Ẩn Trung

Trước cửa nhà hàng có xe taxi chờ khách, vừa vặn có chiếc xe trống đi tới, Doãn Kham mở cửa lên xe, quay về nơi mà bệnh viện sắp xếp cho mình trước đó.

Trên đường còn nhận được điện thoại của Hạ Gia Huân: “Anh Doãn này, em đứng trên tầng thấy họ Đường kia cũng bắt một chiếc taxi, hình như đang bám theo anh!”

“Có lẽ là cùng đường.” Doãn Kham nói.

“Không thể nào, anh nghĩ mà xem, hôm nay cậu ta chạy tới mà không nói tiếng nào, còn ngồi bên cạnh anh, đây không phải là cố ý theo đuôi anh sao?”

Cố ý hay không Doãn Kham không biết, nhưng bực thì quả thật là hơi bực.

Doãn Kham không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Đừng quản nhiều như thế.”

“Không phải em nói đâu, chứ trước đây cậu ta nói đi là đi, bây giờ lại chường mặt ra chạy đến, đúng là, đừng nói anh Doãn và Tô Văn Uẩn tức giận, nếu là em thì em cũng không chịu được… Anh Doãn nhớ phải có lập trường vững vàng đấy, đừng tin cậu ta nói, đến cuối cùng người bị lừa vẫn là anh.”

Hạ Gia Huân tận tình khuyên nhủ một đống, còn có rất nhiều câu “Nếu anh không đồng ý em sẽ không im”, Doãn Kham không thể làm gì hơn là hùa theo đáp lời, lúc này mới bỏ được điện thoại xuống.

Hơn nửa tiếng sau, vừa xuống xe liền phát hiện cái taxi bám theo kia cũng dừng lại ở cửa khách sạn, Doãn Kham làm như không nhìn thấy, nhấc chân đi vào phòng.

Phòng đã đặt xong xuôi, là một căn phòng dành cho hai người. Vốn định sắp xếp cho Doãn Kham và bác sĩ đi cùng một phòng, bác sĩ Lưu riêng một phòng, thế nhưng sau khi gọi điện mới biết đêm nay bác sĩ Lưu uống nhiều quá, bác sĩ đi cùng dìu được ông về phòng nghỉ ngơi thì cũng lười về luôn, bảo Doãn Kham cứ lên tầng lấy thẻ mở phòng khác.

Doãn Kham lên tới tầng ba gõ cửa phòng, bạn đi cùng đưa thẻ ra, nói cho anh biết là phòng 303 nằm ở khúc quanh.

Bác sĩ Lưu đã ngủ, Doãn Kham không thể nói lời nào với ông. Trong tiếng ngáy rung trời kia, đồng sự kia không quên hóng hớt: “Đi họp lớp về thấy thế nào, có gặp mối tình đầu không, có mấy cái như dư tình chưa hết, tình cũ lại cháy gì đó không?”

Nghe thấy ba chữ “mối tình đầu”, Doãn Kham nở nụ cười như tự giễu: “Cậu đoán xem?”

Quẹt thẻ vào phòng, cọ rửa ấm nước sạch sẽ rồi đun nước, đồng hồ mới chỉ hiển thị tám giờ rưỡi.

Lúc chuẩn bị tắm rửa thì nhận được điện thoại của mẹ, Doãn Kham nói vừa mới tham dự buổi họp lớp xong, Lâm Ngọc Xu bỗng cao giọng: “Họp lớp cấp ba?”

“Ừm, bỗng dưng đổi ý.” Doãn Kham nói.

“Ở đó còn chưa tới hai năm, đi họp lớp với chúng nó làm gì.” Lâm Ngọc Xu từ trước đến nay vẫn luôn phản đối anh qua lại với bạn học thành phố N, “Bọn nó có nói gì làm con lúng túng không?”

Thứ bà ám chỉ chính là thân phận alpha bị che giấu, còn có câu chuyện yêu sớm năm đó lưu truyền trong trường học. Nhưng nếu dùng từ “lúng túng” để hình dung thì hơi quá, dù sao chuyện này cũng truyền ra từ trong trường tới ngoài trường, đến cả hàng xóm xung quanh cũng xì xào bàn tán vài câu.

“Không có.” Doãn Kham nói, “Đều đã qua rồi.”

Lâm Ngọc Xu đầu bên kia điện thoại như thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai là quay về thủ đô rồi chứ? Mẹ gói sủi cảo đây, con có rảnh thì tới lấy.”

Từ sau khi Doãn Kham tốt nghiệp mua nhà rồi, Lâm Ngọc Xu bèn chuyển ra ngoại ô thủ đô sinh sống, nói là muốn ở một mình cho yên tĩnh, thật ra ít nhiều là vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của con mình. Có lẽ là vì bây giờ Doãn Kham đã công khai giới tính thứ hai của mình, đồng thời sau khi học y thì đã có tiền đồ, nhà họ Doãn lúc này có hối hận cũng đã muộn, kế hoạch trả thù của Lâm Ngọc Xu xem như cũng thành công, bà không còn mục đích để khống chế anh, cho nên cũng dần dần thu liễm.

Nhưng Doãn Kham đã xa cách mẹ mình quen rồi, nghe vậy chỉ “Ừ” một tiếng, nói: “Mẹ ăn đi, đừng để lại cho con.”

Đặt di động xuống chưa bao lâu, cửa phòng đã bị gõ vang.

Doãn Kham tưởng đồng sự ở tầng trệt ban nãy, lúc nói chuyện với anh đã ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không mang theo balo quần áo, có lẽ là đang đặt trong phòng khác.

Anh chưa kịp suy nghĩ gì đã ra mở cửa phòng, lúc thấy rõ người đứng ngoài cửa, đồng tử thoáng chốc co lại, môi cũng mím thành một đường thẳng.

Trên người Đường Chung mặc một bộ áo tắm, mái tóc ẩm ướt lách tách bốc chút khói, dường như hoàn toàn không phát hiện được sự uy hiếp đến từ Doãn Kham, ngó dáo dác quanh phòng một lượt: “Phòng này chỉ có mình anh ở thôi sao?”

Doãn Kham không lên tiếng, bàn tay nắm tay cầm dùng sức, lúc cửa sắp đóng lại, Đường Chung ở bên ngoài vội chặn cửa lại, nói rõ ý đồ của mình: “Vòi hoa sen phòng em hỏng rồi, có thể mượn phòng tắm của anh được không?”

Nếu như vẫn cố tình dùng lực đóng sập cửa thì không phải không đóng được, nhưng như thế sẽ kẹp vào tay Đường Chung. Doãn Kham không muốn chuyện trở nên phiền phức,  hơi nới lỏng tay, nói với người ngoài cửa: “Xuống lễ tân đổi phòng đi.”

Đường Chung lắc lắc bàn tay còn lại, bên trong tay áo rộng lớn để lộ một đoạn cánh tay trắng như ngó sen: “Em mặc như vậy rồi, không tiện đi xuống đâu.”

“Thẻ mở phòng đâu.” Doãn Kham nói, “Tôi đổi giúp cậu.”

“Không cần phiền vậy làm gì, em chỉ mượn phòng tắm thôi mà…”

Phía bên Đường Chung vẫn còn kiên trì, nam đồng sự đến đưa quần áo đi từ đầu kia tới, đầu tiên là xác nhận không sai số phòng, lại nghi ngờ quan sát tình hình, thấy người đứng ở cửa quần áo xốc xếch, trên mặt không khỏi băn khoăn: “Đây là… chơi trò tình thú trước khi ngủ?”

Vì phải lấy balo nên Doãn Kham bất đắc dĩ mở cửa ra, Đường Chung nhân cơ hội này chui vào, lắc mình rẽ vào phòng tắm.

Bởi vì tốc độ rất nhanh, cho nên nam đồng sự chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu, lúc đưa túi cho Doãn Kham còn hâm mộ nói: “Đi công tác còn dẫn theo chim công xinh đẹp như vậy, tôi mới nhìn còn tưởng là minh tinh nào cơ đấy.”

Doãn Kham không phản bác từ “xinh đẹp này”, dù sao bị hiểu nhầm còn hơn là bị phát hiện ra người kia đúng là minh tinh.

Đóng cửa phòng cản lời đồn đãi, lúc đi qua phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong, hiển nhiên đã bắt đầu tắm.

Tiện tay vứt balo hành lý lên bàn, Doãn Kham chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ngồi bên giường một hồi.

Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, anh như đã suy nghĩ thật nhiều chuyện, lại như chưa suy nghĩ gì cả. Theo tiếng mở cửa của phòng tắm, tâm tư hỗn loạn nháy mắt lắng đọng, Doãn Kham đứng lên, mở túi lấy quần áo tắm đã chuẩn bị kỹ, tránh khỏi người nào đó mới tắm xong, mắt nhìn thẳng đi vào phòng.

Khí nóng trong không gian nhỏ hẹp chưa tán đi, hòa lẫn với mùi cỏ xanh nhàn nhạt vốn không thuộc về nơi này.

Khi tắm Doãn Kham như giấu đầu lòi đuôi mà dùng rất nhiều sữa tắm, đi ra hít một hơi, lông mày lại lần nữa nhíu chặt.

Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng, đôi con ngươi tối tăm của mình trong gương, khi thì cảm thấy xa lạ, khi thì cảm thấy vốn nên như vậy, không thể nói rõ gì cả.

Lúc lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, Doãn Kham cho là Đường Chung đã đi rồi, như hai lần trước xông thẳng vào nhà anh, vì vậy khi thấy Đường Chung đang ôm di động ngồi ở đầu giường thì không khỏi kinh ngạc.

Hai tay Đường Chung đang cầm di động chơi gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, tìm được thời gian rảnh rỗi để nói chuyện cũng không dễ: “Chờ em chút, ván này sắp xong rồi.”

Thấy cậu tập trung quá không biết trời trăng gì nữa, những điều Doãn Kham muốn nói rốt cuộc vẫn nuốt vào, vắt khăn tắm trên vai, đi đến phần giường chếch cửa sổ phòng ngồi xuống.

Chưa đến hai phút sau, game vang lên giai điệu GameOver, Đường Chung thở dài, sau đó giữ lời, đặt di động xuống quay mặt về phía Doãn Kham: “Di động loại này cũng chơi được rắn săn mồi, nhưng mà khó lắm, cảm ứng nhạy quá, khó chơi hơn điện thoại ấn phím nhiều.”

Không được đáp lại, Đường Chung cũng không nhụt chí, tự mình duỗi chân đổi góc độ chơi điện thoại, từ dựa vào ngoài giường đến mép giường, sau khi đứng dậy còn quỳ một gối xuống mép trong giường: “Tóc còn nhỏ nước này, để em lau giúp anh.”

Còn chưa chạm tới được khăn, Doãn Kham đã đứng lên, đi tới bên cửa sổ nói: “Tắm xong thì đi đi.”

Khách sạn là loại khách sạn bình thường, trong căn phòng toàn những món đồ cũ kỹ này không hề có máy sấy tóc, chỉ có thể đến quầy tiếp tân mượn, chỉ trong một chốc, Doãn Kham đã nảy sinh ý nghĩ đi tìm máy sấy tóc cho cậu.

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị chặt đứt. Dưới tình huống căn bản không phải chỉ một chiếc máy sấy tóc là có thể giải quyết, Đường Chung không giỏi giả bộ, mọi hành động đều mang theo mục đích, mò tới buổi họp lớp, chạy theo anh tới ngủ ở khách sạn, còn mở phải phòng có vòi hoa sen bị hỏng, cố gắng tìm được lý do khiến anh không thể biện giải nổi.

Nói không chừng, Đường Chung đang muốn cho anh thấy sự nỗ lực của mình.

Cậu chắc chắn dù Doãn Kham đang chống cự, thế nhưng chỉ cần cậu tìm được cơ hội chạy vào, Doãn Kham có muốn đuổi cậu đi cũng không ra tay được, chỉ cần không ra tay, cậu sẽ có cách ở lỳ không đi.

Đường Chung trong ấn tượng dù tùy ý, nhưng không phải là loại mặt dày.

Bị Doãn Kham lạnh lùng liếc cho một cái rùng mình, Đường Chung cầm lấy chiếc khăn lông ẩm ướt của mình, cười đến vô tâm vô phế: “Chờ em chút nữa đi mà, lát nữa em sẽ đi ngay.”

Lần chờ đợi này kéo dài ròng rã hơn một tiếng.

Lúc không có việc Doãn Kham thường quen đi ngủ sớm, dựa vào đầu giường đọc sách một lát thì buồn ngủ.

Đường Chung nằm ở góc khác của giường chơi di động, có lẽ là sợ tiếng game ảnh hưởng đến Doãn Kham, cho nên chơi được mấy phút thì đổi thành xem menu đặt đầu giường của khách sạn.

Lúc cậu đọc sách rất thích đọc thầm, cho là nói như vậy người khác sẽ không nghe thấy, vừa đọc vừa kinh ngạc hít khí: “Nước khoáng mười đồng, bia hai mươi đồng, shhh… Đắt quá đi.”

Đọc xong bò xuống giường, rót hai cốc nước, một cốc cho mình uống, một cốc khác rón rén đặt ở đầu giường Doãn Kham.

Gần mười giờ rưỡi, Doãn Kham khép sách lại, chỉnh đèn bàn xuống mức thấp nhất.

Người bình thường thấy hành động như vậy đều biết anh chuẩn bị đi ngủ, Đường Chung cũng không ngoại lệ.

“Anh buồn ngủ rồi à?” Đường Chung ngồi thẳng lên, bò đến cạnh giường, đôi chân trần đạp lên sàn nhà, “Em tắt đèn giúp anh nhé.”

Cậu đang nói đến đèn trần, mà công tắc nằm trên vách tường gần cửa.

Doãn Kham không cản cậu, cho rằng cậu tắt đèn xong sẽ rời đi.

“Tách” một tiếng, cả căn phòng chìm vào bóng đêm.

Doãn Kham vươn mình đổi sang tư thế nằm nghiêng, khi anh nhắm mắt lại định đi vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó phần giường bên trái đột nhiên chùng xuống, một mùi cỏ cây thanh nhã theo hơi thở chui vào mũi, nhắc nhở anh có người bò lên giường.

Thân là alpha, tốc độ phản ứng của Doãn Kham có thể nói là tỉ lệ thuận với tốc độ hấp thụ tin tức tố omega, Đường Chung vừa mới chạm được vào ga giường, còn chưa chạm tới người, vai đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại đẩy ra xa.

“Cậu muốn làm gì?” Doãn Kham im lặng cả đêm rốt cuộc cũng lên tiếng.

Đường Chung liếm môi một cái, không gian tối đen che đi khuôn mặt đỏ hồng căng thẳng của cậu, hai tay cậu chống lên giường, tư thế lên không được xuống không xong, vừa lúng túng vừa xấu hổ: “Em, em nhớ anh.”

Muốn hôn anh, ôm anh một cái, muốn anh đừng lờ em đi, muốn thân mật với anh như trước đây.

Vất vả lắm mới rút ngắn được khoảng cách, tim Đường Chung cứ đập thật nhanh. Nhưng cậu biết mình quá tham lam, cậu nghĩ, vậy hôm nay chỉ hôn một chút thôi, nhẹ nhàng một chút.

Đường Chung nghĩ như thế, nghiêng người tới gần.

Chống đỡ tin tức tố thơm ngọt của omega đã khó khăn lắm rồi, vì để ngăn cản Đường Chung tiến lại gần, Doãn Kham không thể không tăng lực tay lên, lại vì Đường Chung cắn môi rên lên đầy đau đớn mà thả lỏng ra.

Đường Chung mất đi nơi chống đỡ, nửa người trên đột nhiên ngã sấp xuống, một sợi dây chuyền giấu sau lớp áo ngủ rớt ra, lắc lư mấy lần trước mặt Doãn Kham, sau đó chậm rãi dừng hẳn.

Định thần nhìn lại, đó là một sợi dây chuyền phổ thông, trên đó treo một thứ gì đó hình tròn, dưới ánh đèn bàn yếu ớt chỉ có thể thấy trên đó khắc mấy đường nét gọn ghẽ, còn có khe hở vì bị oxy hóa mà trở thành màu đen.

Không phải mặt dây chuyền, mà là một chiếc nhẫn bạc.

Lực chú ý của Đường Chung cũng bị chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện thu hút, cậu nhìn chằm chằm một lát, khóe môi nở một nụ cười tươi sáng: “Nhẫn của chúng ta mua trên đường ở thành phố N, chiếc kia của anh… vẫn còn chứ?”

Ánh mắt Doãn Kham rung động như có hòn đá ném vào giữa mặt hồ trầm lặng, từng đợt sóng dập dìu lan ra, sau đó lại bình tĩnh như trước.

Thả lỏng khớp hàm chẳng biết cắn chặt từ lúc nào, anh không hề trả lời Đường Chung, trầm giọng nói: “Không phải không cần nữa sao?”

Cơ thể kịch liệt run rẩy một chút, Đường Chung cúi thấp đầu, phần lưng cong lên, tạo thành tư thế nhịn đau cuộn mình vì bị chạm vào vết thương, khiến chiếc nhẫn từ từ rơi vào vị trí giữa ngực Doãn Kham.

Sao cậu không biết Doãn Kham đang hỏi gì được?

Bảy năm trước, trong đêm mưa kia, cậu đã vứt bỏ tất cả những gì Doãn Kham cho cậu, để cho chúng dính nước mưa lạnh lẽo ướt sũng, rút hết chút nhiệt độ cuối cùng.

Bao gồm cả trái tim nóng cháy của Doãn Kham.

Cho nên bây giờ anh có làm gì cũng không quá đáng, dù phải khẩn cầu thế nào cũng được.

Ôm theo sự xấu hổ dày đặc có thể nuốt chửng người ta, Đường Chung ngẩng đầu lên: “Cần, cần chứ, sao em có thể…”

Anh cho em nhiều như vậy, tốt như vậy, sao em có thể không cần được đây?

Đường Chung nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Kham, không nhịn nổi mà ghé về phía trước, muốn khiến anh thấy cậu sẽ cười như trước, nhưng lại lần nữa bị đẩy ra.

Tin tức tố đầy mê hoặc của omega tràn ra bốn phía, Doãn Kham thở gấp mấy hơi, một tay chống đỡ cơ thể, một tay đặt trên bờ vai gầy của Đường Chung, cảm nhận nhiệt độ không thuộc về mình lan ra lòng bàn tay.

“Có phải anh… ghét em không?” Đôi mắt chẳng biết ngập nước từ lúc nào, Đường Chung lại ép mình phải nở nụ cười, “Nhưng mà, nhưng mà anh có phản ứng rồi, để em giúp anh nhé, được không?”

Doãn Kham lại lần nữa cắn chặt khớp hàm, phần cằm dưới căng lên thành một đường sắc bén.

Giờ khắc này càng bị khiêu khích tâm tình cùng dục vọng, thì càng chứng minh mình không có sức chống cự với người kia, dù là một alpha thì vẫn phải có tôn nghiêm cơ bản của con người.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày đó đứng dưới lầu bệnh viện, Đường Chung nói muốn để anh lại thích mình, dáng vẻ vừa lộ liễu vừa bình tĩnh.

Lại như bảy năm trước, Doãn Kham dù biết rõ rằng không nên hãm sâu vào, nhưng vẫn ỷ vào tuổi trẻ ngông cuồng, dung túng cho tình cảm tùy ý lên men, cuối cùng phải nếm thử quả đắng, dùng một câu thấp kém “Anh là alpha” cầu xin, cũng không thể giữ lại bóng lưng quyết tuyệt dần đi xa của cậu.

Kim chủ trước đây chịu buông tay, hay là mượn anh để chứng minh mình vẫn còn mị lực?

Bất kể là vì điều gì, thì cũng không liên quan đến anh.

“Alpha bình thường đều sẽ có phản ứng.” Doãn Kham dùng khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc đè gợn sóng trong lòng xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Đường Chung, tỉnh táo như thuật lại một điều hiển nhiên, “Cậu là omega, chỉ cần thả tin tức tố, alpha đều sẽ có phản ứng sinh lý đối với cậu.”

Phản ứng sinh lý, tức là phản ứng bản năng đã có từ lúc mới sinh ra.

“Tôi là alpha.”

Cho nên tôi cũng vậy.

Cho nên tất cả những thứ này cùng bốn chữ “Tình cũ chưa hết” đều không liên quan gì tới tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui