#122: Nhát dao.
Sáng hôm sau.
An Tĩnh cùng với Mục Niệm đi đến khảo sát tiến độ công trình ở bờ tây thành phố H này, dự án này mới được khởi động sau một tháng khi được nhà nước đấu thầu.
Cả hai người trước khi vào công trình liền mặc đồ bảo hộ rồi mới bước vào bên trong, dưới sự chỉ dẫn của quản lý được cử xuống giám sát công trình.
An Tĩnh đứng đằng sau nghe Mục Niệm cùng trao đổi với quản lý, ghi ghi chép chép những điều quan trọng và nhiệm thu những phần đã hoàn thành xong.
Cả ba người đi qua chỗ công nhân đang không ngừng tháo lắp các, tạo khối móng bê tông cho công trình.
Do ở đây có rất nhiều thứ nguy hiểm nên mọi người cực kỳ thận trọng khi đến đây giám sát ở nơi đây.
Luồn lách đến một góc công trình hoàn thiện phần thô đã xong, sắp chuẩn đến phần sơn lát tường thì cả ba người đột nhiên có tiếng gọi hớt hải của một nhân viên chạy đến, nếu nhìn kĩ thậm chí còn thấy vết máu.
“Quản lý, không xong rồi.
Đám người dân khi trước tới đây không cho mọi người làm việc mà không ngừng đập phá ở khu nhà C.
Có một anh công nhân vì ngăn cản bọn họ mà đã bị hành hung, may thay được mọi người kéo ra không thì xong đời rồi.”
Ông quản lý thầm mắng chết tiệt, không sớm không muộn lại đến đây gây loạn ngay lúc này.
Mục Niệm nghe vậy không khỏi nhíu nghiêm trọng nhìn bộ dạng xộc xệch của người công nhân khi thông báo kia.
Anh nhanh chóng xắn tay áo mình cho đỡ vướng rồi nói.
“ Đã xảy ra chuyện gì, quản lý Trương?”
Ông quản lý họ Trương này trước đó bộ dạng cực kỳ hung tợn quát tháo người công nhân này nhưng khi nghe giọng của Mục Niệm vang lên không khỏi thầm than.
Ông ta cố gắng nuốt từng ngụm nước miếng mà trả lời.
“Thưa chủ tịch, dự án này sau khi đền bù cho người dân sống ở vùng này trước đây thì nhà nước tổ chức đấu thầu.
Không hiểu vì lí do gì mà bọn họ sau khi được di dời tái định cư thì liền không thoả mãn với chi phí đền bù đó mặc dù chúng ta đã chi thêm 3,5% số tiền được nhà nước đền bù trước đó đã trả cho bọn họ.”
An Tĩnh nghe vậy không khỏi ngờ nghệch ra, cô nhanh tay mở lấy chi thu mà bộ phận tài vụ thông báo lên tổng công ty.
Nhanh chóng đưa con số này đến cho Mục Niệm xem, hỏi lại để xác thực với Trương quản lý.
“Thật sự đã trả thêm 3,5% thôi sao? Trương quản lý, ông có nhầm lẫn gì không?”
Nghe nghi vấn của An Tĩnh, Trương quản lý không khỏi nhíu mày lại rồi sau đó gật đầu xác thực.
An Tĩnh không mặn không nhạt thầm thán một tiếng nhẹ như bân, khiến cho hai người còn lại sắc mặt không khỏi âm trầm xuống hẳn đi.
“Thế mà bên anh lại thông báo lên tổng công ty là 35%, vậy 31,5% còn lại ai đã nuốt đi chứ nhỉ?”
“Cái gì 35%? tôi chỉ biết là tổng bộ phái xuống chỉ chuyển cho chúng tôi cứ một mét vuông trả thêm 3,5% thôi.
Mà cả dự án này khoảng mười km vuông nên được chuyển xuống hơn 3,15 tỷ thôi.”
Mục Niệm phát hiện sự nghiêm trọng của tham nhũng này nhưng anh không vội giải quyết ngay lúc này bởi vì muốn nuốt trọn số tiền lớn này không khỏi có sự nhúng tay từ bên trên xuống.
Không khỏi đăm chiêu suy nghĩ đôi chút rồi nói.
“Chuyện này sẽ được giải quyết sau, trước mắt phải xem người dân đang làm loạn ở công trình đã.
Anh dẫn đường đưa tôi đến đó.”
Nghe vậy anh công nhân liền đi trước dẫn đường theo sau đó mấy người còn lại liền im lặng mà đi theo.
Bọn họ nhanh chóng đi qua khu B đang dần hoàn thiện phần thô, mặc dù cách khu C khá xa nhưng vẫn nghe tiếng hỗn loạn ở đây.
“Mau trả đất lại cho tụi tao, bọn tao không cần đống tiền thối nát của bọn này cho lấy.”
“Mẹ nó, tụi mày tưởng là đống tiền của chúng mày lớn lắm, bọn tao khinh.
Mau kêu ông chủ của chúng mày trả đất lại cho bọn tao.”
“ Đ…ệ…t mẹ tụi mày, cái đám vô lương tâm tư bản hút máu của tụi bây mau trả đất lại cho bọn tao.
Nếu không thì đừng hòng tụi tao để yên cho chúng mày làm ăn trên chốn đất này.’
“Mẹ kiếp, không cần nói gì nhiều với bọn quân ăn cướp hút máu dân này mọi người nhanh chóng đập phá hết đi.”
“Đúng vậy, phá hết chỗ này tụi mày sẽ làm được gì nữa.”
Nhìn đàm người kia không ngừng quấy phá khu vực đang thi công dở dang, do bọn họ quá hung hăng nên các công nhân không dám tới gần ngăn cản bọn họ.
Mục Niệm bước tới lại gần, chưa kịp lên tiếng thì đã bị tiếng quát tháo của Trương quản lý đánh gãy.
“Các người đang làm gì thế hả? Có biết rằng cố ý phá hại tài sản của người khác sẽ bị đi tù không hả?”
Người dân nghe nói đến pháp luật thì sắc mặt càng trở nên hung tợn cực kỳ, có một người đàn ông cao lớn cầm một chiếc xẻng hung hăng đập xuống chỗ mà Trương quản lý đang đứng khiến cho ông ta sợ không khỏi mất mật đi.
Ngay sau là tiếng rống muốn xé rách cả trời không.
“Đi tù cái beep.
Tụi mày tưởng tụi tao sợ ba cái trò vặt vãnh hù doạ của đám tư bản chúng mày sao? Xin lỗi nhé, mười cái tù mà mày nói tới tụi tao cũng đếch sợ đấy nhé.”
Nhận ra tính nghiêm trọng của vụ việc này, Mục Niệm sắc mặt âm trầm nhìn sang Trương quản lý khiến cho lời nói trong miệng ông ta chưa kịp nói ra liền được nuốt lại vào bên trong.
Anh liền tiến tới để nói chuyện đàng hoàng với bọn họ.
“Mọi chuyện thế nào cảm phiền mọi người có thể nói rõ ràng, để tôi còn biết đường giải quyết thoả đáng với mọi người.”
“Mày là ai mà lên giọng ở đây, tên mặt trắng kia?”
“Tôi là chủ tịch của dự án này.”
Đam người nghe thấy Mục Niệm nói mình là chủ của dự án này, ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Không khí ồn ào náo loạn hồi nãy đang cực kỳ ngưng trọng, cả hai bên đều nồng nặc thuốc súng.
Đột nhiên có một người lao đến hét toáng lên, không biết vì sao lăm lăm cây dao lao đến thẳng chỗ Mục Niệm đang đứng.
“Mẹ kiếp, tao quản chúng mày cần giải quyết chứ.
Chính do mày mà con tao phải ngồi tù, mày đi chết đi thằng khốn.”
Mục Niệm định sẵn thế tránh né thì đột nhiên mất thăng bằng mà ngã về phía sau, một thân thể mềm mại sửng sốt đứng trước mặt mình hứng trọn nhát dao.
Mục Niệm thấy vậy mà không khỏi hét toáng lên, ôm chầm thân thể dần trở nên mềm oặt đi.
“An Tĩnh.”.