Án Treo Linh Hồn FULL


Khôi Kình cất bức di thư vào ngực, gương mặt gã lộ vẻ hiền hòa và rạng rỡ như vừa hoá giải một nan đề cuộc sống.
“Nào là gia đình, nào là trường học, hết thảy cũng chỉ là chính con người thay đổi thôi.” Gã thầm thì trong không gian khoáng đãng ở phòng thí nghiệm, cứ như Diễn Thần có thể nghe thấy vậy.
“Nhưng… cậu đã tạo cảm hứng cho ta rồi đấy.”
“Trước đây ta cho rằng, một học sinh sẽ tự tử bởi lún sâu trong cái xa hoa của sự hèn yếu, từ một lời chỉ trích mà ra tay giết người, từ một món nợ cũng dẫn đến án mạng.

Ranh giới của sống còn cứ thế bị nâng cao, chỉ khi đạt đến ranh giới ấy thì chúng mới sống, bằng không sẽ chết.

Nếu phước lành không đủ để thoả mãn khát vọng tồn tại của chúng, thế chỉ đành nương vào sự nguyền rủa để cứu rỗi bậc thiên tài.”
“Ta tin rằng những đứa trẻ thiếu giáo dục cũng như cậu vậy, chúng đều là những bậc thiên tài.

Thế nên ta vẫn luôn không để gia đình và trường lớp tha hoá và xóa bỏ tiềm lực của chúng.” Gương mặt Khôi Kình loé lên nụ cười mừng rỡ: “Sự nguyền rủa ta ban cậu còn chưa đủ sao?”
“Cái chết của cậu đã mở rộng tầm mắt của ta rồi đấy.”
“Khoa học kỹ thuật sao có thể bất phân thiện ác? Hết thảy nhân loại phải im mình trước công nghệ, vừa bị luộc đến chín nhừ — vừa bị nô dịch bởi tư bản, nơi chúng phải nộp tiền để được tiêu thụ những lẽ hiển nhiên như không khí và nước sạch mà vẫn luôn buông lời ngợi ca khoa học kỹ thuật.

Con người có thể trở thành kẻ câm khi không gõ chữ, cũng có thể trở thành một con heo nằm ì trên giường thưởng cơm; con người có thể đắm chìm trong áp lực công việc, và cũng có thể trở thành nô lệ ham mê làm việc đến đột tử ra đi.” Gã lắc đầu liên tục, trong mắt đong đầy nuối tiếc: “Tội ác bất khả kháng, tội ác bất khả kháng.”
“Cậu nói đúng, Diễn Thần à.

Áp lực không đủ để đẩy người ta đến tự sát, nguyên nhân sâu xa dẫn con người đến rối loạn chính là bao mối lo toang.

Ban đầu họ lo lắng vì cơm no áo ấm, ấm no rồi lại chuyển sang phát minh máy móc hòng thúc đẩy sự biếng nhác.

Để rồi những người vốn được cơm no áo ấm kia phải quay sang tranh đấu với chính những máy móc đó và vòng về với lo lắng.

Nhìn lại mà xem, những thứ máy móc này được thiết kế nhằm mục đích lười biếng hoá nhân loại.

Nói lý thế nào cho đặng?”
“Thế là sau đó con người chỉ đành tiếp tục chạy về phía trước, chạy mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một nhanh.

Và rồi khi đương chạy, ta lại tạo ra thêm một loạt máy móc biếng lười khác… Chạy thật xa ngoái nhìn lại mới nhận ra bên ta chỉ còn những người máy là người máy.

Cúi xuống mới thấy hoá ra chính mình cũng là người máy — nhưng đến đấy rồi hắn còn cách nào dừng được nữa, chỉ có thể vươn mình chạy tiếp, chạy tiếp tới.

Người máy to sinh ra người máy nhỏ, mà điều khác biệt ở người máy nhỏ chính là khi hắn dừng bước soi gương, nhìn vào mới thấy hãi hùng kinh sợ đến mực dẫm đạp lên nhau mà thoát thân.” Gã nói đến xúc cảm thì chợt rít cao âm điệu: “Từ thời kỳ đầu của cách mạng công nghiệp, công nghệ chính là lời nguyền mà các bậc tổ tiên truyền xuống đời sau, khiến loài người vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Con trai.” Gã bình tĩnh lại, khôi phục phong thái trưởng giả: “Tất cả những thứ này đều như cậu vậy, chúng thoá mạ tự nhiên.”
Khôi Kình lấy một chiếc đĩa petri từ cái hộp gã cầm theo, bên trên đấy nhung nhúc những tế bào trông hệt như tế bào ung thư điên cuồng sinh sôi trong phòng thí nghiệm của Lý Vi, nhưng có hơi khác một chút.
“Thế nên ta si mê ung thư, bởi chúng đòi lại công lý cho tự nhiên.

Dầu cho ung thư có thể được phá huỷ, nhưng căn bệnh nan y này vẫn tiếp tục sinh sôi lan tràn — ung thư chính là hình phạt mà thế giới tự nhiên ban phát hòng đòi lại tôn nghiêm bị phỉ báng nặng nề.”
“Ta già rồi, e rằng sẽ không chờ được đến ngày án phạt được ban phát.” Khôi Kình đổ đĩa petri vào một chén nước bình thường: “Có lẽ ta nên mở rộng phạm vi công tác của mình…”
Nửa chén tế bào ấy như bùng nổ sinh trưởng chỉ trong vỏn vẹn vài giây, chớp mắt thôi đã tràn hơn nửa chén.

Các tế bào trong chén vẫn không ngừng hút nước, chắt lấy đến những giọt dinh dưỡng cuối cùng.
Mà chén nước này còn không có bất cứ phương thức bảo vệ nào, không tiệt trùng cũng không bảo quản trong môi trường nhiệt độ ổn định.

Chúng không hề yếu ớt hoại tử như những tế bào bị tác động bởi nhiệt độ cơ thể Vương Giác trước kia.
“Uống đi, uống vào đi.” Khôi Kình nhìn số tế bào kia với ánh mắt yêu thương: “Hãy uống đi để các người không cần phải uống nước khử Clo nữa.”
Gã lau khô hai chữ “Diễn Thần” nhiễm bẩn trong đống tế bào.
“Ta xem cậu cũng không phải thuốc rồi.” Khôi Kình mỉm cười: “Cái chết của cậu vẫn chỉ là cái chết vì tình.”
“Vì con tim của đứa trẻ kia đã sớm bị ta —”
“‘Lưu đày’ vào thiên nhiên.”

Đêm khuya.
Lý Vi ôm người vào ngực, hơi thở dần vững vàng.

Anh ôm rất chắc, còn Vương Giác ngủ thật sâu, cả hai người đều không động đậy một lúc lâu.
Vương Giác bất chợt mở mắt ra.
Y âm thầm không một tiếng động nhả viên thuốc dưới đầu lưỡi ra.

Thoáng liếc nhìn về phía sau và lướt thấy ánh đèn đêm rọi vào ống tiêm xanh nhạt như đòi mạng mà tất thảy kinh hãi vồ vập tràn lên như thuỷ triều khiến y thở dốc hết một lúc.

Y khép mắt lại như đặt quyết tâm muốn cắn bao chất độc giấu giữa răng hàm —
Nhìn đến gương mặt say ngủ của Lý Vi mà mũi y cay xé.

Y ngẩn ngơ như chợt nhớ ra chuyện gì.
“Nếu anh ngủ rồi, tôi gửi anh một giấc mơ có được hay không?” Y thầm thì.
Y cất giọng nhỏ nhẹ đầy êm ái, xây nên một giấc mơ cho anh bằng kỹ thuật thôi miên của bản thân.

Chỉ đệm thôi cũng phải mất trên mười phút, mà từng câu từng câu đều xoáy thẳng vào ký ức thuở ấu thơ của Lý Vi trong trí tưởng tượng của y.

Y gắng sức nhớ về những chiêu thức và thế cục mà khi đó Lý Vi quen dùng.

Thỉnh thoảng y còn cài cắm thêm nhân vật phụ — là người duy nhất cùng tham gia kỳ tranh tài mà y còn nhớ được.
Cuối cùng, y buông một lời than thở.
“Tôi chỉ biết bây nhiêu thôi, anh có nghe vào hay không, anh nhớ ra được đến đâu đành trông vào vận may của anh vậy.”
“Bàn cờ khi ấy tôi không nên hoà mà phải thắng anh thì tốt rồi.” Vương Giác nhẹ giọng nói: “Là tôi nợ anh.”
“Nhưng tôi sẽ không dùng tự do của bản thân để trả món nợ ấy.”
Y khẽ lia lệch hàm răng.
“Hẹn gặp lại, bác sĩ của tôi.”
Ngay giây lát, lời từ biệt còn chưa nói dứt đã thấy Lý Vi bất chợt vươn tay nắm chặt cằm y, trần trụi đặt ngón tay chống giữa hai hàm răng y.

Cơn đau xui Vương Giác nghẹn ngào vài tiếng, y thảng thốt nhìn cái người vừa mới đây hẵng còn say ngủ.
Người sau từ từ mở mắt.

Anh vốn chưa hề ngủ.
Nhưng, cơ hội bỏ lỡ là không còn cơ hội.

Hai hàm răng không ngậm lại được nữa, Vương Giác huơ đầu lưỡi trong tuyệt vọng.
Giây tiếp theo, Lý Vi hôn lên.
Não y giờ đây chỉ muốn kết thúc tất cả, thoạt đầu toan kháng cự cắn vỡ túi độc kia, đầu lưỡi y đã chạm gần đến rồi, gắng chút sức nữa thôi là sẽ được giải thoát —
Song nghĩ đến điều gì đó mà y chợt dừng lại.

Nếu cắn vỡ rồi thì Lý Vi cũng không sống nổi.

Thế là toàn thân y cứng đờ như khúc gỗ.

Ngay giây cuối cùng, y đã trơ mắt để mặc đối phương tuỳ ý xâm chiếm khoang miệng đến khi cưỡm đi mất chút vốn liếng cuối cùng cho tự do.
Cơ thể y như bị hút cạn.

Y không dám nghĩ đến cảm giác sau khi Lý Vi cuỗm túi độc kia ra, anh đã làm sao có thể rất mực điêu luyện mà soi tìm giữa từng kẽ răng y.

Y chẳng dám nghĩ đến cảnh Lý Vi sao có thể dám đánh cược sinh mạng để hôn sâu y hòng giành lấy chất độc.
Anh đã cược rằng y sẽ không giết mình.
Y cảm nhận được đầu lưỡi quấy phá khắp vòm họng mình như đang đoạt mạng.

Y thật muốn khóc mà khóc chẳng nổi.

Con tim chưa kịp an ổn đã lần nữa bị đè nặng nên run rẩy kịch liệt đau đớn.
Y thở không nổi nữa.
Lý Vi ôm lấy y, đặt đầu y lên vai mình rồi xoa lưng y hết lần này đến lần khác.

Bờ lưng được vuốt ve run rẩy.

Sau mấy lần xoa, anh bắt đầu vân vê vài hình thù trên cánh lưng đẫm mồ hôi của y.
“Sẽ qua thôi.” Anh tỉ tê bên tai y: “Sẽ qua nhanh thôi.”
Não bộ Vương Giác đẫn đờ, thật lâu sau mới nhận ra những hình thù đó là gì.
Đó là ba ký tự.
“S”, “O”, “S”.
“O” là hình vuông.
– Hết chương 36 –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui