhụi thì đáy mắt đột nhiên loé lên.
Lật đật xoay cái chỗ đó lên, An Tĩnh nhìn kỹ vào thì phát hiện ra có một vài chữ cái được khắc ở đó.
Do khá nhỏ nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của chúng được.
Do chiếc chuỗi hạt này khá cũ kỹ nên dấu chữ được khắc nó có chút bị mài mòn đi, thật may mắn sao nó vẫn đọc được.
An Tĩnh nhìn cái tên này mà không khỏi trợn tròn mắt, cô sợ rẳng bản thân mình không nhìn thấy kỹ liền lấy điện thoại ra bật chức năng phóng to từ mấy ảnh để quan sát kỹ hơn.
Truyện Võng Du
Mục Chấp? Cô không khỏi ngỡ ngàng đi giây lát, không ngờ cái thế giới này lại nhỏ đến thế.
Không ngờ rằng cái người mình thích thầm bấy lâu nay lại là người nọ.
Không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì An Tĩnh chợt nhận ra hai bóng dáng Mục Niệm cùng với Mục Chấp cực kỳ giống nhau, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất dễ bị nhầm lẫn.
Hình như cả hai cũng là họ Mục nhỉ? Chắc là có quan hệ gì đó rồi.
Đang suy nghĩ bâng quơ lại nghĩ đến Mục Chấp, nhớ lại cái lời nói ngày đầu tiên gặp mặt ở bệnh viện mà hai vành tai của An Tĩnh đột nhiên đỏ ửng lên.
Cô có chút hoang mang với bản thân lúc này.
Ngẫm lại bộ dáng cao gầy cùng với gương mặt được thượng đế ưu ái chạm khắc, mang sự mạnh mẽ nghiêm nghị của người đàn ông được ban tặng.
Lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó mà khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tĩnh xấu hổ dữ dội, đỏ như một quả cà chua chín nhũn vậy.
Suy nghiển vẩn vơ chưa được bao lâu thì tiễng gõ bàn thâm thuý khiến cho An Tĩnh giật mình choáng tỉnh lại.
Cô nhìn ngó xung quanh thì phát hiện đối phương đang trước mặt mình.
Thấy Mục Niệm đưa ánh mắt dò xét khó hiểu đối với mình khiến cho cô có chút chột dạ hẳn đi.
“Mục tổng, anh có chuyện gì cần giao cho tôi sao?”
Mục Niệm nghe vậy, một tay kéo tạm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
Ánh mắt mạnh mẽ muốn nuốt chửng bộ dạng của An Tĩnh lúc này.
Bởi vì cực kỳ mê người.
Bộ đồ công sở cực kỳ khiêm tốn trang nhã nhưng khi khoác trên thân thể mềm mại lại phát ra một điều cực kỳ dụ hoặc, dụ dỗ khiến cho anh muốn làm chuyện gì đó cực kỳ xấu xa.
Gương mặt nhỏ nhắn hồng đượm như quả anh đào chính nhũn khiến cho cổ họng của Mục Niệm có chút khô khốc, thật muốn một ngụm mà căn lấy nó.
Nghe tiếng ho khụ khụ của An Tĩnh, Mục Niệm mới thu hồi ảo tưởng tươi đẹp sắc tình trong đầu mình.
Tuy bộ dạng vẫn tỏ ra cực kỳ bình thường nhã nhặn nhưng tận sâu nơi nào đó lại bắt đầu ***** **** mãnh liệt, ồn ào muốn trỗi dậy.
Giọng nói có chút khàn đăc hẳn đi, nếu mà chú ý lắng nghe thì cũng phát hiện điều gì đó không được đúng cho lắm.
“Em về giải quyết hồ sơ dự án bên thành phố H, sáng mai em với tôi sẽ đến đó để giám sát tiến độ thi công công trình bên đó.
Chuyến đi này tầm hai ba ngày nên em cũng nên chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết đi.”
Nghe Mục Niệm nói, chân mày của An Tĩnh không khỏi cau lại.
Ánh mắt phức tạp nhìn anh, giọng nói đầy sự nghi vấn.
“Tại sao là tôi? Không phải thư ký Diệp đi với anh sao? Tôi thấy cô ấy đi sẽ giúp anh tốt hơn.”
Mục Niệm liền cắt ngang lời, không cho An Tĩnh có cơ hội từ chối.
Nếu không thì mọi chuyện là tan tành mây khói mất.
Anh có chút hừ một tiếng, giọng điệu lúc này độ ấm đã giảm hẳn đi lập tức mà nói.
“Tôi đã quyết như thế rồi, em về chuẩn bị đi.
Nếu không tiền lương của em bị khấu trừ 10%.”
Nghe đến bị trừ tiền lương, An Tĩnh không khỏi nóng nảy muốn giậm chân tại chỗ.
Đùa chắc nếu tiền lương bị trừ đi chẳng khác gì tháng này cô hít không khí để sống sao?
“Lý do?”
“Em cãi lời của sếp, đáng bị trừ lương.”
“Cái lý do này tôi không phục cho lắm.”
“Không phục thì cũng phải phục, đừng nhiều lời nữa.
Em mau đi xuống phòng nhân sự để chuyển những việc em đang làm dở cho bọn họ đi.”
“Nhiều lời cái em gái nhà anh.”
Nghe đến đây An Tĩnh không khỏi lầm bầm trong miệng mình.
Cô tưởng rằng Mục Niệm sẽ không nghe thấy mà nào ngờ thính giác còn hơn chó đặc vụ đã nghe rõ mồm một.
“Nhà tôi không có em gái đâu, chỉ có một thằng em trai thôi.
Lần đầu em mắng nên tôi tha, nếu lần sau thì đừng hòng tôi nương tay.”
Mục Niệm thấy bộ mặt đần thối của An Tĩnh mà không khỏi nhịn cười, anh biết rằng nếu còn trêu chọc cô nữa thì đảm bảo bị cô bổ nhào ra xé xác mình mất.
Nhanh chóng khôi phục bộ dạng lạnh nhạt đứng dậy rời đi để lại đằng sau An Tĩnh đang giơ ngón tay giữa đằng sau lưng..