Đường Chung cảm thấy mình như đang phiêu dạt giữa tầng mây, đầu óc choáng váng, một bàn đầy thức ăn ngon lại không nếm ra vị gì.
Cơm xong lấy di động ra xem, vài bạn học trong lớp gửi lời mời kết bạn với cậu, Thái Hiểu Tình cũng gửi tin nhắn, nói: Mặt đỏ như đít khỉ, giống vậy nè → [vui vẻ]
Hai vệt ráng đỏ trên má thoạt trông rất ngớ ngẩn, Đường Chung đổ hết tình trạng này cho bia, sau bữa ăn chạy đến phòng vệ sinh hất nước lạnh lên má, soi gương thấy không còn đỏ như vừa nãy nữa, mới nhẩm thuộc lòng lý do che giấu ra ngoài.
Ngoại trừ những người quen cũ ở lại thu dọn tàn cục giúp Thích Nhạc, những người khác đều rời đi. Đường Chung và Doãn Kham cũng muốn giúp đỡ, lại bị Hạ Gia Huân đẩy ra khỏi cửa: “Hiếm có dịp các cậu quay về, mau đi dạo đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân.”
Hai người nhận ý tốt, ra khỏi nhà hàng đi đến sông Long Tàng.
Ngày mùng hai tết, dù người trong khu du lịch không được xem là tấp nập nhưng vẫn rất náo nhiệt. Đây là nơi hẹn hò lý tưởng nhất của hai người khi còn đi học, sông Long Tàng hiện tại không khác trước là bao, ánh đèn chập chờn nhộn nhạo, trong cơn ầm ĩ sẽ có chút yên lặng, lịch sự mà tao nhã.
Đến bên bến tàu, nhìn thấy chiếc bàn cho người tham quan nghỉ ngơi uống trà được quét lớp sơn mới bóng loáng, Đường Chung cười khanh khách.
Doãn Kham hỏi cậu cười gì, Đường Chung nói: “Hồi đó anh thích nhất là giả ngầu, đối với ai cũng dữ dằn hết.”
Thực ra cũng không phải là dữ, chỉ là hơi lạnh lùng mà thôi. Đó là lần đầu tiên Doãn Kham tới sông Long Tàng, khung cảnh lạ lẫm khiến anh tê liệt, gặp bạn học đi làm công ở đây cũng không dậy nổi lòng cảm thông, tiện tay giúp hoàn toàn là phản xạ theo bản năng mà thôi.
“Nhưng anh vẫn rất tốt bụng.” Đường Chung rất thành thạo trong việc vừa đấm vừa xoa, “Còn bỏ tiền mời em ngồi thuyền, tuy rằng em đã đi nhiều rồi.”
Khen người ta cũng không quên mạnh miệng. Doãn Kham nhếch môi cười, không chọc thủng chút láu cá của cậu.
Chạng vạng tối, xuyên qua con đường trên bờ sông lớn, rẽ vào con hẻm nhỏ thưa thớt, trên ngói diêm treo đèn lồng đỏ lơ lửng, rọi sáng từng tảng đá xanh gồ ghề dưới chân.
Đường Chung ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây cổ thụ không biết tên có rễ trồi lên đan xen vào nhau, bẻ ngón tay tính tuổi nó, đếm xong quay đầu nói với Doãn Kham: “Lần đầu tiên khi em tới đây, nó còn chưa lớn như thế này, bây giờ đến cả vỏ cây cũng có nếp hằn rồi.”
Cửa hàng trong ngõ vẫn xếp san sát nối tiếp nhau, cửa hàng bán gương nằm chen trong số những bảng hiệu mới mẻ độc đáo, độ tồn tại càng thêm mờ nhạt.
Chủ cửa tiệm lại không hề để ý, nghe tiếng bước chân tới gần cũng lười ngẩng đầu, mãi tới khi Đường Chung giòn giã gọi “Ông Hà ơi”, ông mới đẩy kính lão trên sống mũi, nụ cười trên mặt kéo giãn từng nếp nhăn, cao giọng chào hỏi: “Tiểu Đường tới rồi à.”
Nếu nói là khách, thì trong mắt ông cụ Hà, Đường Chung càng giống một người bạn cũ tri kỷ hơn.
Bên trong cửa hàng chỉ chứa được hai người, Đường Chung đi vào ngồi, uống trà nói chuyện rôm rả với ông cụ Hà. Doãn Kham đứng dựa vào khung cửa gỗ nhìn quét qua cách bài trí trong cửa hàng, vẫn như cũ, đồ buôn bán cũng không đổi, vẫn lấy phong cách tao nhã cổ điển làm chủ.
Đã nhiều năm trôi qua, dù ông Hà trông vẫn có tinh thần, thế nhưng năm tháng đã để lại dấu vết trên người ông, đứng cách một thước vẫn không thể nhìn rõ hoa văn trên quầy gương, khiến Doãn Kham nhớ tới bà nội Đường dùng ánh sáng ngoài cửa sổ để xâu kim.
Nhắc tới cháu trai, ông nở nụ cười thật tươi: “Thằng cháu kia của ông lừa cả nhà đi đăng ký vào trường cảnh sát rồi, bây giờ đang đi tuần tra ở thành nam, chỉ khổ ông già như ông với con dâu, cuối năm còn phải đi đưa cơm cho nó.”
Đường Chung nghe thấy thế cũng cười theo: “Cảnh sát nhiều vinh quang, hồi còn bé con cũng muốn làm cảnh sát, nhưng mà thể chất kém quá, không đủ tiêu chuẩn đầu vào.”
Nghe nói Doãn Kham đang làm bác sĩ, ông cụ Hà khen: “Bác sĩ cũng tốt, có bàn tay thần diệu, được người ta tôn kính.”
“Cũng không đến thế đâu ạ,” Đường Chung khiêm tốn thay Doãn Kham, “Học nhiều năm vậy mới được đi làm, ăn tết cũng không được nghỉ mấy hôm, mai phải quay về đi làm rồi.”
“Vậy con đang làm nghề gì?”
“Đứng cho người ta chụp ảnh ạ.”
“Thợ chụp ảnh à?”
“Con là người được chụp.”
“À, người mẫu đúng không?”
“Cũng không phải người mẫu, chưa đến mức đấy, chỉ chụp cho vài cuốn tạp chí kiếm cơm ăn thôi.”
“Cũng được, sức khỏe con không tốt, công việc nhẹ nhàng này rất hợp với con.”
…
Trò chuyện một lát, sắc trời trở tối, ánh đèn từ mờ ảo biến thành rõ ràng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con hẻm uốn lượn liên miên, như một sợi dây chuyền mã não đỏ.
Đường Chung nói phải ra ngoài mua ít đồ, Doãn Kham muốn mua giúp cậu cậu còn không chịu, nằng nặc đòi đi một mình, bảo Doãn Kham ngồi trong nhà chờ cậu.
Lần thứ hai ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tâm tình khác biệt khiến Doãn Kham hơi buồn bã.
Ông cụ Hà rót cho anh chén trà: “Lúc đó ông đã có dự cảm rồi, hai người các con kiểu gì cũng đến với nhau.”
Nhớ năm đó tìm khắp nơi không thấy Đường Chung đâu, Doãn Kham như con ruồi mất đầu chạy tới đây, cụ Hà biết anh hồn bay phách lạc nhưng không nói ra, làm như không có chuyện gì đi theo anh nói chuyện, nửa buổi chiều kia xem như là sự an ủi bình yên nhất trong những ngày hoảng loạn.
Ngón tay chạm vào mép chén ấm áp, Doãn Kham cười cười: “Nhờ ông chúc phúc.”
“Chẳng liên quan gì tới già này cả.” Ông Hà nói, “Hai người các con, một người rồi lại hai người chạy tới chỗ ông, đau đớn đều viết hết lên mặt, ông còn không thấy há chẳng phải là mắt mờ chân chậm rồi ư?”
Lời này vừa nói xong, Doãn Kham bỗng nhiên nhận ra điều gì: “Về sau em ấy cũng tới ư?”
Ông Hà gật đầu nói: “Tới sau con mấy ngày. Trời mùa đông mưa lạnh cắt da cắt thịt, lúc thằng bé chạy tới đây cả người đều ướt sũng, ông lấy khăn cho nó lau, lau mãi không thấy sạch, nhìn kỹ mới biết thì ra nó đang khóc.”
Nhắc tới mùa đông năm đó, Doãn Kham chợt cảm thấy choáng váng.
“Cặp sách mới cũng vứt đi không thèm nhìn, chỉ ôm cái đài radio vuông vắn, gương trên đó vỡ nát, hỏi ông còn sửa được không, ông nói phải xem thế nào đã, chưa chắc đã có cái hợp cỡ, nó khóc còn dữ hơn.”
Ông Hà thở dài, “Rõ ràng vẫn còn là trẻ con, vậy mà lúc khóc không phát ra chút âm thanh nào, chỉ thấy nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt mở lớn, người ngoài nhìn vào cũng khó mà chịu nổi.”
Hai người chọn ngồi xe bus về nhà.
Một đợt khách xuống trạm, vừa vặn để lại hai chỗ ngồi cạnh nhau, Đường Chung ngồi cạnh cửa sổ, dọc đường đi cứ một lát nhìn ra ngoài cửa sổ, lát lại quay đầu nhìn Doãn Kham, thực sự nhìn không nổi, huých tay anh: “Sao anh không ngủ?”
Cậu thích được Doãn Kham dựa vào vai ngủ gật, đã lâu chưa được dựa, vai bắt đầu hơi ngứa ngáy.
“Không muốn ngủ.” Doãn Kham nhìn khuôn mặt khảm vào cảnh đêm ngoài cửa, nắm tay đưa qua, “Không nỡ ngủ.”
Buổi tối về đến nhà, bà nội lấy bánh trôi nấu hèm rượu, nghe nói cả hai người chiều nay đều uống bia thì đi lấy ít nước sôi rót vào pha loãng, bảo hai người họ ăn ít một chút.
Đường Chung miệng thì dạ dạ vâng vâng, vừa nâng bát lên là không phanh xe được, húp sùm sụp nhai nuốt dốc ngược cả đáy, liếm môi đi lấy thêm một bát nữa.
Có lẽ là do nồng độ cồn không cao, cho nên phản ứng khi say không thể hiện rõ lắm, nếu không phải Doãn Kham đã từng thấy dáng vẻ khi say của cậu, có lẽ cũng không biết cậu đang say.
Đáng tiếc lần này không có ghen tỵ, cũng không có cưỡng hôn. Doãn Kham tắm rửa xong đi vào phòng, chỉ thấy Đường Chung đang ngồi xếp bằng ở đầu giường, ôm gối xụ mặt như đang tức giận.
Hỏi cậu vừa mua gì ở sông Long Tàng cũng không nói, chờ Doãn Kham vừa lau tóc vừa đi vài vòng trong phòng, cậu mới nhịn không được, ngoắc tay gọi Doãn Kham tới: “Để em lau cho.”
Tận hưởng dịch vụ VIP chưa được ba phút, lại bị con người sát khí ngập đầu dạy dỗ: “Là ai đã nói, làm bác sĩ không phải vì em?”
Câu truy cứu trách nhiệm đột nhiên khiến Doãn Kham hơi bất ngờ. Nhưng gặp phải chuyện như vậy thì xin lỗi cũng không sai, anh biết điều nói: “Trước đây nói dối, là lỗi của anh.”
Đường Chung coi như đã thỏa mãn đối với đáp án này, nũng nịu hừ một tiếng, động tác trên tay nhẹ đi, ngồi sau lưng Doãn Kham lau khô từng sợi tóc cho anh, đến cả vệt nước trên tai cũng cẩn thận lau đi.
Trong phòng bật điều hòa, Đường Chung chỉ mặc một bộ áo ngủ, ống tay áo rộng rãi xắn lên để tiện cho việc lau tóc, không cẩn thận để Doãn Kham nhìn thấy vết thương dữ tợn trên tay cậu.
Doãn Kham nắm cùi chỏ cậu kéo về phía trước, nghiêng đầu nhìn kỹ vết tích nơi bị ngón tay cào phá nhiều lần kia, tựa hồ như thấy nó đang chảy máu.
“Đau không?” Doãn Kham hỏi.
“Không đau.” Đường Chung thật thà trả lời, “Đã khép miệng hết rồi.”
Doãn Kham quay người, giơ tay khẽ vuốt phần da mềm mại sau gáy cậu, phía dưới che giấu thứ quý giá nhất của omega, có người muốn giữ lấy nó, có người muốn phá hoại nó, nhưng cũng có người lựa chọn bảo vệ nó.
Một tay khác đặt bên eo Đường Chung, Doãn Kham lại hỏi: “Chỗ này, đau không?”
Hàng lông mi dài mảnh run lên mấy lần, sau đó cúi thấp đầu, bờ môi mềm mịn hơi mím, buồn bực nói: “Có phải bà nội đã nói gì với anh không?”
Hai mắt Doãn Kham mở lớn, anh không ngờ Đường Chung lại mẫn cảm như vậy, điều này cũng có thể đoán được.
Hôm qua lúc rửa bát, bà nội Đường đã tranh thủ khoảng thời gian có hạn nói với anh rất nhiều chuyện xảy ra ở nơi anh không nhìn thấy, còn có nỗi nhớ giấu trong lòng không nói ra của Đường Chung.
Năm đó nhà họ Đường loạn trong giặc ngoài, trừ những áp lực phải gánh chịu đến từ Doãn Chính Tắc, bà mẹ kế kia của Đường Chung cũng thừa dịp cháy nhà hôi của đến gây sự, đòi một số tiền lớn không thành thì khóc lóc om sòm, tuyên bố muốn tìm người đến đánh dấu vĩnh viễn Đường Chung, để cho cậu nếm thử sự đau khổ của mình. Vết bầm trên eo Đường Chung có từ trận lôi kéo kia.
Trong nhà bị làm loạn đến rối tinh mù, bà nội tức giận quá sinh bệnh nằm viện, Đường Chung vừa phải chăm sóc cho bà, vừa phải trốn đông trốn tây bảo vệ mình, thần kinh không khi nào ngơi nghỉ, có những lần đã suýt đứt phựt.
Sau khi tuyến thể bị hỏng, Đường Chung nằm trên giường bệnh không phải chưa từng nghĩ tới cái chết.
Đặc biệt là sau khi chia tay với Doãn Kham.
Cuộc đời của cậu mới chỉ trải qua hơn mười năm ngắn ngủi mà đã phải đối mặt với gian nguy, mỗi khi có một tia hi vọng sẽ bị một nhát búa đập nát ảo tưởng. Cậu không có gì cả, mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên được, bị đè gãy xương sống nằm rạp trong bóng tối, ánh mắt cũng chỉ bắt được bóng tối, không thấy chút ánh sáng nào.
Ngay khi bà nội Đường không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn sinh mệnh của Đường Chung trôi đi từng ngày, thì một chiếc nhẫn bạc từ trong ngăn cặp sách đã gọi dậy ý chí sinh tồn của cậu lần nữa. Bà nội tìm sợi dây thừng xâu nhẫn vào đeo lên cổ cho cậu, rốt cuộc cậu không còn cự tuyệt việc ăn uống, bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nghe lời bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật.
Cho nên ngày đó Doãn Kham đứng trong trường thấy một Đường Chung nản lòng thoái chí, chống đỡ không ngã xuống đã khó, hành động vứt bỏ những món đồ mà ngày thường cậu xem như báu vật xuống đất, có một nửa là bắt nguồn từ cơn giận bản thân đến tuyệt vọng.
Cậu thật sự nghĩ mình sắp chết rồi, nếu giữ lại những tưởng niệm, còn không bằng tự tay cậu chặt đứt. Cậu tình nguyện Doãn Kham hận mình, dù sao hận cũng tốt hơn bị nỗi nhớ dằn vặt, dù sao cũng tốt hơn nửa đêm tỉnh mộng phát hiện mình vẫn còn yêu.
Những thương tổn đó chính là cắt đứt đường lui của mình, đâm vào lòng Doãn Kham, đồng thời cũng đâm trăm ngàn lỗ trên người cậu, máu me đầm đìa.
Từng hình ảnh lúc đó như đang sống động diễn ra trước mắt, con ngươi Doãn Kham rung động kịch liệt, sau đó dưới sự động viên điềm đạm của tin tức tố omega, dần dần bình tĩnh trở lại.
Doãn Kham nhìn omega mất đi rồi lại có được, chưa từng có giờ khắc nào anh cảm thấy ưu thế trời cho vì mình là alpha, có thể đánh dấu cậu, bảo vệ cậu mà vui mừng như thế.
“Ừ.” Anh nói, “Bà nội bảo anh chăm sóc tốt cho em.”
Khăn tắm vẫn còn ở trên đầu, Đường Chung nâng tay sờ sờ mái tóc ẩm ướt của anh, đến gần hôn lên mũi anh, lại chạm nhẹ vào khóe môi, nhỏ giọng nói: “Em cũng có thể chăm sóc cho anh nha.”
Hơi thở mang theo hơi rượu phả lên mặt, hai người ôm nhau hôn môi đắm đuối.
Lúc tách ra, Đường Chung le một đoạn lưỡi nhỏ, đắc ý cười: “Bác sĩ Doãn nhạy cảm quá.”
Cậu đang nhắc đến phản ứng dưới lớp quần ngủ. Doãn Kham không hề xấu hổ khi bị bắt quả tang, mặt không đổi sắc nói: “Em cũng vậy.”
Dù không ai nhắc nhưng Đường Chung vẫn nhớ tới mùa thu mấy tháng trước, cả hai cũng ở thành phố N, nằm trên chiếc giường trong khách sạn, khoảng cách giữa hai người không khác hiện tại là bao. Đường Chung thu nụ cười lại, quay đi nhìn xuống mặt đất: “Em biết mà, đây mới là phản ứng bình thường giữa alpha và omega.”
Từ khi gặp lại đến nay, đây là lần đầu tiên cậu dùng ngữ khí ấm ức như vậy để nói chuyện với Doãn Kham.
Nợ cũ sớm muộn gì cũng phải trả, mình nói gì thì phải giải thích nấy. Có thể vì đề tài này hơi mờ ám, hơn nữa lại đầy đủ chứng cứ, dù Doãn Kham có học rộng tài cao đi chăng nữa cũng chỉ có thể dùng hai chữ “Không phải” để đáp lại.
Hiển nhiên Đường Chung không thể nào tiếp nhận câu trả lời không chút thành ý này, miệng chu ra đến độ có thể treo chai dầu lên: “Trên sách viết, chỉ cần omega giải phóng tin tức tố, hơn 90% alpha đều sẽ chịu ảnh hưởng, có phản ứng sinh lý.”
Nghe đến bốn chữ “Phản ứng sinh lý”, rốt cuộc Doãn Kham đã hiểu thế nào là tự đào hố chôn mình.
Thấy anh không nói gì, Đường Chung hơi sốt ruột, cảm thấy mình hỏi vậy hơi hà khắc, bèn mở lời giải vây cho anh: “Lẽ nào, lẽ nào anh thuộc mười phần trăm kia?”
“Không phải.” Doãn Kham nói.
Đường Chung méo miệng muốn khóc, thầm nghĩ sao alpha này lại ngốc như vậy, thuận miệng đối phó, dỗ người ta chút không được sao?
Doãn Kham nhìn vành mắt ửng đỏ của cậu, vừa buồn cười vừa yêu thương không hết.
Omega trời sinh nằm ở thế yếu, những omega xung quanh đều nhờ vào đó mà đòi hỏi vòi vĩnh alpha như chuyện đương nhiên, mà omega của anh chỉ biết trả giá, tình nguyện chịu oan ức cũng không để anh rơi vào đau khổ.
“Anh đối với em không phải là phản ứng sinh lý.” Đôi môi để lại một nụ hôn nơi khóe mắt cậu, Doãn Kham dịu dàng nói, “Là bản năng do tình yêu sinh ra.”
Anh yêu em, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ ngừng.
*********************
Lảm nhảm: Cho chừa cái tội lấy đá đập chân =))))