Ẩn Trung



Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Chung đã hối hận rồi.

Đe dọa thì cứ đe dọa thôi, cần gì phải nhấn mạnh là beta?

Đầu lưỡi cà vào hàm dưới, Đường Chung không khỏi cúi đầu thấp hơn. May là người đứng trước bồn rửa tay nọ không nói gì, rửa tay xong thì đi ngay, giây phút lướt qua người cậu cũng không thèm dừng lại, chân đi nhanh đến mức tạo ra một cơn gió nhỏ.

Đường Chung vểnh tai lên xác định tiếng bước chân đã đi xa mới thở phào thật nhẹ nhõm, chửi lén những nam sinh khiến cho khuôn mặt này trở nên khó nhìn: “Đùa gì mà dã man…”

Đứng lên soi gương, dùng giấy trên tay lau mặt mấy lần vẫn chùi không sạch, Đường Chung bất đắc dĩ mà bỏ cuộc, ném đống giấy lãng phí vô ích vào sọt rác.

Cậu đi theo nhóm học sinh hỗn loạn của lớp mình vào lớp, bạn thân Tô Văn Uẩn bá vai cậu, vừa đi vừa thì thầm vào tai: “Tớ vốn định che cho cậu chút, nhưng lúc tan tiết thầy Tôn bảo tớ đến phòng học xem sắp xếp chỗ cho học sinh chuyển trường đã ổn thỏa chưa, lúc nhìn lại thì cậu đã không ở đó rồi, tớ bảo cậu đi vệ sinh, nào ngờ cậu qua hai tiết còn chưa quay lại, lúc đó thầy Tôn lôi lớp trưởng ra mắng một trận, hỏi cậu ta điểm danh kiểu gì mà lớp học vắng người cũng không biết.”

Đường Chung tỏ vẻ đau khổ cùng cực: “Chờ lát nữa tớ đi nhận lỗi với lớp trưởng vậy.”

“Đến lúc đó đừng có bày cái biểu cảm này ra đấy.” Tô Văn Uẩn khuyên nhủ, “Cái mặt như mèo ngao này của cậu xấu đến nỗi khó lòng tha thứ.”

Đường Chung qua quít lau khuôn mặt vốn không sạch sẽ, càng lúc càng đau: “…… Được.”

Vì bị lễ khai giảng chiếm mất thời gian nên chỉ còn chưa đến hai mươi phút nữa là vào học tiết ba.

Thầy Tôn trên bục nói đến mức nước miếng tung bay, chỉ hận không thể dùng nốt mười phút nói hết kiến thức trong sách, Đường Chung ngồi bên dưới khuất sau quyển sách soi gương, chiếc gương lớn xấp xỉ lòng bàn tay dịch trái dịch phải, xác nhận thuốc nhuộm không nhãn mà bà nội đưa phủ kín cả khuôn mặt, cả vành tai cũng tránh thoát bèn suy sụp buông gương thở dài.

Thầy Tôn đứng trên bục giảng: “Đường Mộc Đông(1), nhắc lại nội dung tôi vừa giảng xem.”

Đường Chung không khác nào bị sét đánh giữa trời quang đứng bật dậy, đẩy bàn lệch lên va một chút vào ghế của Tô Văn Uẩn.

Nhưng mà Tô Văn Uẩn tối qua lo thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, lúc này đang ngủ gà ngủ gật chưa tỉnh lại, lật sách mất một lúc lâu vẫn chưa thể chỉ bài cho bạn mình.

Đường Chung thầm nghĩ thật xui xẻo, cho là mình sắp bị đuổi ra đứng canh cửa, lại thấy thầy Tôn nhìn chằm chằm cậu một lát, cau mày nói: “Làm sao vậy, cậu trét đá hữu cơ dễ cháy lên mặt à? Đến trường mà nhất định phải lôi thôi lếch thếch thế ư?”

Phàm là thứ dính đến hóa học, thầy Tôn đều sẽ thích dùng tên khoa học gọi chứ không phải tên thường dùng. Tầm mắt của cả lớp đổ dồn lên mặt Đường Chung, thấy trên mặt cậu quả nhiên xám xịt bẩn thỉu như dùng than đá vẽ vào thì cười òa lên.

Thầy Tôn vỗ bục giảng: “Cười cái gì? Các cô cậu thì tốt lắm chắc.” Lại quay về phía Đường Chung: “Cho cậu cơ hội nhắc lại nội dung bài giảng ban nãy.”

Đường Chung liếm môi một cái, học theo y hệt: “Cười cái gì? Các cô cậu thì tốt lắm chắc!”

Thầy Tôn tức méo cả mặt, còn học sinh thì cười không dừng được.

Sau khi tan lớp, Đường Chung lập tức chạy đến tổ một tìm lớp trưởng Thích Nhạc, nằm tay cậu ta không ngừng hô “Ân lớn không thể nào cảm ơn hết được”, Thích Nhạc xấu hổ cười: “Đều là bạn học cũ cả mà, lớp mười một còn có thể được phân vào cùng lớp cũng là duyên phận. Về sau cậu vẫn nên trốn học ít thôi Mộc Đông Đông, số học sinh khoa chính quy của chúng ta càng năm càng ít, hôm nay còn có thêm bạn mới chuyển đến, cạnh tranh càng khốc liệt hơn, nếu không thi nổi đại học thì tương lai…”

Đường Chung dùng câu “Được được được vâng vâng vâng không thành vấn đề” cắt đứt lời lải nhải của lớp trưởng, lúc chuẩn bị chuồn đi bỗng get được trọng điểm, hỏi: “Bạn học mới?”

“Ừm, người ngồi dãy cuối tổ bốn kia kìa…” Thích Nhạc quay đầu chỉ cho Đường Chung thấy, lại phát hiện ghế trống không, không biết người ngồi chạy đi đâu rồi, “Lạ nhỉ, vừa rồi còn ở đây mà.”

Đường Chung cũng chỉ thuận miệng hỏi, cậu không hề có hứng thú gì với bạn học mới, bèn tạm biệt lớp trưởng quay về chỗ ngồi, thừa dịp chuông vào học chưa reo còn vỗ cái bốp thật vang vào vai Tô Văn Uẩn: “Buổi trưa vẫn chỗ cũ chứ?”

Tô Văn Uẩn nâng tay ra dấu: “OK!”

Xong tiết thứ ba, Doãn Kham vẫn còn buồn ngủ bị gọi tới văn phòng.

“Thế nào, ngày đầu đi học đã quen chưa?” Thầy Tôn chủ nhiệm dùng vẻ mặt hòa ái kéo ghế cho anh ngồi: “Tài liệu giảng dạy của chúng ta dùng không giống với bên kia, tiến độ học cũng khá nhanh, tôi đã nói với vài giáo viên bộ môn rồi, nếu gặp phải khó khăn gì thì đến tiết cứ bảo họ giúp đỡ là được.”

Doãn Kham không ngồi xuống: “Quen rồi, cảm ơn thầy.”

“Thầy thấy em lúc học có ngủ gật, có phải đêm qua ngủ không ngon không?”

“Không phải.”

Thầy Tôn không có kinh nghiệm trò chuyện với học sinh chuyển trường, bị câu trả lời ngắn gọn quá mức của Doãn Kham làm cho xấu hổ, mở hồ sơ học bạ trên bàn ra: “Nghe nói thành tích học tập của em lúc còn học trong trường thủ đô khá tốt, đã từng làm cán bộ lớp chưa?”

Doãn Kham lạnh mặt: “Chưa từng.”

Thầy Tôn lật thêm một tờ: “Thầy thấy trên này ghi em từng tham gia vào đội bóng rổ, còn giành được giải thưởng thành phố? Trường học ở đây cũng rất chú trọng tố chất giáo dục, để thầy nói với giáo viên thể dục đưa em vào đội thể thao của trường nhé?”

“Không cần.” Doãn Kham nói, “Em đánh bóng dở lắm, thưởng là ăn may thôi.”

Thầy Tôn: “……”

Vì không tìm được đề tài để nói chuyện tiếp, thầy Tôn bèn lấy ra mấy tờ A4, đồng thời lấy một cây bút từ ống đựng đưa qua cho anh: “Thế thì điền vào mấy bảng này đi.”

Là mấy bảng thông tin cá nhân của học sinh.

Cơn nhập nhèm ban nãy đã tỉnh táo hơn không ít, Doãn Kham bấm đầu bút, khom lưng ghé lên bàn điền vào bảng.

Khi điền đến tờ thứ ba là cách liên lạc với gia đình, ngòi bút dừng trên chữ “Bố” vài giây, lại đảo mắt nhìn lên mấy chữ “Điền hết tất cả” nằm trên cùng, Doãn Kham cong môi, mạnh mẽ gạch nghiêng mấy nét.

Buổi sáng sắc trời đã không tốt lắm, tới gần trưa rốt cuộc cũng đổ mưa.

Chuông tan học vừa reo lên, hơn năm mươi học sinh lớp 11-3 ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ còn vài ba người mang theo cơm hộp là ở lại phòng học.

Hạ Gia Huân bàn trước chính là một trong số đó, cậu ta dùng hộp cơm giữ ấm đựng bữa trưa, nhiệt tình mời bạn học ăn cơm cùng: “Hôm nay mẹ em bỏ nhiều thức ăn hơn hôm bữa, anh Doãn ăn chung đi!”

Doãn Kham đứng dậy: “Không được, tôi về nhà.”

“Vậy được, còn tưởng anh muốn đi nhà ăn.” Hạ Gia Huân cắn thìa, móc từ gầm bàn ra một chiếc ô xếp: “Vậy anh cầm ô đi, bên ngoài mưa lớn lắm.”

Doãn Kham đi vòng qua bàn Hạ Gia Huân, vừa muốn từ chối, Hạ Gia Huân đã nhét ô vào mũ choàng của anh: “Em ăn cơm trước đây, hẹn gặp lại anh Doãn!”

Trở tay lôi ô ra, Doãn Kham nghĩ nghĩ, bỏ lại một câu “Cảm ơn” rồi xách ô đi ra ngoài.

Thật ra Doãn Kham không định về nhà.

Lúc còn đi học ở thủ đô anh cũng không có thói quen về nhà buổi trưa, trả lời như vậy chỉ vì để đối phó, miễn cho phải gặp mấy câu phiền phức như “Cậu đi đâu ăn” hay “Cùng đến canteen đi” vân vân.

Vị trí địa lý của trường trung học số Mười Lăm khá đẹp, tiếp giáp với với ranh giới nội thành, ra khỏi cổng trường đi thẳng qua đường cái là tới một phố ẩm thực, đi thẳng lên nữa còn có một ngôi trường tiểu học.

Doãn Kham đi vào một tiệm cơm đông khách nhất nằm ở đầu phố, liếc sơ qua bảng menu gồm các món ăn khoảng mười đồng, tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Phần cơm bưng lên mới biết đó là đặc sản thành phố N canh miến nấu tiết vịt trong truyền thuyết và một xửng bánh bao hấp đủ loại. Bóc một đôi đũa mò mấy sợi miến ít ỏi trong bát, Doãn Kham thầm nghĩ quả nhiên là trường cho beta, đến cả lượng cơm mấy tiệm xung quanh cũng chênh lệch khá lớn.

Trừ lần trên xe lửa đó, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự chênh lệch giữa phương bắc và phương nam.

Hương vị của canh cũng thuộc dạng khó mà nói thành lời, nhạt như không bỏ muối. Mì chính lại như bỏ cả thìa lớn, lớ đến mức người đã quen ăn theo kiểu phương Bắc như Doãn Kham nuốt không nổi, thử vài đũa xong liền đẩy bát miến sang một bên, miễn cưỡng giải quyết hết bảy cái bánh bao nằm trong xửng hấp.  

Lúc ăn xong tính tiền rời đi, trời đổ mưa càng lớn.

Trên đường tới đây Doãn Kham không bật ô, lúc này nhìn người trên đường vội vàng chạy đi tìm chỗ trú mưa, bỗng nghĩ ra có dù mà không xài khác hẳn không có dù để xài, ngón cái ấn xuống căng dù lên.

Mưa ở thành phố N không giống ở thủ đô, mưa thủ đô mang theo hơi lạnh, lúc rơi xuống người sẽ làm người ta cảm thấy rét tới tận xương. Mà mưa ở thành phố N lại tinh mịn như dệt, mang theo chút dịu dàng uyển chuyển của Giang Nam, vài giọt không cẩn thận rơi trên vai khiến người ta không rõ đây là mưa xuân hay mưa thu.

Áo khoác cởi ra lúc ăn cơm vắt trên khuỷu tay, Doãn Kham mặc chiếc áo mỏng đạp lên một đám lá ngô đồng bị mưa rào đánh rụng, lúc đang thất thần vì sự khác biệt giữa hai địa phương thì bị tiếng la hét đột ngột truyền từ đầu phố tây cắt ngang.

“Chạy! Thằng ranh mày chạy nữa đi!” Tên đàn ông giọng thô lỗ quát lớn: “Ông đây xem mày còn chạy được tới chỗ nào!”

Tiếng bước chân ồn ào át đi tiếng mưa rơi, quay đầu nhìn lại, nam sinh dẫn đầu trong nhóm hai học sinh ôm theo một bọc nilon khổng lồ nhanh chân chạy trốn, đuổi theo phía sau còn có ba bốn tên đàn ông, từ vóc dáng có thể đoán ra là beta.

Đường trong phố ẩm thực rất hẹp, vài biển báo cấm chạy xe máy được dựng lên sẵn, mấy người này vừa xuất hiện liền khiến con đường vốn yên tĩnh trở nên hỗn loạn.

Chỉ nghe tiếng “loảng xoảng” thật lớn vang lên, một nam sinh trong đó va đổ chiếc dù cắm cát(2) mà một cửa hàng căng ra cho khách dùng, mấy chiếc ghế nhựa dưới mái hiên lăn long lóc.

Người chạy trốn cùng truy đuổi lúc này chia thành hai đường, phía sau có một thanh niên bị ngáng chân nên té ngã, đồng bọn hắn bận quay đầu lại đỡ, nhất thời tiếng chửi mẹ nó đầy đau đớn vang lên liên tục.

Hai học sinh đã kéo dãn khoảng cách với bọn chúng bắt lấy cơ hội, một người trong đó kín đáo đưa bọc nilon trong tay cho người còn lại, nhìn người đó rẽ vào hẻm nhỏ rồi mới nhanh chóng chạy tiếp.

Thân là người ngoài cuộc, Doãn Kham chỉ định xem đến đây.

Anh lướt qua mấy mảnh lá ngô đồng rụng trên đất, theo hướng ra đường cái mà đi. Vừa ra ngoài được vài ba bước đã nghe được tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, sau đó chưa kịp quay đầu lại thì bị một người ôm chặt.

Chính xác hơn là anh bị người chui vào ô cưỡng ép bá vai giả làm người quen, nghiêng đầu nhìn thấy logo của trường trung học số Mười Lăm trên áo, Doãn Kham biết ngay đây là một trong số hai tên “ăn cướp liều mạng” kia.

“Người anh em, giúp tôi chút.” Vị khách không mời mà đến vừa lôi dù vừa lén lút áp vào, “Về sau sẽ có hậu tạ!”

Vóc người của Doãn Kham rất cao, người này thấp hơn anh những nửa cái đầu, lại còn khom lưng cúi mặt không dám ngẩng lên, từ sau lưng có thể thấy cậu ta như treo hẳn lên người Doãn Kham, tư thế vô cùng thân mật.

Đáng tiếc cậu ta không biết Doãn Kham ghét tiếp xúc với người khác như thế nào, đặc biệt là người xa lạ không biết từ đâu tới.

Doãn Kham hơi thấp vai xuống, chĩa đỉnh đầu của ô che mưa ra, nhẹ nhàng đẩy người kia cách xa anh nửa mét.

Ai ngờ người này da mặt rất dày, còn chưa kịp đứng vững đã cúi người bám dính tiếp, lớn tiếng nói: “Anh ơi, trong nhà chỉ còn một chiếc ô, anh từ từ chờ em đi chung với!”

Nghĩ đến đám người phía sau đã lấy lại tinh thần đuổi tới, tâm tư người này khẽ lay động, biết xung quanh chỗ nào cũng có học sinh mặc đồng phục của trường trung học số Mười Lăm, tìm một chỗ đưa lưng là có thể bình yên trốn thoát.

Doãn Kham lại bị nhận là anh cau mày, đang muốn nổi giận, cổ lại bị một cánh tay móc lấy: “Gặp được ở đây cũng coi như có duyên phận, với lại đã nói sẽ hậu tạ cậu, đừng có nhỏ mọn như vậy có được không!”

Doãn Kham quả thật bị chọc cười, da mặt tên này đúng là dày, đã đi làm cường đạo còn nói lý lẽ.

Nhưng anh cười không nổi, là vì tên cường đạo này đã xoay người hôn lên mặt anh.

….…

“Tổ sư bố chúng nó, mưa to thế mà cũng không biết về nhà hôn nhau à?”

“Đừng nhìn nữa, người chạy đâu rồi?”

“Hình như là bên kia, mau đuổi theo!”

Nhóm người kia chạy sượt qua làm nước dưới đất văng tung tóe.

Hai mảnh mềm mại rời khỏi má trái của Doãn Kham, ngẫu nhiên còn vương lại chút mùi hương ẩm ướt thanh nhã, Doãn Kham hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại.

“Sao lại tỏ vẻ như thế, mọi người đều là beta, cậu cũng có mất gì đâu.”

Người nói chuyện có một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, cằm hơi nhọn, ban nãy bị mưa tạt không ít, có mấy giọt nước mưa màu đen lăn dọc theo sống mũi xuống, đi qua chỗ nào rửa sạch chỗ đó.

Nhưng Doãn Kham nhận ra cậu không phải vì khuôn mặt lấm lem này, mà là nhờ đôi mắt to trong vắt của cậu.

Hai mắt nhìn nhau, Đường Chung đang muốn cãi thêm vài câu bỗng thấy rõ khuôn mặt của người đang cầm dù, mặt tự nhiên lại nóng lên, nâng ngón tay xoa xoa mũi, sửa lời nói: “Cái đó… Xem như cậu chịu thiệt được chưa?”

Thấy Doãn Kham vẫn không phản ứng, Đường Chung đã thề sẽ báo ân chỉ vào khuôn mặt dính đầy bùn đất của mình: “Nếu không thì… cho cậu hôn lại tôi nhé?”

Tác giả có lời muốn nói: Đường Mộc Đông: Tôi không phải là kẻ háo sắc chỉ biết nhìn mặt đâu đó!

Doãn Kham: Tôi cũng vậy.

Đường Mộc Đông: Khụ.

**************

Chú thích:

(1) Đường Mộc Đông: Chữ Chung trong tên của Đường Chung là 柊, gồm có chữ mộc (木) và chữ đông (冬) ghép vào, cho nên thầy Tôn mới gọi là Đường Mộc Đông.

(2) Ô cắm cát là ô kiểu này nè mấy cô:

//
"o-du-ngoai-troi-cho-bai-bien-16""o-du-ngoai-troi-cho-bai-bien-16"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui