“Cậu…” đang khiêu khích tôi?
Lưu Vũ nhăn mày đứng dậy tiến sát lại gần với An Vũ Nghiêm, “nếu cậu là người tốt cô ấy sẽ không ly hôn với cậu!”
Nói xong, An Vũ Nghiêm liền ăn chọn một cú đấm của anh ta.
“Ăn miếng trả miếng!” Lưu Vũ nhếch mép nói.
An Vũ Nghiêm bị Lưu Vũ đấm, không chịu thua, giơ tay vung một cước mạnh vào chỗ anh ta bị hắn đấm lúc nãy.
Cảnh tượng này vô tình bị Mộc Y Y bước ra nhìn thấy.
Cô bước tới tát An Vũ Nghiêm một phát.
“Anh cú.t về!”
Hắn đứng bất động nhìn cô.
Thấy An Vũ Nghiêm không có động tĩnh gì, Mộc Y Y liền kéo anh ra cửa.
An Vũ Nghiêm hòan hồ.n lại, nắm chặt tay cô không buông.
Mộc Y Y không nói, trực tiếp dùng tay còn lại đấm bùm bụp vào ngực hắn.
“Aaa…”
An Vũ Nghiêm thốt lên, buông tay Y Y ra và ôm lấy chỗ cô vừa tác động vào.
Cô đứng bên cạnh nhìn hắn, khoanh tay giễu cợt:
“An tổng phải giả vờ để lấy sự thương hại từ người khác?”
An Vũ Nghiêm mặt mày tái mét lại, trên trán xuất hiện nhiều giọt mồ hôi chảy xuống: “Gọi cho tôi Bạc Quân tới đây.”
…
Chưa đầy năm phút sau, Bạc Quân xuất hiện ở nhà Y Y.
Cậu ta thở hổn hển bước vào, đập vào mắt cậu ta chính là hình ảnh cô ngồi xứt thuốc cho Lưu Vũ.
“Chị dâu… lão đại đâu rồi ạ?”
Mộc Y Y đưa mắt về phía Bạc Quân rồi lại hất cằm sang chỗ An Vũ Nghiêm đang co quắp, người đổ đầy mồ hôi ôm vào chỗ Y Y vừa đấm vào.
Bạc Quân nhăn mặt tiến lại gần hắn, hốt hoảng kêu lên: “Má.u…”
Mộc Y Y và cả Lưu Vũ đều bị câu nói của Bạc Quân làm cho khó hiểu.
Cô tiến lại gần.
Quả thật, trên người hắn có mùi tanh của máu.
Nhưng vì An Vũ Nghiêm mặc chiếc áo sơ mi màu đen nên rất khó để nhận ra màu máu.
“Anh ta bị thương sao?”
“Đêm hôm qua lão đại bị người của công ty đối thủ đánh úp.”
Vừa nói, bạc Quân vừa dìu An Vũ Nghiêm xuống dưới xe.
Mộc Y Y và Lưu Vũ cũng theo sau.
Bạc Quân sau khi đưa An Vũ Nghiêm vào xe thì quay sang lạnh giọng hỏi Y Y:
“Sao anh ấy lại thành ra nông nỗi này?”
“Lúc nãy…tôi có đấm vào ngực anh ấy.” Y Y cúi đầu dè dặt đáp.
Bạc Quân bất lực thở dài: “Chị có biết đêm hôm qua anh ấy đã bị thương nặng như thế nào không? Sáng hôm nay, anh ấy không chịu ở nhà dưỡng bệnh mà đòi đích thân mang bữa sáng tới cho chị…”
Mộc Y Y nhìn lên Bạc Quân tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi…xin lỗi!”
Lưu Vũ đứng bên cạnh liền lên tiếng nhận hết lỗi về mình: “Y Y không có lỗi, lỗi do tôi không nhân lúc cô ấy vào lấy hộp thuốc mà đấm lão đại nhà anh.”
“Anh đấm lão đại nhà tôi?”
“Lưu Vũ…” Mộc Y Y không tin vào tai mình.
“Không đôi co với hai người nữa, tôi đưa lão đại về.” Bạc Quân ngán ngẩm thốt ra.
Xe của An Vũ Nghiêm rời đi, Mộc Y Y vẫn cứ nhìn theo mãi đến khi khuất bóng.
Gương mặt cô hiện lên nỗi lo lắng tột độ.
“Y Y.” Lưu Vũ lên tiếng sau sau một hồi im lặng.
“Anh dẫn em đi chơi nhé?”
“Không có hứng!” Y Y lạnh lùng nhìn Lưu Vũ rồi đáp lại.
Nói xong cô liền lên nhà.
Lưu Vũ phía sau cũng đuổi theo cô.
“Anh cầm thuốc về rồi tự bôi đi.”
“Anh… có chuyện muốn nói với em.”
“Được, vào nhà rồi nói.”
Y Y rời mắt khỏi Lưu Vũ đi thẳng vào ngồi sẵn ở ghế sofa.
Lưu Vũ bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống, “anh nói em phải trả lời thật nhé?!”
“Được.”
“Em còn tình cảm với hắn sao?”
Hắn mà Lưu Vũ nhắc đến là An Vũ Nghiêm.
Cô hiểu ý anh ta nói.
Nghe xong câu hỏi đó, cô hơi khựng lại.
Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi cô vẫn thẳng thắn nói ra những lời từ tận đáy lòng.
“Không sai, chưa bao giờ em hết tình cảm với An Vũ Nghiêm!”
“Vậy… từ trước tới nay trong tim em đã có anh chưa?” Lưu Vũ thẳng thán hỏi tiếp..