An Tĩnh Trong Em


Mục Chấp vừa tắm xong liền đi xuống lầu, nhìn thấy Lạc Trần đang ngồi ở đó không khỏi hừ lạnh.

Anh nghe thoang thoáng tiếng của An Tĩnh đang cười nói bếp cùng với mẹ của mình thì cũng bước đi vào bếp.

Lạc Trần thấy Mục Chấp dường như coi anh vô hình, anh không khỏi buồn cười như cũng không quan tâm, chỉ nhìn vào màn hình điện thoại.

Mục Niệm không bao lâu rồi đi xuống lầu, thấy Lạc Anh đang ngồi ở phòng khách, khách sáo chào hỏi.

"Cậu mới tới chơi sao? "
Lạc Trần buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên trả lời.

"Chào anh, anh cũng mới về nước sao?"
Mục Niệm ngồi xuống, tay cầm bình nước rót ra hai ly, đưa tay đẩy một ly cho Lạc Trần một cốc nước.

"Ừ, tôi vừa về không lâu.

Cậu uống đi."
"Cảm ơn anh."
Mặc dù có quan hệ gần gũi về mặt huyết thống nhưng hầu như bọn họ không mấy thân cận với nhau, một năm gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nói cho cùng thì do huyết thống máu mủ thôi chứ gặp nhau nhạt nhẽo như người dưng qua đường cả.

Cả hai người đàn ông lại chìm vào trầm mặc, không biết nói chuyện nữa.

Theo lễ chủ nhà, Mục Niệm đành phải mở lời nói trước.

"Cậu cũng cùng tuổi với em trai tôi và A Tĩnh sao?"
Lạc Trần ánh mắt hơi lóe lên rồi tắt, nhanh chóng không ai phát hiện ra sự bất thường của cậu cả.

Đưa tay cầm ly nước, không nặng không nhẹ trả lời.

"Vâng, tôi học cùng khối với hai người đó."
Nói xong hai người lại trầm mặc trong cuộc đối thoại nhàm chán này.

Cả hai đều quyết định lấy điện thoại ra giết thời gian.

Lướt lướt màn hình nhàm chán, cả hai không hẹn mà cùng nhau bước vào phòng bếp đang rộn rã tiếng cười đùa.

Đi tới thì thấy Mục Chấp đang đứng tựa ở cửa nhìn hai người phụ nữ hài hòa trong bếp.

Nhìn cảnh này khiến cho lòng người không khỏi ấm áp.

An Tĩnh một bên nhào nặn bột cho mịn, một bên tỉ mỉ chỉ Lạc Anh nặn vỏ bánh.

"Dì chỉ cần ấn nhẹ và đều thôi, không cần phải ấn kỹ đâu.

Làm vậy bánh nhanh chín hơn."
Lạc Anh khó khăn điều chỉnh lực ở tay, không khỏi cảm thán.

"A Uyển thật có phúc, có đứa con gái giỏi giang xinh xắn như cháu.

Dì cũng muốn một đứa con gái như cháu."
An Tĩnh dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu bất lực.

"Dì cứ nói quá, cháu không giỏi giang gì đâu!"
Lạc Anh không chịu thua, bá vương ngạnh thượng cung.

"Cái gì mà không hả? Cháu còn hơn gấp nhiều hai thằng con vô dụng của dì! Hay là cháu làm con dì Lạc đi, dì hứa sẽ chăm sóc cháu tốt hơn bà mẹ vô trách nhiệm như A Uyển!"
Ba tên đàn ông đang đứng ngoài nghe muốn ngã ngửa xuống sàn nhà.

Chưa từng thấy ai vô sỉ như Lạc Anh, đã đào góc tường nhà người ta còn không quên nói xấu giá chủ nữa.

Thật là mệt mỏi quá đi mà!
Nhất là hai anh em nhà họ Mục, bọn họ ngao ngán nhìn mẹ mình như cáo già đang dụ dỗ thỏ trắng vào nhà mình làm thịt.

Chưa kịp hoàn hồn trả lời Lạc Anh, An Tĩnh không khỏi muốn trụy tim khi nghe câu nói tiếp theo của dì Lạc.

"Nếu cháu không muốn làm con gái thì cháu nên làm con đâu dì được! Đằng nào cũng là con cái trong nhà cả, có đều là con dâu thì dì lại thích hơn!"
Ba người nghe lén ở ngoài, khóe miệng không khỏi giật giật.

Bọn họ đều thấy dì Lạc muốn con gái phát điên rồi.

Mục Chấp và Mục Niệm cảm thấy mẹ mình cầm đèn pin chạy trước ô tô, không khỏi đau đầu.

An Tĩnh cười chứ biết làm gì bây giờ, dù sao chỉ dì Lạc cũng nói chơi.

Mà nói chơi kiểu này dễ gây hiểu lầm quá!
Sau một hồi loay hoay, cả hai dì cháu cũng đã nấu xong bữa tối.

Một bàn thức ăn thịnh soạn đang còn khói bay nghi ngút khiến cho mấy cái dạ dày khỏi kêu gào.

An Tĩnh nhận lệnh của Lạc Anh ra kêu ba cái tên con trai ngoài phòng khách vào ăn.

Khi cô bước ra thì thấy cả ba đều dán chặt vào điện thoại, cô họ khẽ khiến cho bọn họ chú ý đến.

"Đã nấu xong bữa tối.

Mời mọi người vào ăn."
Rồi xoay người đi vào.

Cả ba người lục tục nối bước nhau đi vào phòng ăn.


Phòng giáo vụ.

Tống Nghiên đang bù đầu bù tóc đang sắp xếp danh sách học sinh, phân loại các chỉ tiêu của học sinh ra các đánh giá cụ thể.

Bà đang tập trung làm việc thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người không nhanh không chậm bước vào.

Tống Nghiên không ngẩng đầu lên vẫn biết đối phương là ai.

"Cô cũng có việc ở phòng giáo vụ hả, cô Phương?"
Phương Trà nghe cái tên thôi cũng biết đây là con người đậm vị trà xanh không độ rồi.

"Cô suy nghĩ chuyện chuyển An Tĩnh sang lớp tôi chưa? Dù sao với năng lực của em ấy bị đống vàng thau lẫn lộn đó thì không nên lắm.

Em ấy nên đến nơi đáp ứng được mọi điều kiện tốt hơn để phát triển.

"
Tống Nghiên ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, buông chiếc bút, ngón tay thẳng tắp đẩy đẩy gọng kính.

"Việc chuyển hay không thì cũng không thể do tôi quyết định được.

Chuyện này phụ thuộc vào em ấy, thứ lỗi không đáp ứng được lời yêu cầu của cô."
Chưa để Phương Trà lên tiếng trả lời, Tống Nghiên nhanh chóng ôm đống tài liệu đi và không quên bồi thêm một câu.

"Hạc giữa bầy gà, dù Hạc nó sống trong môi trường như vậy nó vẫn giữ được vẻ cao quý như vậy.

An Tĩnh cũng sẽ như vậy, tôi tin chắc dù em ấy ở hoàn cảnh nào thì em ấy luôn luôn tỏa sáng, không cần phải đến nơi đủ mọi điều kiện."
Phương Trà á khẩu không biết nói gì, hậm hực nhìn bóng lưng đã khuất của Tống Nghiên, bà ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi chắc chắn sẽ đem An Tĩnh về lớp tôi! Cô cứ chờ ở đó đi, Tống Nghiên."
Kể từ ngày công bố xếp hạng thành tích thì giữa Tống Nghiên và Phương Trà như nước và lửa, gặp ở đâu cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

Do vậy chuyện liên quan đến An Tĩnh luôn là chuyện mọi người chú ý nhất, sơ sẩy một chút thì coi như đi tong.

Tống Nghiên nổi tiếng là nghiêm khắc, khiến cho không ít học sinh trong trường không thân thiện lắm.

Nếu sống chung lâu dài thì mới biết Tống Nghiên là con người loại ngoài lạnh trong nóng.

Bà thường rất quan tâm đến học sinh mình nhưng do bà ấy không biết diễn đạt thôi.

Còn Phương Trà thì lại khác, mặc dù lớn hơn Tống Nghiên vài tuổi nhưng nhờ cách ăn mặc mà đã ăn gian hẳn vài tuổi.

Nhờ biết cách ăn nói, hay cười nói xài lại dễ gây thiện cảm với học sinh hơn.

Cũng dễ hiểu thôi, ai dễ gần thì học sinh ắt là tìm tới thôi! Đây là quỳ luật nguyên nhân hệ quả thường nhật mà!
Quay lại bữa tối ở nhà họ Mục, dì Lạc nhanh chóng thúc giục bọn trẻ vào bàn.

Bà nhanh chóng bày biện mọi thứ, kêu Lạc Trần cứ ăn uống tự nhiên như ở nhà mà không nói thêm An Tĩnh.

Dù sao đây đâu phải bữa đầu An Tĩnh sang ăn chực nhà này đâu, cũng cầm đũa mà bắt đầu ăn.

Có đều cô không thể nào ăn nổi được bởi vì ba cặp mắt đang ngồi ở đối điện nhìn chằm chằm vào cô.

Thật khổ quá đi mà! Ăn cơm mà còn căng thẳng hơn cả đi đánh trận nữa!
Lạc Anh thấy bầu không khí trầm lặng quá liền bắt đầu mở chuyện.

"Tiểu An, A Chấp và A Trần học cùng trường nhau phải không?"
Cả ba đều gật đầu, Lạc Anh cười cười, không quên lôi đứa con cả của mình vào.

"Hay quá rồi còn gì! Sắp tới đây A Niệm cũng học ở đó, vậy là cả bốn đứa đều đi học cùng nhau rồi! Mấy đứa học trên trường nhớ chiếu cố lẫn nhau, nhất là Lạc Trần cháu học hành tốt nhớ chiếu cố hai đứa này dùng cô."
Lạc Trần không khỏi cười khổ, miễn cưỡng nuốt một ngụm cơm đang nhai.

"Cái này cô út nên nói ngược lại mới đúng, phải là An Tĩnh chiếu cố cháu mới đúng!"
Thấy Lạc Anh vẫn còn mông lung, Lạc Trần lại giải thích.

"Cô không biết rằng cô ấy đã chiếm ngôi đầu bảng của trường với số điểm gần như tuyệt đối.

Đồng thời phá vỡ kỷ lục trước đây của ba của cô ấy đã lập gần 20 năm trước! Nói nào ngoa, năng lực của cô ấy quá mức xuất sắc.

"
Nói ngang đây, mọi người không khỏi rơi vào trầm mặc tư riêng của mình, đều đang suy tính gì đó.

Thật là mệt mỏi quá cơ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui