An Tri Ngã Ý



Năng lực làm việc của Thẩm Đa Ý rất mạnh, nói xong chưa được mấy ngày đã mua một cái xe đạp ba bánh cho ông Thẩm. Sáng sớm sáu giờ hai ông cháu đã thức dậy, ông Thẩm chống gậy đứng trước cửa giục: “Con xong chưa vậy, ra ngoài tập thể dục buổi sáng sao lại giống như đại cô nương lên kiệu vậy.”

Thẩm Đa Ý từ trong phòng ngủ đi ra: “Con phải thu dọn tài liệu tối qua mà, tới lúc gần đi đỡ phải vội vã lật đật.”

Bọn họ nhân lúc sáng sớm mát mẻ mà ra ngoài, xe đạp ba bánh đặt ở hoa viên dưới lầu, sát bên ô tô chạy bằng điện của ông nội Chíp Bông. Thẩm Đa Ý mở khóa đẩy xe đạp ba bánh ra, nói: “Ông nội, con nộp phí tài sản khác rồi, sau này xe đạp ba bánh sẽ để ở đây.”

Ông Thẩm vui vẻ để gậy ở phía sau, tiếp đó thử lái xe của mình, ông không muốn Thẩm Đa Ý đỡ, nếu không lúc đối phương không ở bên cạnh, ông liền bất lực.

“Chiều cao thích hợp rồi, yên xe cũng thoải mái.” Ông Thẩm ngồi xong, nắm thật chặt tay lái, “Còn là màu đỏ, rất có không khí vui mừng.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Thẩm Đa Ý thấy ông Thẩm thích, cũng vui theo, cậu ở bên cạnh, vừa đi vừa nói, “Ông nội, ông nhất định phải lái từ từ, thử xem phanh xe có dùng được hay không đã.”

Ông Thẩm lái dọc theo đường trong tiểu khu ra ngoài, lái chậm không khác gì đi bộ cả, chờ ra khỏi cổng khu nhà rẽ đến trên đường, ông bảo: “Con chạy theo làm gì, lên ngồi ở phía sau, ông đèo con.”

Thẩm Đa Ý mạnh mẽ lắc đầu: “Ông thôi đi, còn đòi chở con ư, con chạy theo bên cạnh cũng được.”

“Lại không tín nhiệm ông rồi.” Ông Thẩm nói thầm một câu, “Khi con còn bé là ông lái xe đạp ba bánh đưa đón con rất nhiều lần, lúc trời mưa to con còn đứng ở phía sau che ô cho ông. Nhân lúc ông còn có thể lái được, để ông chở con thêm vài lần đi, ông đã tám mươi tuổi rồi, thời gian bây giờ là qua một ngày lại ít đi một ngày đó.”

Thẩm Đa Ý bỗng nhiên cầm lấy tay lái, từ bên cạnh chặn đường ông Thẩm, giờ này vẫn chưa nóng lắm, nhưng cậu lại đổ một tầng mồ hôi.

Ông Thẩm giơ bàn tay đầy nếp nhăn lên, lau mồ hôi trên trán cậu, dùng giọng điệu hoàn toàn khác với giọng điệu như bàn chuyện nhà khi nãy mà nói: “Con sao vậy, phóng đại quá, hù chết lão già như ông rồi.”

Thẩm Đa Ý nhìn ông Thẩm bởi vì tuổi già mà mí mắt nhão hết và hai mắt đã chẳng còn sáng trong nữa, nói: “Ông nội, con biết ông nhớ bố mẹ con, nhưng hai bọn họ ở bên kia có thể bầu bạn với nhau, còn con nếu không có ông, cũng chỉ còn lại một mình. Ông không được nói những câu như qua một ngày lại ít đi một ngày như thế nữa, ông sẽ sống đến một trăm tuổi, sống đến mức nhàm chán cũng không được đi.”

Ông Thẩm cười cậu: “Sao con giống như đang giở tính tình trẻ con ra thế, tám mươi tuổi là đã trường thọ rồi. Đa Ý, ông nội nói cho con biết, nếu như đến ngày đó thật, con cũng phải cười. Nhà nào cũng có chuyện như vậy cả, nhưng nhà chúng ta thì lại khác, ông đi tìm bố mẹ con để đoàn tụ, ở chỗ đó sẽ cùng bọn họ phù hộ cho con, đó là chuyện vui.”

Một hồi chuông xe vang lên, có người đạp xe đạp đi mua thức ăn chạy qua, Thẩm Đa Ý tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Đều tại ông nhắc đến những chuyện không đâu này, còn quản đông quản tây, đến ngày kia thật, ông quản được con khóc hay cười chắc.”

Ông Thẩm tức giận nắm lấy chuông xe: “Ông rõ ràng đang khuyên con! Không nói nữa, ông đến giao lộ ăn sáng đây!”

Hai ông cháu một người lái xe ba bánh, một người chạy bộ, đến tiệm ăn sáng ở giao lộ liền cùng nhau đi vào gọi hai bát đậu phụ sốt tương, Thẩm Đa Ý lấy điện thoại ra xem tin tức của phiên giao dịch hôm nay, vui mừng dùng đũa gõ dọc theo bát.

“Con lại làm sao vậy?”

“Ông nội, con và đồng nghiệp hùn vốn chơi cổ phiếu.” Cậu đoán ông Thẩm không hiểu thế nào là đầu tư ngắn hạn, nên nói là chơi cổ phiếu, “Con bỏ vào năm vạn, đã lấy được vốn về còn lời được một chút nữa.”

Ông Thẩm lo lắng hỏi: “Có đáng tin không? Tiền con phải làm việc rất vất vả mới kiếm được, cũng đừng có thua lỗ nhé. Nghe nói có người rất thạo nghề, nhưng chỉ vì một lần không lưu ý mà lỗ mười mấy vạn đó.”

Thẩm Đa Ý: “…….”

“Không đâu, người đồng nghiệp này rất chuyên nghiệp, rất nổi tiếng trong ngành tụi con.” Cậu phì phò uống hết nửa bát đậu phụ sốt tương, sau đó cầm bánh tiêu gặm: “Với lại anh ấy bỏ vào rất nhiều, chắc chắn sẽ càng xem trọng hơn con.”

Ông Thẩm dặn dò: “Con cũng đừng trông chờ vào người ta, không góp sức, thì thường ngày phải đãi khách, cảm tạ người ta.”

Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm đậu phụ sốt tương còn dư trong bát: “Vậy …. hôm nay lời tiền, buổi tối con mời anh ấy ăn cơm nhé?”

“Mời đi,” Ông Thẩm nghĩ cháu mình không giỏi giao tiếp, tự thân dạy dỗ nói, “Nhưng con đừng có nói với người ta là mời khách, lời tiền mà nói mời khách, sẽ rất tầm thường. Các con cùng nhau đi chúc mừng, vậy quan hệ nghe không phải thân thiết hơn sao.”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Con học được rồi, cảm ơn người đã chỉ bảo. Đúng rồi, con có mời một dì, ngày mai bắt đầu vào làm việc, người ta có chứng nhận đầu bếp và chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng, sau này sẽ để cho ông ăn ngon.”

Ông Thẩm trừng mắt: “Ông không thích trong nhà thường xuyên có người ngoài!”

“Nhân viên làm theo giờ, chỉ nấu cơm và quét dọn thôi.” Thẩm Đa Ý cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Thích Thời An nói buổi tối ăn cơm chúc mừng, gửi xong nhìn thấy ông Thẩm cũng ăn xong rồi, “Đi thôi, về con tắm một cái rồi đi làm.”

Đến Minh An vừa kịp thời gian, mỗi đơn vị công tác đều sắp xếp thời gian vô cùng chặt chẽ, sau khi kết thúc cuộc họp sáng sớm của bộ phận cậu trực tiếp tới phòng huấn luyện để tiến hành buổi huấn luyện của mình. Ngồi dưới bục toàn là chuyên viên lập kế hoạch sơ cấp, còn có cả mấy bộ phận khác đến dự thính nữa.

Tắt đèn lớn, Thẩm Đa Ý đứng trên bục cầm điều khiển từ xa: “Hôm nay chúng ta sẽ xem mấy ‘Sự kiện Hắc Thiên Nga’ từng xuất hiện trong thị trường chứng khoán.”

(Sự kiện Hắc Thiên Nga: Một sự kiện xảy ra theo diễn biến rất khó dự đoán và không thường thấy. Khái niệm này được Nassim Nicholas Tableb, một giáo sư tài chính và nhà giao dịch trên phố Wall, phổ biến.

Ví dụ về thuyết Thiên Nga Đen. Công ty quản lý vốn Long Term Capital Management (LTCM) đã bị phá sản do ảnh hưởng từ sự vỡ nợ của chính phủ Nga. Như vậy, trường hợp vỡ nợ của Chính phủ Nga là một sự kiện “thiên nga đen” do LTCM chưa bao giờ gặp và chưa bao giờ từng nghĩ một việc như vậy sẽ xảy ra và những hiệu ứng khủng khiếp của nó.)

Cùng lúc đó, Thích Thời An đang ở Tài chính Triết Tư giải quyết cuộc họp bị hoãn thì nhận được tin nhắn của Annie, báo cho anh buổi huấn luyện của tổ trưởng Thẩm đã bắt đầu rồi.

Anh nhìn đồng hồ, nghiêng người nói với Chương Dĩ Minh ở bên cạnh: “Anh tự nhìn bàn giao dịch đi, tôi nhớ lại có một phần tài liệu quan trọng còn chưa ký tên.”

Chương Dĩ Minh uống cà phê vào trong miệng suýt chút nữa đã phun ra: “Anh nói sao cái ly cà phê này nó vừa chua vừa đắng thế nữa chứ, hóa ra là cậu muốn vứt bỏ anh.”

Thích Thời An đưa ly của mình cho anh: “Tôi chưa uống ngụm nào cả, cho anh hết đó.”

“Được rồi, đi nhanh đi.” Chương Dĩ Minh nhíu mày nhìn Thích Thời An rời đi, sau đó nhấp một ngụm cà phê được bồi thường, lại đắng hơn cả cái ly kia của mình, thật là muốn đòi mạng mà!

Trong phòng huấn luyện luôn yên tĩnh hơn phòng họp, bởi vì lúc họp phải trao đổi rất nhiều, mỗi người một cái miệng, ai cũng có thể ồn ào gây ra chút động tĩnh. Nhưng phòng huấn luyện thì lại khác, ngoài chuyên gia giảng chính ở đằng trước đang nói ra, về cơ bản không cần những người khác lên tiếng, trừ lúc giải đáp thắc mắc.

Thẩm Đa Ý đứng trước màn hình lớn, bóng của hình chiếu bao phủ trên người cậu, toàn thân đều phát ra ánh sáng. Cậu ấn điều khiển từ xa, lúc đổi một trang khác bèn nói: “Xu hướng gần đây của Bắc Quốc Trí Nghiệp rất thú vị, mối quan hệ với thời gian chúng ta đã nói rất nhiều rồi, nếu mọi người có hứng thú thì có thể tiếp tục để ý quan sát.”

Cậu vừa mới nói xong đã thoáng thấy bóng người ở cửa, bên ngoài cửa kính Thích Thời An đang xách túi, xem ra đi họp trao đổi về cũng chưa lên tầng ba mươi, mà đến thẳng đây luôn.

Cửa bị đẩy ra, Thích Thời An gật đầu với cậu, anh chẳng thèm nhìn đến nhân viên huấn luyện cấp dưới, chỉ yên lặng đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống, bắt đầu dự thính.

Thẩm Đa Ý khó tránh khỏi mà nhớ tới quang cảnh họp cùng Thích Thời An, những lúc đó đều là cậu ngồi ở phía dưới nghe, đối phương đứng ở phía trên nói, giờ vị trí đảo ngược lại, vậy mà lại hơi ….. thoải mái.

Thích Thời An cổ vũ mà lấy sổ ra viết bản ghi chép, huấn luyện bộ phận tư vấn không chỉ nhằm vào vấn đề kỹ thuật, chủ yếu còn bao gồm đủ loại phân tích đối với khách hàng, trước kia anh chỉ nghe Chương Dĩ Minh giải thích.

Thẩm Đa Ý ở đằng trước vẻ mặt sáng láng, Thích Thời An lúc đầu còn nhớ mà viết bản ghi chép, về sau chỉ lo nhìn chằm chằm vào cậu. Không hổ là chuyên viên định phí cao cấp thiết kế nhiều sản phẩm khẩn cấp nhất, cũng không hổ là chuyên viên lập kế hoạch cao cấp có mức giao dịch cao nhất, Thẩm Đa Ý trong mắt anh tốc độ nói rất phù hợp, từng câu từng lời đều giảng giải mỗi một vấn đề đến vô cùng rõ ràng.

Mạch suy nghĩ không hề có một nút thắt trói buộc nào, nhưng từng chỗ mấu chốt đều có thể suy một ra ba dẫn thành nhiều nhánh khác nhau, lúc này Thích Thời An cuối cùng cũng quét mắt nhìn qua nhân viên đang ngồi một lần, ai nghiêm túc nghe, ai không theo kịp tiến độ cũng có thể nhìn ra được.

“Được rồi, hôm nay nội dung tương đối nhiều, chỉ còn năm phút để giải đáp thắc mắc thôi.” Thẩm Đa Ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Cứ thoải mái mà hỏi nhé, vấn đề của bản thân cũng được.”

“Tổ trưởng Thẩm, giá cả báo cáo cuối ngày của Tập đoàn Harbin cũng không tệ, nhưng vẫn không có cảm giác tồn tại lắm, ngài cảm thấy nó thế nào?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Đầu tiên, bàn giao dịch của Tập đoàn Harbin quá nhỏ, về phía tiền vốn từ trước đến nay cũng không có ưu thế gì, lại thường xuyên chờ đến cuối ngày giao dịch mới đẩy cao giá bằng đơn hàng lớn. Nói thế nào nhỉ, bản thân nó chơi đến mức rất vui vẻ, tôi cũng mừng thay cho nó, nhưng tuyệt đối sẽ không mua.”

Lại có người hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, vậy ngài có đầu tư chi nào không? Ngài từng thử đầu tư ngắn hạn rồi hả?”

“Lúc trước tôi từng mua mấy chi cổ phiếu, lời được một chút thì bán tống đi rồi.” Thẩm Đa Ý hào phóng trả lời, để cho người ta cảm thấy cậu rất tình nguyện chia sẻ chuyện đầu tư cá nhân của mình trước, rồi lại nói tiếp, “Còn đầu tư ngắn hạn thì đang quan tâm đến kim loại hiếm, bởi vì tôi thích ăn bữa khuya, ăn xong mà trực tiếp đi ngủ thì không tốt cho sức khỏe, nên xem bàn giao dịch ban đêm để rèn luyện thân thể.”

Thích Thời An hơi mím môi, anh sợ bản thân mình cười quá rõ ràng. Cười cười xong lại ngừng, tổ trưởng Thẩm sao lại dí dỏm với người khác thế chứ, làm cho anh cũng muốn hỏi một hai câu. Đang tính xem nên hỏi cái gì, Thẩm Đa Ý đã vô cùng không nể mặt mũi gì mà nói: “Hôm nay đến đây thôi, có câu hỏi gì thì có thể gửi đến hòm thư của tôi, tôi sẽ trả lời từng cái một.”

Vậy cũng được, Thích Thời An ho một tiếng, chờ tất cả mọi người quay đầu lại sau đó nói: “Công việc của tổ trưởng Thẩm rất bận, lại tăng ca xử lý câu hỏi của mọi người nữa sẽ rất vất vả, cho nên phải kiềm chế một chút.”

Buổi huấn luyện kết thúc, các đồng nghiệp cũng lục tục rời đi, Thẩm Đa Ý ở trên bục tắt máy tính, thu dọn tài liệu, đợi sau khi người đều đi hết mới ngẩng đầu nhìn về phía Thích Thời An ngồi ở hàng cuối cùng. Cậu khép tài liệu lại, cười tít mắt hỏi: “Thích tiên sinh, ngài còn có việc gì hả?”

Thích Thời An nói: “Anh vẫn chưa hỏi mà.”

“Vậy anh hỏi đi, em biết gì thì nói nấy.”

Thích Thời An nghiêm túc đứng đắn hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, buổi tối muốn ăn gì, để anh đặt chỗ.”

Thẩm Đa Ý suy nghĩ cả nửa ngày: “Em muốn ăn bánh trứng cuộn ngọt lần trước.”

Hồi mùa xuân tới nhà hàng Hạ Thiên, giờ mùa hè, lại tới nhà hàng Hạ Thiên nữa. Menu món ăn sẽ có sự điều chỉnh theo sự thay đổi của thời tiết, nhưng món bánh trứng cuộn ngọt đặc trưng sẽ luôn luôn có sẵn.

Nếu đã chúc mừng, có vẻ như không uống rượu thì hơi không còn gì để nói, Thích Thời An tại khu vực tương đương với sảnh trưng bày rượu, trực tiếp đi tới khu Champagne. Thẩm Đa Ý gọi đồ ăn xong thì tới tìm anh, nhìn qua có vẻ tràn đầy hứng thú.

“Về chốn cũ thích thế hả?”

“Đúng vậy, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy đó.” Thẩm Đa Ý nhìn vào phần giới thiệu trên nhãn hiệu, “Champagne ngon, ngọt, nhưng anh có thích không?”

Thích Thời An ôm cậu từ phía sau: “Cũng tạm được, anh đây chính là đặc biệt yêu ai yêu cả đường đi.”

Cuối cùng hai người chọn một chai Champagne và một chai rượu nho trắng, màu sắc nhìn qua cũng gần giống nhau. Bọn họ vẫn ngồi ở chỗ lần trước, sau khi ngồi xuống bèn liếc mắt nhìn nhau, đều bất giác mỉm cười.

Thích Thời An nói: “Lần trước còn bắt anh chắn cửa thang máy để mời em, giờ đã hẹn hò quang minh chính đại rồi.”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Lần trước anh ăn không được bao nhiêu, giờ đều là người nhà với nhau cả, phải ăn nhiều uống nhiều!”

Ly thủy tinh chạm nhau, Champagne trong ly nhẹ nhàng lay động, sau khi nâng tay uống cạn lại rót thêm một ly. Thích Thời An mở chai rượu nho trắng kia, nói: “Ngày kết hôn của tổ trưởng Tề, anh đưa em về nhà, em mơ mơ màng màng mà nói rượu này chua, rượu kia cay, còn nói Champagne ngon.”

Thẩm Đa Ý đưa ly tới: “Lúc đó có phải anh cười nhạo em không, em không nghe rõ.”

Thích Thời An rủ mắt đưa tay lên, nhìn ly rỗng được rót rượu vào. Nhớ lại ngày đó anh nói, đám cưới của hai người họ chỉ cần Champagne. Rót cho Thẩm Đa Ý xong, lại rót cho mình nhiều hơn chút, anh cầm ly nói: “Nếm thử cái này đi.”

Thẩm Đa Ý ngửa đầu uống một ngụm, sau khi nhấm nháp mùi vị ánh mắt cậu sáng lên: “Ngọt ghê?”

“Ừ, cái này là rượu ngọt.” Thích Thời An đưa bánh trứng cuộn ngọt tới, “Rượu của tầng này đều không tệ, với lại chủng loại rất đa dạng, còn có thể đưa rượu của mình cho họ bảo quản nữa.”

“Nếu như tiệc buffet có thể đóng gói mang về thì tốt rồi.” Thẩm Đa Ý vừa ăn vừa nói, “Bọn họ nấu thịt rất mềm, ông nội em chắc có thể cắn được.”

Thích Thời An hỏi: “Ông nội thích ăn gì?”

“Uh ….. ông cũng thích ăn ngọt, trước đây thường xuyên lén mua kẹo mạch nha, nhưng vì sức khỏe nên em cấm ông.” Thẩm Đa Ý nhớ lại sáng sớm lái xe ba bánh cùng ông Thẩm, “Ông quanh năm uống thuốc nên trong miệng cảm thấy đắng, trái cây thì lại sợ lạnh, em liền mua mấy miếng bánh táo, khá mềm, cũng không ngọt lắm, để ông thỉnh thoảng ăn mấy miếng.”

"20170102031531653"

(Raw của nó là 蜜三刀, mình search google nó ra cái hình này, không biết tên như nào nên thôi để kẹo mạch nha, ai biết thì nhắc mình sửa lại nhé)

"30dc47f089e411e6b87c0242ac110003_972w_747h"

(Bánh táo)

Hai người họ vừa nói chuyện vừa ăn, thời gian trôi qua rất nhanh, giữa chừng màn hình điện thoại của Thích Thời An sáng lên, sau khi anh cầm lên bèn nói: “Bạn bên Ủy ban chứng khoán, anh đi nghe điện thoại nhé.”

Anh đi tới chỗ yên tĩnh hàn huyên vài câu, sau khi cúp điện thoại Thích Thời An không quay về ngay, anh tìm tới giám đốc nhà hàng, muốn nói chuyện gọi đồ ăn đem về. Thẩm Đa Ý một mình ăn hết suất mì sợi, cảm giác đã no rồi, lúc sắp cảm thấy nhàm chán đối phương cuối cùng cũng trở về.

“Sao anh đi lâu vậy, có phải có việc gì không?”

“Không có, anh nói chuyện với giám đốc ở đây vài câu.” Thích Thời An chắc không chỉ nói được vài câu, cầm ly nước đá đã để rất lâu mà uống hết, “Gọi cho ông nội một suất thịt bò, còn cả gà sốt chanh và miếng cá trám cỏ phi lê ướp rượu chiên giòn, anh đã dặn nấu mềm một chút rồi. Tráng miệng thì gọi mấy món không thêm bơ, yêu cầu bỏ ít đường.”

"recipe_0062268_600_fit_1420177420"

(Gà sốt chanh)

"0"

(Cá trám cỏ phi lê ướp rượu chiên giòn)

Thẩm Đa Ý nhìn đối phương, tay cầm ly: “Không phải nói ở đây không làm mang về hả?”

“Ừ, nên anh cầu xin anh ta.” Giọng nói Thích Thời An nhẹ như mây gió, giống như không phải là anh nhờ vả người khác, mà là người khác nhờ vả anh vậy. Thẩm Đa Ý không biết trong lòng là loại tư vị gì, chuyển động hầu kết nói: “Nếu như anh mà có đuôi, thì hẳn là mỗi ngày đều vểnh lên trên trời, vậy anh nhờ vả người khác như thế nào?”

Thích Thời An trả lời: “Anh nói muốn đóng gói về cho ông nội của người yêu tôi nếm thử, nếu như ông thích, sau này có lẽ ba người chúng tôi sẽ cùng nhau đến đây. Mặc dù cơ hội rất mù mịt, nhưng tôi muốn cố gắng, kính nhờ các bạn giúp đỡ tôi.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu, cậu không biết nên đáp lại như thế nào. Thích Thời An duỗi thẳng chân ở dưới bàn đụng đụng vào chân Thẩm Đa Ý, cười nói: “Đuôi của anh nhìn thấy em liền không nhịn được mà vẩy qua vẩy lại, đâu còn có thể vểnh đến trên trời chứ?”

Thẩm Đa Ý lại ngẩng đầu lên, cậu cầm lấy chai rượu nho rót cho mình, nói: “Em sẽ cùng anh cố gắng.”

Hơn nửa chai rượu nho bị uống cạn từng chút một, đồ ăn trong đĩa đều biến thành đồ nhắm rượu. Thích Thời An muốn ngăn Thẩm Đa Ý lại, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy Thẩm Đa Ý vì vui vẻ mới từng ly từng ly mặc sức uống, liền không quản nhiều nữa.

Lúc rời khỏi nhà hàng Thẩm Đa Ý đã hoàn toàn say rồi, cậu có thể táo bạo dựa vào Thích Thời An mà đi xuống lầu, có thể ngốc ngốc ở bên trong mà nói mê. Thích Thời An một tay ôm lấy con ma men bên cạnh, một tay xách túi giấy đựng đầy hộp đồ ăn, đợi xe đã gọi tới nơi, liền vội vàng lên xe rời khỏi.

Anh ôm Thẩm Đa Ý đang nghiêng ngã, dùng âm lượng mà tài xế không nghe được nói: “Có muốn theo anh về không?”

Ánh mắt Thẩm Đa Ý rã rời giống như là nghe không hiểu tiếng Trung, sau một lát mới sắp xếp lại được lý do, đong đưa đầu trả lời: “Không được, ông nội sẽ trách em.”

Thích Thời An không nhịn được mà táy máy tay, ngắt lấy eo đối phương nói: “Nếu như anh là ông nội em, anh cũng sẽ mỗi ngày đều trách em. Bảo bối nhỏ tan tầm không về nhà, cùng đứa hỗn đản nào uống thành như vậy, bị khi dễ thì làm sao hả?”

Thẩm Đa Ý dựa vào anh mà vui vẻ: “Anh có bệnh à.” Nói xong nghiêng đầu, cạ cạ vào tai Thích Thời An nói lầm bầm: “Thật ra bên eo em rất mẫn cảm, mỗi lần anh ngắt em đều ………”

“Đều gì?”

“Đều muốn đánh anh.” Thẩm Đa Ý không biết rốt cuộc là say hay là tỉnh, nói xong lại giống như đã thực hiện được mà bắt đầu cười.

Taxi dừng lại ở bên ngoài khu nhà Ôn Hồ, Thích Thời An cõng Thẩm Đa Ý đi vào trong, trời tối ít người, đi thang máy đến tầng ba mươi cũng không tình cờ gặp hàng xóm nào cả. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, phòng khách vẫn còn để đèn, nhưng ông Thẩm đã ngủ rồi.

Anh để hộp đồ ăn trên bàn nhỏ uống trà, sau đó cõng Thẩm Đa Ý vào phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn cũng không nhỏ, trang trí rất đẹp, quyển ‘Tổng hợp lịch sử địa phương’ của anh đặt ở đầu giường, trên bàn còn có vài chồng tài liệu.

“Đến rồi hả?” Thẩm Đa Ý mở mắt ra, tự trượt từ trên lưng Thích Thời An xuống, lại tự lảo đảo nhào vào trên giường. Thích Thời An tới phòng tắm vắt một cái khăn ướt, ngồi ở mép giường nói: “Dù sao thì cũng lau qua đã rồi ngủ tiếp.”

Thẩm Đa Ý mở nửa con mắt nhìn anh: “Năm ấy anh đem em về, chăm sóc em như thế nào?”

Thích Thời An cúi người, khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn toàn bộ chú ý của đối phương, sau đó đưa tay cởi nút quần Thẩm Đa Ý ra. “Loạt xoạt” một tiếng nho nhỏ, lưng quần Thẩm Đa Ý buông lỏng, quần đã bị Thích Thời An cởi ra rồi.

Hai tay cậu phủ lên trên bụng: “Đây là nhà em, lá gan anh thật là lớn nha.”

“Anh sao nào? Anh cởi quần của người yêu mình thì phạm pháp hả?” Thích Thời An nhìn mấy đám đỏ ửng trên mặt liền biết Thẩm Đa Ý đang miệng cọp gan thỏ.

Anh giơ tay tắt đèn giường, gian phòng bỗng nhiên tối đen.

Rèm cửa sổ chưa kéo, ánh trăng rất nể mặt mà để cho bọn họ có thể thấy rõ vẻ mặt của nhau. Thẩm Đa Ý đạp đạp hai chân trống không, đầu óc bị ngấm rượu, cảm giác như mình đang nằm trên bông vải.

Cậu lẩm bẩm nói: “Thích tiên sinh, em muốn gọi tên anh.”

Thích Thời An cúi đầu chặn trán cậu lại: “Gọi đi, em nên gọi từ sớm rồi.”

Thẩm Đa Ý giơ tay ôm đối phương lại: “Thích Thời An.”

“Thích Thời An, ôm.”

Thích Thời An cúi đầu hôn lên hai cánh môi mỏng, một cánh tay xuyên qua từ dưới cổ Thẩm Đa Ý, ôm Thẩm Đa Ý lên hơi cách mặt giường một chút. Một tay khác duỗi vào từ vạt áo sơ mi, sờ lên bên eo Thẩm Đa Ý.

Làn da mát mẻ trơn nhẵn dưới bàn tay dần dần nóng lên, Thích Thời An lắng nghe âm điệu run run bên tai, liền dời lòng bàn tay xuống phía dưới. Thẩm Đa Ý căng thẳng mà cong hai chân lên, nhưng không ngờ đầu gối lại bị đè xuống.

Cái tay kia nhào nặn trên đầu gối cậu, sau đó lại chậm rãi dời lên phía trên bắt lấy thịt đùi đầy tay, Thích Thời An cọ cọ môi Thẩm Đa Ý nói: “Kẹp tay anh chặt như thế làm gì?”

Thẩm Đa Ý hừ một tiếng đáp lại, thứ mềm mại giữa hai chân cậu chạy trời không khỏi nắng, hoàn toàn không có cách nào thả lỏng, vài lần nắm nhẹ rồi lại nhào nặn liền khiến cậu tước vũ khí đầu hàng. Toàn bộ lo lắng và tiếng thở dốc đều bị lấp kín bởi nụ hôn, cậu bám vào cổ áo Thích Thời An khẽ run, hấp tấp cắn đầu lưỡi đối phương.

Thích Thời An nói: “Anh không nên mềm lòng, nên trực tiếp mang em về nhà mới đúng.”

Thẩm Đa Ý quăng cà-vạt của anh: “Em mang anh về nhà, cũng giống nhau thôi.”

Lúc này ngoài cửa lại vang lên giọng nói của ông Thẩm: “Đa Ý, con nói chuyện với ai đó?”

—————————-

Tác giả có lời muốn nói: “Ông nội, con chỉ là chơi một đoạn b-box trước khi ngủ thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui