An Tri Ngã Ý

Thích Thời An cầm ly ngẩn người, hình như đủ kiểu gây rối xưa kia của anh đều có ý nghĩa.

“Không có chuyện gì khác nữa.” Thẩm Đa Ý vô cùng xấu hổ bởi sự im lặng này, lui về phía sau hai bước chuẩn bị rời đi, “Em về đây, anh cũng đừng làm việc quá muộn đó.”

Cậu nói xong thì quay người, không nhanh không chậm đi ra ngoài, tiếng bước chân vội vã vang lên sau lưng, khoảng cách không tới một mét nhanh chóng bị rút ngắn. Thích Thời An bỗng nhiên kìm chặt cánh tay cậu, sức mạnh này không giống như đang giữ lại, mà là giống khởi binh vấn tội hơn.

“Cảm ơn em.” Thích Thời An nói, “Cảm ơn em đã nói cho anh biết, anh không thể diễn tả được anh vui vẻ biết bao nhiêu.”

Thẩm Đa Ý nghe thấy giọng nói khàn khàn kia toàn thân liền khó chịu, thúc giục: “Anh nhanh đi uống nước đi, nếu không khá hơn thì uống thêm hai viên thuốc nữa.”

Thích Thời An quên đi đau đớn, cố mở miệng nói: “Về sau anh đi du học, lúc về đã từng tới quán bar đó và khách sạn Quốc Tân tìm em, nhưng em không có ở đó, anh đi lang thang quanh hẻm Lá Thu, cũng không gặp được em.”

“Lúc đó anh nghĩ, có lẽ duyên phận của chúng ta thật sự chưa đủ.” Thích Thời An từ sườn mặt nhìn chằm chằm lông mi vểnh cao của Thẩm Đa Ý, “Không ngờ, hóa ra duyên phận của chúng ta chỉ là bị trì hoãn thôi.”

Thẩm Đa Ý không muốn khiến đối phương hành hạ cổ họng nữa, gật đầu nói: “Em về muộn mất, chắc sẽ bị ông nội em càm ràm.”

Thích Thời An buông tay, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt đều không dời đi: “Vậy thì cứ nói bị ông chủ lòng dạ độc ác bắt ở lại tăng ca, để ông nội càm ràm anh, dọc đường em lái xe cẩn thận nhé.”

Anh đưa mắt nhìn theo Thẩm Đa Ý rời đi, chờ bóng lưng đối phương biến mất ở cửa mới tới phòng trà nước rót nước. Nói vài câu như vậy cũng khiến hai má anh nóng lên, Thích Thời An bối rối trở về phòng làm việc, không hiểu da mặt mình đã trở nên mỏng như thế từ bao giờ.

Mấy phần văn kiện đang chờ trả lời, anh quay về màn hình máy tính tầng ba mươi bắt đầu làm việc, dần dần đầu hơi choáng, trong lúc cúi đầu ngẩng đầu thậm chí còn có thể ngẩn ngơ trong chốc lát.

Hòm thư nhận được một email, là bản kế hoạch về “Nền tảng cao cấp” do Chương Dĩ Minh gửi tới. Thích Thời An mở ra xem, sau đó chọn vài chỗ mà mình thắc mắc để ít hôm nữa sẽ nghiên cứu.

Nội dung cuộc họp ban ngày ở bộ ngoại tệ cũng phải sửa sang lại, biểu đồ số liệu trước mắt có vẻ vô cùng sặc sỡ: “Biểu đồ chu kỳ thời gian mở rộng của chỉ số đô-la”, anh lẩm bẩm tên gọi, mấy đường tiêu chuẩn trong đầu lại bắt đầu xoắn vào nhau, chắc là đã mệt lắm rồi.

Uống hết nước, cho dù cổ họng đã thành như thế kia, Thích Thời An để nâng cao tinh thần, vẫn cứ nghĩa vô phản cố mà rót một ly cà phê.

Nước nóng rót vào, ùng ục bốc lên khói trắng, mùi thơm nhẹ nhàng bay khắp phòng bếp.

Thẩm Đa Ý về đến nhà mặc dù đã muộn, nhưng thái độ rất hài lòng, ông Thẩm chẳng những không càm ràm, còn luôn đau lòng cậu đi làm vất vả, đau lòng xong thì lải nhải vấn đề kẹt xe của thành phố.

“Ông nội, trong nhà còn tảo tía không?” Thẩm Đa Ý đứng trước nồi luộc hoành thánh, mắt thấy sắp nấu xong, bèn rót nước lèo vào trong bát sứ dày. Cậu không nghe thấy câu trả lời, liền nghiêng người ngó về phòng khách, chỉ thấy ông Thẩm đang tập trung tinh thần xem dự báo thời tiết.

Có nóng thêm mười độ cũng không sao, nhưng chỉ cần trời lạnh, nhất định sẽ dặn cậu mặc thêm áo quần.

Thẩm Đa Ý chỉnh lửa nhỏ nhất nấu hoành thánh, cậu mở tủ bát ra tìm tảo tía, sau khi tìm thấy liền bẻ hai miếng nhỏ đặt vào trong bát, bỏ một ít tôm khô, sau đó thêm một thìa dầu vừng. Tắt lửa đổ hoành thánh ra, thêm nước lèo nhạt trong vào trong bát, hơi nóng lượn lờ, mang theo đầy đủ mùi thơm.

Cuối cùng của cuối cùng, rắc thêm chút hạt vừng nữa là xong.

Dự báo thời tiết vừa vặn phát xong, âm nhạc của Trò chuyện tiêu điểm lập tức vang lên, ông Thẩm chậm rãi dịch đến trước bàn ăn, bưng bát lên ngửi, nghiêm túc nói: “Mặn rồi.”

“Không thể nào?” Thẩm Đa Ý đã ngồi xuống, một tay cầm thìa một tay cầm đũa, cậu múc một thìa hoành thánh thổi thổi, cắn xuống một bên tỉ mỉ nếm thử mùi vị, “Mặn đâu, con cố ý làm nhạt mà.”

“Con chưa từng nghe tới tấu hài hả, trêu con chơi.” Ông Thẩm rất thích thú, xem ra ban ngày chơi với ông nội Chíp Bông rất vui, “Lớn tuổi rồi, cơ năng gì cũng thoái hóa hết, ăn cái gì cũng không có vị, con còn cố ý bỏ ít muối.”

Thẩm Đa Ý oan uổng nói: “Ăn mặn không tốt cho cơ thể, buổi tối đi ngủ còn dễ bị khô miệng và ho, nên phải chú ý.”

Ông Thẩm tiếp tục tranh luận: “Người hằng năm đổi mùa đều đau họng cũng không phải ông.”

“Là con là con, được chưa. Ông nhanh ăn đi, không lại nguội bây giờ.” Thẩm Đa Ý chịu thua, không muốn hơn thua với lão ngoan đồng nữa, cậu cúi đầu ăn hoành thánh, không nhịn được lại nhớ tới cái vị đang đau cổ họng kia.

(Lão ngoan đồng: là người già rồi nhưng đầu óc như trẻ con)

Trời cũng đã tối rồi, không biết anh đã tăng ca xong chưa.

Ăn xong cơm tối, hai ông cháu ngồi trên sô-pha xem tivi, ông Thẩm xem đến mức say sưa, Thẩm Đa Ý thì nhàm chán nên chơi điện thoại. “Con không muốn xem thì về phòng đi, ông đâu có ép con xem.” Ông Thẩm đeo kính lão, vô cùng chuyên chú.

“Ông nội, đổi kênh khác đi.” Thẩm Đa Ý thật tâm muốn xem tivi cùng ông cụ, “Bộ phim này vớ vẩn quá, ba vừa chết, mẹ cũng chết luôn, người thân thì mặc kệ, còn đi lượm ve chai, quá thảm.”

Ông Thẩm nói: “Cũng hơi giống con khi còn bé.”

Thẩm Đa Ý nghẹn lời: “Con có đi lượm xe chai đâu, con còn uống nước ngọt nữa đó.”

“Nước ngọt cũng là mẹ Phí Nguyên mua cho con, tự con uống ở đâu?” Ông Thẩm vỗ vỗ tay vịn sô-pha, “Rất cảm động, hắn hùn vốn với bạn bị gạt mấy trăm ngàn, sau đó làm lại từ đầu, người trẻ tuổi có ý chí như vậy càng ngày càng ít.”

Thẩm Đa Ý nghĩ thầm, trước mặt ông có một người nè, tiếp đó lại đau lòng mười lăm vạn của mình.

Xem xong hai tập đã sắp mười giờ, cậu đỡ ông Thẩm về phòng ngủ, bản thân cũng về phòng nghỉ ngơi. Cậu lấy bản kế hoạch từ trong cặp ra, muốn trước khi đi ngủ xem chú giải Thích Thời An viết cho cậu.

“Định hướng ngừng tổn thất đổi thành hình thức chuyển dời ngừng tổn thất.”

Thẩm Đa Ý suy đi nghĩ lại vẫn cứ không có kết quả, trên nguyên tắc không ngại học hỏi kẻ dưới, cậu cầm điện thoại lên muốn gọi qua cho đối phương để hỏi một chút. Nhưng nhớ đến cổ họng Thích Thời An không khỏe thì thay đổi ý nghĩ, bèn soạn tin nhắn.

“Thích tiên sinh, về vấn đề ngừng tổn thất, có thể nói cụ thể chút không?”

Có vẻ như lúc hỏi han về công việc cậu có thói quen xưng hô khách khí như vậy hơn, vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh. Thẩm Đa Ý đoán đối phương đã ngủ, bèn không hỏi nữa, cầm đồ lót vào phòng tắm tắm rửa.

“Tay có thể thả lỏng ra, có việc gì thì ấn chuông là được.”

Thích Thời An đã không thể nói nổi từ “Cảm ơn” nữa rồi, chứng viêm hành hạ anh, cơn sốt từng chút kéo đến, chống đỡ đến mười giờ hoàn thành xong công việc, anh trực tiếp lái xe tới bệnh viện.

Người càng bận rộn càng không dám sinh bệnh, cho nên anh lập tức yêu cầu truyền nước biển, tranh thủ hạ sốt tiêu viêm một cách nhanh nhất, truyền xong chắc cũng phải sau nửa đêm, anh dứt khoát ngủ luôn ở phòng bệnh.

Trước khi đi y tá nhận được thông báo, nói: “Phòng bệnh cao cấp đã dọn được một phòng, ngài có muốn đổi không?”

Thích Thời An chẳng muốn nhúc nhích, dù sao cũng không có ai ở cùng anh, đổi cũng chẳng có tác dụng gì. Chờ y tá đi rồi, anh cuối cùng cũng rảnh rỗi xem tin nhắn chưa đọc, xem xong một tay đánh chữ rất chậm, soạn tin nhắn rất lâu.

Thẩm Đa Ý tắm xong đi ra đặt đồng hồ báo thức, đúng lúc nhận được tin nhắn trả lời, mở ra xem, Thích Thời An vẫn nói rất chung chung. Chắc vài ba câu không thể giải thích rõ ràng được, cậu cũng không truy vấn nữa, quan tâm hỏi: “Cổ họng anh khá hơn chút nào không?”

Thích Thời An cả buổi mới trả lời: “Đang truyền nước biển, truyền xong chắc sẽ tốt hơn.”

Nghiêm trọng đến mức truyền nước biển luôn hả? Thẩm Đa Ý suy nghĩ trong chốc lát rồi bấm số, đối phương nhận điện thoại rất nhanh, âm thanh khàn khàn quen thuộc từ bên trong truyền đến: “Không yên tâm hả?”

Thích Thời An vẫn có tâm tình trêu đùa, trêu đùa xong còn muốn giả bộ đáng thương: “Em vừa đi anh liền phát sốt, giờ em lại còn hỏi cái gì mà ngừng tổn thất, anh cũng không biết trả lời như thế nào.”

Thẩm Đa Ý không có lòng dạ nào để đùa: “Anh đang ở bệnh viện hả?”

“Ừ, làm việc xong trực tiếp tới đây luôn.” Thích Thời An nhìn đồng hồ đeo tay, “Cổ họng anh đau lắm, không nói nữa, ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Thẩm Đa Ý nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, cậu nhớ lại Thích Thời An không ăn sáng, buổi trưa ở nhà ăn cũng không nhìn thấy đối phương, buổi tối cơn đau trầm trọng hơn lại phát sốt, chắc là càng chưa ăn gì.

Còn mười mấy viên hoành thánh chưa luộc, không bằng mỗi ngày làm một việc tốt đi.

Thẩm Đa Ý tới phòng bếp bật lửa nấu hoành thánh, đợi chín thì thay quần áo, tìm hộp giữ nhiệt, sức ăn của Thích Thời An rất lớn, cậu cho cả phần bột mì còn thừa lại vào, coi như làm thành món canh súp.

Trong bóng đêm lái xe lên đường, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24/7 liền ghé vào mua ba cái bánh nướng tròn. Một đường thuận lợi, không gặp mấy cái đèn đỏ, Thẩm Đa Ý sau khi lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện mới gửi tin nhắn cho Thích Thời An.

“Anh có ăn hoành thánh không?”

Thích Thời An nhìn tin nhắn mà trăm cảm xúc lẫn lộn, anh có thể không muốn ăn ư? Bỏ qua vấn đề có đói bụng hay không, trọng điểm ý trên mặt chữ của Thẩm Đa Ý là tới xem anh, nhưng anh trả lời: “Không ăn, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Nhưng em đang ở bãi đỗ xe số hai rồi.”

Thẩm Đa Ý cầm hộp giữ nhiệt xuống xe, lúc tới cửa bệnh viện nhận được tin nhắn trả lời giống như chịu thua của Thích Thời An: “Tầng một phòng số 1703.”

Chỉ mới mấy phút, ở cửa chợt xuất hiện bóng người, Thích Thời An dựa vào đầu giường nín thở, đợi tiếng mở cửa vang lên. Cửa mở, Thẩm Đa Ý mặc một thân quần áo thoải mái đi tới, còn mang theo một nụ cười.

“Sao em biết anh đang ở bệnh viện này?”

“Chỗ này gần công ty nhất, anh cũng phát sốt rồi, chắc chắn sẽ không đi xa.”

“Em rất lo cho anh hả?”

“Em không ngủ được nên đi dạo thôi.”

Thẩm Đa Ý ngồi xuống ghế bên cạnh giường, dựng bàn nhỏ lên để Thích Thời An ăn, nắp vừa được mở ra, trong phòng bệnh liền tràn ngập mùi thơm. Thích Thời An lòng đầy cảm động, ấm áp tràn đầy lồng ngực, anh ăn một viên hoành thánh bốc hơi nóng, từ cổ họng đến trong dạ dày đều cảm thấy dễ chịu.

“Em gói hả?”

“Ừ, mua nhiều vỏ mì, em luộc hết luôn.”

“Anh sẽ ăn hết.”

Thẩm Đa Ý lấy bánh nướng ra: “Em sợ anh ăn không đủ, nên mua trên đường, cổ họng anh còn đau phải không? Em xé thành miếng nhỏ anh bỏ vào đó mà ăn luôn.”

Thích Thời An chuyên tâm ăn, cuối cùng đến nước lèo cũng uống hết sạch.

Phòng bệnh đêm khuya đặc biệt yên tĩnh, Thẩm Đa Ý tiện tay cầm tạp chí lên xem, bên trong đều là các thuật ngữ y học cậu xem đến mức đầu óc mơ hồ, trái lại vụ án về tai nạn y khoa ở trang đầu có vẻ khá thú vị.

Thích Thời An nhìn thời gian: “Muộn lắm rồi, em về nghỉ đi.”

“Sắp xem xong rồi.” Thẩm Đa Ý lặng lẽ từ chối, ngước mắt chăm chú nhìn bình truyền dịch, bình thứ nhất sắp truyền xong. Đợi tới lúc còn lại mấy giọt cuối cùng, cậu đứng dậy cắm kim tiêm vào bình thứ hai.

Sau khi ngồi xuống lần nữa nói: “Em bán tống cổ phiếu rồi.”

Thích Thời An ngẩn ra: “Vì sao? Cái này mới mua vào không lâu mà, sao lại bán?”

“Bán đi sẽ không bị lỗ tiền nữa.” Thẩm Đa Ý giả bộ u oán liếc nhìn đối phương, nhưng lại lập tức cười: “Em không muốn ảnh hưởng đến công việc, như vậy sẽ tập trung lực chú ý hơn.”

Thích Thời An bất đắc dĩ nói: “Công việc không phải là tất cả, chẳng lẽ người ta yêu đương sẽ vì công việc mà chia tay sao?”

Thẩm Đa Ý phản bác: “Yêu đương như thế nào em không biết, dù sao cũng có người vì công việc mà đã phát sốt còn tăng ca.”

“Em thì hiểu gì.” Cổ họng Thích Thời An không đau nữa, nhưng vẫn có chút khàn khàn, “Phát sốt tăng ca còn phải truyền nước biển, nhưng lại đổi lấy một trận đau lòng, không biết đáng giá biết bao nhiêu.”

Khuôn mặt Thẩm Đa Ý ửng đỏ: “Anh sốt đến ngốc rồi.”

Thích Thời An giờ mặc đánh mặc mắng, nói gì cũng không tức giận, anh dựa vào đầu giường khép mắt suy nghĩ, ban xuống tối hậu thư: “Đừng trông anh nữa, về nhà ngủ đi.”

“Chờ truyền xong đã, đến cũng đến rồi.” Thẩm Đa Ý ngửa đầu nhìn: “Chắc là nửa giờ nữa, anh không thoải mái thì ngủ đi, em gọi y tá đến rút kim.”

Thích Thời An đâu cam lòng ngủ, bèn bắt đầu nói về hai loại hình thức ngừng tổn thất.

Anh khoanh tay ngồi nhìn Thẩm Đa Ý từ ngồi ngay ngắn đến vịn vào mép giường, sau đó lại chống cằm, về sau thì nằm nhoài bên giường luôn, mà giờ đã nhắm mắt lại. Là do anh giải thích quá nhàm chán, hay là do đối phương thật sự rất mệt nhỉ?

Thích Thời An có hơi xoắn xuýt, không biết là không vào buồng trong là đúng hay sai, bởi vì sô-pha ở đây không lớn, cũng không có gian nghỉ ngơi, người chăm sóc bệnh nhân chỉ có thể nghỉ trên sô-pha.

Nhưng anh đưa tay ra là có thể sờ được tóc của Thẩm Đa Ý.

Sợi tóc rất mềm rất nhỏ, chứng minh chủ nhân của nó tính tình rất tốt, chắc lúc tắm xong đi ra không sấy khô hết, có một nhúm hơi vểnh lên. Động tác Thích Thời An rất nhẹ, chỉ lo sẽ quấy rầy giấc mộng của đối phương.

Một giọt cuối cùng sắp nhỏ xong, anh ấn chuông kêu y tá, sau khi rút kim xong cuối cùng hành động cũng thuận tiện, mà thời gian cũng sắp ba giờ rồi. Tiếng mở cửa không thể tránh khỏi, Thẩm Đa Ý bị đánh thức, cậu mơ màng mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Sao em lại ngủ thiếp đi nhỉ, truyền xong chưa?”

“Ừ, rút kim rồi.” Thích Thời An nằm xuống, “Em phải đi sao?”

Vừa nãy anh giục người ta đi, giờ lại muốn đổi ý.

Thẩm Đa Ý dụi mắt: “Em đi đây, anh ngủ đi.”

Cậu còn chưa đứng lên cổ tay đã bị nắm lấy, Thích Thời An cau mày, giống như có chút đau đớn: “Dạ dày anh đau.”

“Dạ dày đau?” Thẩm Đa Ý cũng nhíu mày theo, “Có phải là đói bụng quá lâu lại ăn nhiều như vậy, nên dạ dày khó chịu không? Em gọi y tá đến.” Cậu đứng lên, nghiêng người về phía trước định ấn chuông, nhưng quên mất cổ tay đang bị người ta nắm lấy.

Thích Thời An hạ sốt, ăn no, một động tác tùy tiện sức mạnh cũng giống như cầm nã thủ, anh dùng sức kéo cậu, lại dùng cơ thể của mình đón lấy.

Thẩm Đa Ý nhào vào bên giường, nổi giận nói: “Anh đau thật hay đau giả?”

Thích Thời An cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đau thật, em che cho anh đi.”

Tình nghĩa che cả đêm, yêu cầu này không quá đáng nhỉ?

Dù sao cũng ngủ không được bao lâu, Thẩm Đa Ý đem bàn tay tiến vào ổ chăn, sau đó che ở dạ dày Thích Thời An. Cậu vừa chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, liền nghe Thích Thời An nói: “Lên đây nằm, ngủ một chút.”

Thẩm Đa Ý không nhúc nhích, Thích Thời An đánh vào mặt tư tưởng: “Đều là nam, em lập dị cái gì?”

“Em lập dị?” Lông mày Thẩm Đa Ý nhíu lại, cằm giương lên, không dễ bị dụ, “Em chính là lập dị như vậy đó, em lập dị rất vui.”

Em còn vui vẻ ……… Thích Thời An chịu thua, lại dùng chính sách dụ dỗ: “Không ầm ĩ nữa, dạ dày anh không đau, nhưng em cũng đừng đi nữa, lăn qua lăn lại không ngủ được bao nhiêu, lên đây chợp mắt một chút.”

Thẩm Đa Ý chợt nhớ lại trước đây lúc làm việc, cậu thường mệt đến mức chen chúc một chỗ với nhân viên khác nghỉ ngơi, còn cùng nhau lét lút trách ông chủ nghiêm khắc.

Thẩm Đa Ý thu lông mày rủ mắt, thu hồi vẻ giả vờ đắc ý, sau đó cởi giày nắm xuống bên mép giường. Thích Thời An đang ở sau lưng cậu, sợ cậu chật còn hơi dịch về bên kia.

Lúc thành kiến chưa được tháo gỡ, Thích Thời An nói không ít lời không nghiêm túc, giờ lại có vẻ như rất tôn trọng cậu. Thẩm Đa Ý gảy mép giường, dần dần bắt đầu mệt mỏi, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Tiếng hít thở vững vàng truyền đến, Thích Thời An giả vờ chính nhân quân tử đủ, liền nhắm hai mắt quay người lại, chìa tay ra kéo Thẩm Đa Ý vào lồng ngực. Cái gì mà toàn đùa giỡn chứ, anh nhớ nhung nhiều năm như vậy, vừa tôn trọng vừa quý trọng cũng không trung hòa được phản ứng bản năng và khát vọng của anh.

Nhưng anh không tham lam, giờ khắc này được ôm em ấy như vậy, là đủ rồi.

Ngày sáng rất nhanh, một bên cánh tay Thẩm Đa Ý đã tê rần, muốn quay người đổi tư thế, cậu ngọ nguậy vài lần đều không thể động đậy, cuối cùng cũng phát hiện mình bị Thích Thời An ôm chặt.

Một bàn tay lớn còn che trên bụng cậu, nóng hầm hập.

Cậu mơ mơ màng màng hất cái tay kia ra: “Buông ra …. đừng đụng vào rốn em.”

Thích Thời An bỗng nhiên ở sau lưng nói mớ: “Chỗ nào trên người em mà anh chưa chạm qua chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui