Sau tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người hẹn gặp nhau ở cửa sau trường.
Đường Chung dẫn theo Tô Văn Uẩn, Doãn Kham đưa Hạ Gia Huân lẽo đẽo đi phía sau, bốn người đứng thành một vòng tròn, tạo thành bầu không khí của những người đang đàm phán việc lớn.
Doãn Kham không thích đứng chen chúc với người ta, lạnh lùng lui về sau hai bước: “Mảnh gương này bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu.”
“Đền kiểu gì?” Tô Văn Uẩn ra mặt thay cho Đường Chung, “Đây là đồ mà bà nội Mộc Đông Đông làm cho cậu ấy, cậu có đào nổi ra tấm khác giống hệt nó không?”
Doãn Kham liếc nhìn món đồ được Đường Chung ôm trong tay như bảo bối, dưới ánh sáng mơ hồ của đèn đường có thể thấy mờ mờ những đường may tay nằm trên mặt trái gương.
Hạ Gia Huân lại cho là bọn họ không muốn nói lý lẽ: “Cậu tỏ thái độ gì đấy? Anh Doãn không keo kiệt vậy đâu. Mà nói không chừng là do nó cầm không chắc rơi xuống lăn đến bên chân anh Doãn, có khi lúc rơi đã vỡ rồi.”
“Không thể nào.” Đường Chung lên tiếng, “Tấm gương này tôi đã mang theo bên mình rất nhiều năm, xưa nay chưa từng bị rơi vỡ, mà cậu ta vừa đạp lên liền…”
Hạ Gia Huân nói: “Mày có ý gì? Tóm lại là đang nhắm vào anh Doãn đúng không?”
Tô Văn Uẩn hừ một tiếng: “Đồ ba phải nhà mày, cứ mở mồm là anh này anh nọ, có phải cậu ta cho mày ôm đùi nên mày mới giúp đỡ hắn thế không?”
“Đ*t mẹ mày, tao đứng phe chân lý nhé!”
“Chân lý là cậu ta đạp vỡ gương của Mộc Đông Đông!”
“Không phải chỉ hư có cái gương thôi sao, mua cái mới là được.”
“Đó là gương do nội cậu ấy làm, không giống gương thường!”
…
Hai người ngoài cứ đấu khẩu không thôi, mà hai người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh.
Đường Chung sau khi nói xong liền cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, Doãn Kham vẫn lạnh lùng như cũ, đứng đút hai tay vào túi, tầm mắt rơi lên chiếc gương chia năm xẻ bảy nằm trong tay Đường Chung.
“Như vậy đi.” Cuối cùng vẫn là Doãn Kham cắt đứt tiếng la hét, “Đưa gương cho tôi, tôi tìm chỗ sửa giúp cậu. Mặt trái không bị hư, có lẽ vẫn thay mặt kính được.”
Đường Chung ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ảm đạm lóe lên chút ánh sáng, sau đó như nghĩ đến gì đó, lại rụt tay về: “Không được… Để tôi tự sửa đi.”
Đây là không yên tâm giao gương cho người khác.
Vừa hay Doãn Kham cũng lười chạy chuyến này: “Vậy cậu sửa xong thì nói tôi biết bao nhiêu tiền.”
Đường Chung có chút rối rắm, ánh mắt đánh giá Doãn Kham ngập tràn hoài nghi: “Cậu, cậu đưa chút tiền trước cho tôi sửa, về sau thiếu bao nhiêu thì bổ sung thêm.”
Hạ Gia Huân đứng bên cạnh nhảy dựng lên: “Mày hẹp hòi vừa thôi, anh Doãn nhà tao còn trốn nợ mày được à?”
Doãn Kham móc tờ một trăm đồng duy nhất trong ví ra đưa cho Đường Chung: “Đủ chưa?”
Hai mắt Đường Chung vừa thấy tiền liền tỏa sáng, nỗi buồn trong lòng lập tức bị quét sạch sành sanh, nhanh chóng giật tờ tiền kia đi, gật đầu như gà mổ thóc: “Đủ rồi đủ rồi.”
Suốt dọc đường trở về, Hạ Gia Huân cứ lải nhà lải nhải, nào là “Loại hẹp hòi như nó chỉ có lùi chứ không có tiến”, “Tiền cho nó như ném bánh bao cho chó vậy, có đi không có về”, “Có tin tiền sửa mười đồng nó cũng biến thành một trăm đồng được không”… Nói tóm lại là không nên đưa nhiều như vậy, chỉ nên cho hai mươi đồng rồi đuổi cậu ta đi thôi.
Doãn Kham không phản ứng lại. Trong đầu anh lúc này đã tự động đẩy chuyện này ra sau, đang suy nghĩ xem lịch trình ngày mai như thế nào.
Hôm nay nghe lớp trưởng Thích Nhạc nói, sở giáo dục thành phố N ra quy định, tất cả các trường cấp ba đều không dám xếp lịch học thêm cho học sinh vào thứ bảy chủ nhật. Mà trên ra chính sách dưới có đối sách, trong trường trung học số Mười Lăm có không ít thầy cô tự mình mở lớp học thêm tại nhà, hơn nửa số học sinh trong lớp đều đăng ký học hai đến ba giáo viên.
Tuy là học lại lớp mười một, trải qua một tuần thích ứng điều chỉnh, Doãn Kham rõ ràng đã cảm nhận được tiến độ học tập không tương thích với độ khó của sách. Lần đầu tiên trong đời anh phải cố gắng hết sức, thậm chí còn phải mượn sách giáo khoa của lớp mười về học thêm, tốt nhất là có thể mang theo vở ghi lên lớp ôn luôn càng tốt.
Hạ Gia Huân thì bỏ đi, vở ghi của cậu ta không có giá trị tham khảo, vở ghi cùng sách giáo khoa của Thích Nhạc đã bị một đứa em lớp chín mượn mất chưa trả… Vậy mượn ai được đây? Doãn Kham rơi vào thế lưỡng nan.
Nếu nói khó thì cũng không khó, chẳng qua chỉ không thể hạ thấp thể diện để nhờ người khác được thôi.
Trước đây khi còn ở trường học trong thủ đô, Doãn Kham dù không tính là hô mưa gọi gió thì ít nhất cũng không phải băn khoăn nhiều về chuyện này, muốn gì sẽ có người đưa tới cửa, cúi đầu xin giúp đỡ không phải thói quen của anh.
“Anh Doãn nghĩ gì thế?” Hạ Gia Huân lớn tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, “Ngày mai có đi sông Long Tàng không?”
Doãn Kham lấy lại tinh thần: “Đi đâu?”
“Sông Long Tàng đó, thành phố N của chúng ta có rất nhiều điểm du lịch, mẹ em sáng nay đã bảo em đưa anh đi dạo, gần đó vừa hay có miếu Khổng, muốn chơi gì cũng có.”
“Tôi không đi được.”
“Vì sao?”
Doãn Kham nói dối: “Mai tôi bận dọn dẹp giúp mẹ.”
Hạ Gia Huân: “Vậy dễ rồi, ta đi buổi chiều mai thôi.”
“Tôi thật sự không…”
“Có phải là sợ phụ huynh không cho đi không? Ngày mai em qua thuyết phục mẹ anh chút, đảm bảo cô sẽ đồng ý ngay.” Hạ Gia Huân vỗ tay một cái, “Quyết định vậy đi, đến thành phố N không đi thăm thú danh lam thắng cảnh thì sao được, ngày mai chủ nhà như em sẽ mang anh đi dạo hết.”
Doãn Kham: “…”
Thôi, nói không lại cậu ta.
Thật ra nếu thật không muốn đi, Doãn Kham đã tìm mọi cớ từ chối.
Nếu là ngầm đồng ý, chứng tỏ là lười từ chối, cũng chứng tỏ là khá muốn đi.
Anh không muốn ấn tượng đối với thành phố N chỉ dừng lại trong mảnh đất vuông chật hẹp này. Nếu như sau này nhớ lại, ngoại trừ trạm xe đông đúc xa lạ, căn nhà cũ ẩm ướt lạnh lẽo, trường học chật ních những beta, Doãn Kham hi vọng sẽ có bầu trời trong xanh đầy nắng.
Mưa cứ rơi ngắt quãng suốt cả tuần, đến sáng thứ sáu đã trời quang mây tạnh, nhà nhà đều mang chăn ra phơi nắng, trên mảnh đất trống không lớn lắm dưới lầu căng một sợi dây dài phơi quần áo, trên mấy bụi cây xung quanh đều đặt từng chiếc gối hấp thụ ánh nắng, phóng tầm mắt xuống nhìn thấy vô vàn sắc hồng ánh tím vô cùng vui mắt.
Trên đường xuyên qua hẻm nhỏ đi tới trạm tàu điện ngầm, Doãn Kham nhìn thấy tiệm may quần áo cũ kia cũng đặt một chiếc giá phơi áo trên đất trống, một dãy là đồ thời Đường, một dãy là sườn xám đón gió bồng bềnh, Hạ Gia Huân thuận theo ánh mắt của anh nhìn lại, nói: “Đó là cửa hàng nhà Mộc Đông Đông, người bên trong kia là bà nội của nó.”
Bên trong quầy là một bà lão đang chậm rãi xỏ kim, giơ lên ngắm một lúc lâu mới tìm được lỗ.
“Đừng có thấy nó hẹp hòi keo kiệt, bà nội nó là người rất tốt, trước đây đồng phục học sinh bị rộng cỡ, phải cắt cái ống quần, bọn em đưa đến tiệm, bà sửa xong hết chỉ trong một đêm, hơn nữa còn không lấy tiền.” Hạ Gia Huân nói, “Anh Doãn chắc cũng nhận được đồng phục rồi nhỉ? Nếu muốn sửa gì có thể mang tới nhờ bà nội Đường sửa cho.”
“Không có, rất vừa.” Doãn Kham thu tầm mắt lại, “Chúng ta đi thôi.”
Khu danh lam nằm gần nội thành, đi tàu điện ngầm qua hai trạm, cách khoảng một km là đến nơi.
Sông Long Tàng là dòng sông được đào từ thời cổ nhằm để bảo vệ thành lũy, mà miếu Khổng là quần thể kiến trúc cổ quy mô lớn từ thế nước phía đông kéo dài tới tận thế nước phía tây.
Phàm là những điểm du lịch mở ra đều sẽ không tránh khỏi sự ăn mòn của thương mại hóa, nơi này lại càng nghiêm trọng. Xuyên qua cổng chính đi vào trong phố, đâu đâu cũng có cửa hàng, thêm mấy quầy thu lệ phí lẫn vào, may mà bên trong khu du lịch có ngói xanh tường trắng, nước biếc non xanh, cho dù đi dạo cũng không thấy tẻ nhạt.
Còn Hạ Gia Huân, miệng thì bảo sẽ làm dẫn đường, vậy mà vào trong rồi còn hưng phấn hơn cả người ta, đặc biệt là lúc mua vé vào cửa mà cứ như dài cổ chờ phiếu đi thi, thấy cái bàn cũng phải đẩy Doãn Kham lên để nhờ chụp ảnh, nói là phải tích luck thi đại học.
Trước Long Đằng trên tường của Nam Ngạn ở sông Long Tàng lại chụp liên tiếp mấy chục tấm nữa, nhiếp ảnh gia Doãn Kham nhịn không được hỏi: “Không phải bảo người thành phố N như các cậu đều xem nơi này như vườn hoa sau nhà mình sao?”
“Đúng vậy, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.” Hạ Gia Huân nói, “Nhưng người địa phương rất ít khi tới nơi này, mấy cái thứ đặc sắc đều chỉ để lừa tiền người từ bên ngoài đến thôi.”
Doãn Kham: “……”
Tuy nói là như thế, nhưng hứng thú của Hạ Gia Huân vẫn còn rất cao, nhìn thấy mấy trò ảo thuật thì lập tức chạy lên thử một lần, thấy nhà ai cho ăn thử tất sẽ chen vào ăn cho bằng được một miếng. Doãn Kham không thích tham gia trò vui, bèn đi đến chỗ bình phong che trước cổng lên thuyền tìm nơi ngồi xuống, nhìn mặt sông trong trẻo loang nắng.
Ngồi chưa tới năm phút, một người phục vụ đã đi tới, nói muốn ngồi ở đây thì phải gọi đồ, Doãn Kham liền chọn hai bình nước trái cây, tiếp tục ngồi chờ Hạ Gia Huân.
Có lẽ do đang là ngày nghỉ nên quán nước này có rất nhiều khách, thật lâu sau hai bình nước trái cây mới được bưng lên.
Lúc nhìn thấy có người phục vụ quen mắt từ xa xa bưng khay nước chen qua đám người đi vào, Doãn Kham đã lập tức có dự cảm không tốt, lại thấy người nọ xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi, khi tới trước mặt, Doãn Kham theo bản năng đứng dậy đỡ lấy.
Nhưng mà vẫn chậm.
Bàn bên cạnh có một nhóm người ăn xong chuẩn bị đi, một nam trung niên cùng bạn bên cạnh vừa nói chuyện vừa ra cửa, lúc quay người đã đụng phải nhân viên bưng đồ.
Thân thể vốn không vững của phục vụ đột nhiên bị đẩy về phía trước, Doãn Kham bắt được một bình nước trái cây trên khay, một bình khác chưa kịp bắt thì lăn lộc cộc xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Đặt bình nước trái cây đã bị đổ một nửa lên bàn, Doãn Kham nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã chạm trán tối hôm qua.
Đường Chung đeo tạp dề đội mũ nhân viên trố mắt nhìn anh, trông như đang nói —— Sao lại là cậu!?
Sự việc được xử lý rất nhanh, Doãn Kham từ chối nhận hai bình nước trái cây bồi thường mà ông chủ đưa tới, chuyện ngoài ý muốn này kết thúc bằng việc Đường Chung bị tuyên bố trừ lương hai giờ.
Vì bị trừ mất tiền, Đường Chung dùng gương mặt tươi cười của con mèo chiêu tài nói với ông chủ vô số lần “Toái toái bình an”(1), vừa quay đầu đã thu nụ cười, hùng hổ xông tới, cầm lấy nửa bình trái cây còn dư ngửa đầu tu ừng ực.
Thấy chuyện đã được giải quyết, Doãn Kham đứng lên muốn rời đi thì bị Đường Chung gọi lại: “Thế này đã đi rồi à?”
Doãn Kham quay đầu, dùng đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng dò hỏi: “Còn chuyện gì?”
Đường Chung cắn răng, tàn nhẫn trừng người ra vẻ không liên quan gì đến mình đứng trước mặt.
Cậu biết chuyện này không thể đổ lên đầu Doãn Kham, có thể do ngày hôm qua mới bị người kia đạp nát tấm gương gia truyền, hôm nay thì vì bưng nước cho anh mới bị trừ hai giờ làm công, tức giận không có chỗ xả chỉ có thể tạm thời chuyển lên thân người này.
Doãn Kham vặn lại: “Cậu muốn thế nào?”
Đường Chung càng tức, cái gì gọi là tôi muốn thế nào? Từ qua tới giờ tôi còn chưa nghe được một câu an ủi hay xin lỗi, làm bạn học với nhau mà cũng lạnh lùng vô tình thế sao?
Chẳng lẽ tên này vẫn còn ghi thù chuyện đứng trước cổng trường chui dù hôn môi hắn?
Đường Chung nhớ đến đây bỗng có chút chột dạ, lại vừa nghĩ… Không đúng, việc này đã thanh toán sòng phẳng cả rồi, còn vướng mắc gì đâu?
Đường Chung ưỡn ngực, hợp tình hợp lý chờ một lời xin lỗi.
Doãn Kham cũng đang chờ, chờ được một lát, thấy cậu trừng mắt không có ý muốn nói, mà anh cũng không có gì muốn nói nên lại quay người muốn đi.
Đường Chung há hốc mồm, vội vàng cởi mũ xuống đuổi theo: “Cậu đi đâu vậy?”
Doãn Kham men dọc theo bậc thang dưới boong tàu mà đi về nơi bán vé cho du thuyền.
“Cậu ngồi thuyền à?” Đường Chung vừa đuổi theo vừa nói, “Lịch trình tham quan trên đó chán lắm, mấy câu chuyện mà cái loa lớn bắc trên thuyền thuyết minh cho cậu nghe đều có thể tìm được ở trên mạng, còn thu sáu mươi đồng một người, đúng là lũ thương nhân gian ác.”
Doãn Kham: “Cậu đi rồi?”
Ánh mắt Đường Chung dường như hơi chùng xuống: “Đương, đương nhiên đi rồi, tôi là người thành phố N, sao có thể chưa từng đi được?”
Doãn Kham đứng xếp hàng mua phiếu, không chút để ý nói: “Để tôi thử xem nhàm chán ra sao.”
Hai mươi phút sau, trên chiếc du thuyền chật khách giữa dòng sông Long Tàng, Hạ Gia Huân nhỏ giọng hỏi: “Anh Doãn à, sao anh lại mời cái tên này lên thuyền cùng vậy?”
“Tôi làm vỡ một bình nước trái cây của cậu ta.” Doãn Kham nói.
“Chậc, thế cũng đừng mời nó chứ, em thấy nó cố ý thì có, một ly nước trái cây đổi được một tấm vé tàu, kiếm được lời thật.” Hạ Gia Huân càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình quá mức chính xác, “Ban nãy nó còn đứng mãi nơi đó không chịu đi, phỏng chừng là đang chờ anh đến gọi nó lên thuyền đấy.”
Thuyền hoa dần dần ra khơi, tiếng nước dưới chân nghe vỗ dập dờn, Doãn Kham dùng một câu “Thôi” để chặn lời lải nhải của Hạ Gia Huân.
Xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn nhìn về bến tàu đang rời xa, trong đầu Doãn Kham hiện lên khoảnh khắc lúc xếp hàng ban nãy, sau khi anh anh thuận miệng hỏi một câu “Cậu có đi không”, Đường Chung đã thu về chút hung dữ còn sót lại, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Thậm chí trong ánh mắt còn toát lên chút mừng rỡ vì được quan tâm ngoài ý muốn.
“Đi chứ!” Ngoài miệng lại không chịu nhượng bộ, Đường Chung hếch cằm lên, “Không đi thì uổng!”
Trong thuyền phát ra giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại, quả nhiên như người địa phương đã từng nói, chiếc loa bắt đầu kể lại những điển tích điển cố của phong cảnh xung quanh cho mọi người nghe.
Đây là lần thứ bảy Hạ Gia Huân ngồi trên thuyền này, nhàm chán nhìn một vòng, bỗng nhiên phát hiện được gì đó, cùi chỏ thúc Doãn Kham một cái: “Này anh Doãn, anh nhìn nó kìa, nghe tập trung quá.”
Ban nãy ba người bọn anh được sắp ra phía sau thuyền, chỗ ngồi còn lại không nhiều, Đường Chung chủ động ngồi xếp vào vị trí đơn độc sau cùng kia, lúc này đang chống cánh tay lên ghế dựa, hai bàn tay chống cằm hướng mặt ra cửa sổ, vừa nghe thuyết minh vừa nhìn không chớp mắt.
Hoàn toàn không giống như đã từng đi thuyền rồi.
Thuyết minh chỉ đơn giản là một ít chuyện tài tử giai nhân xưa mà dân chúng thích nghe, lãng mạn uyển chuyển xen lẫn với thù hận quốc gia cùng hiện thực bất đắc dĩ, ngẫu nhiên nghe vài đoạn còn được, nghe nhiều khó tránh khỏi nhàm chán tẻ nhạt, thuyền đi đến giữa sông, du khách đều đã bị ru ngủ hết.
“Loại chuyện này chỉ lừa được mấy đứa omega thôi.” Hạ Gia Huân cảm thán xong, lại trộm liếc khuôn mặt của Đường Chung, bĩu môi nói: “Mới được mấy đứa alpha mắt mù theo đuổi mà đã cho mình là omega mảnh mai cao quý thật à?”
Sắc trời đã chuyển tối, mái chèo kéo loang ánh đèn điện, bờ sông dưới mái hiên phản chiếu từng chiếc đèn lồng đo đỏ, thuyền hoa dập dềnh lướt qua vòm cầu đá.
Doãn Kham nghiêng đầu nhìn lại đúng lúc đuôi tàu đang chạy qua vòm cầu, khuôn mặt Đường Chung từ từ thoát ly khỏi bóng tối, mấy tia sáng tròn xuyên qua tán cây vương ở trên người cậu.
Giờ khắc này Đường Chung đã hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ của một con buôn chi li tính toán, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười điềm đạm, ánh sáng phản chiếu trong mắt tạo thành một vùng sao trời lấp lánh, dường như chỉ cần nhiều thêm một chút nữa thôi, là có thể sáng hơn cả ánh trăng đang chiếu rọi bầu trời đêm đen tối.
****************
Chú thích:
(1) Toái toái bình an (碎碎平安): Là câu người Trung Quốc thường nói nếu chẳng may làm vỡ đồ, đọc là /Suì suì píng ān/, đồng âm với 岁岁平安, có nghĩa là luôn được bình an.
Lảm nhảm: Mỗi lần bật word lên làm bộ này tui lại toát hết mồ hôi hột, vì nó vừa dài lại văn chương bay bướm nữa, gớt nước mắt:^( Tui theo kiểu cục cằn khô khan nên có gì vướng mắc các cô thông cảm hén, cũng mong các cô góp ý thêm để tui hoàn thiện bản edit hơn: