Hôm bữa không biết là con máy, con mạng hay là con Wattpad nó lỗi mà nó ăn mất nửa chương 117 của mình. Mình đã up lại rồi, mn vô đọc lại xem còn vấn đề gì không nhé. Vốn định up vào tối hôm qua rồi, có điều tối hôm qua làm được 2/3 lăn ra ngủ mất tiêu, tới h mới làm tiếp được. Mà mấy chế hiền ghê nơi, thiếu nửa chương cũng ko hay:v. Thôi mình lui đây, mn đọc truyện vui nhé. ❤❤❤
---------------
Sau khi Trình Thế hôn mê rồi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trong một kho hàng, vị trí cụ thể thì ông không biết rõ lắm, kho hàng rất lớn, nhìn qua không thấy hết phạm vi. Ông dùng sức lắc lắc, phát hiện mình không thể đứng lên, quay đầu lại, Trình Thế thấy mình vậy mà lại bị trói trên một cái giá như một con chó, cái giá rất nặng, ông căn bản không kéo ngã nó được.
Trình Thế nhìn quanh bốn phía, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày, ông chỉ nhớ rõ ông trúng một đòn hiểm ở chỗ này, ông cũng chưa nhìn thấy Lệ Trung Tín. Nơi này là nước Mỹ, mấy ngày trước ông lên máy bay rồi chạy tới nơi này, vốn đã nắm chắc có thể tìm thấy Lệ Trung Tín, ai ngờ trên đường lại gặp nạn, không hiểu sao bị một đám da trắng trói đến nơi này.
Trình Thế cảm thấy trong miệng của mình có mùi máu tươi, ông phun nước miếng trong miệng ra, lại phát hiện phần lớn toàn là máu. Trình Thế chửi thề một tiếng, biết Lệ Trung Tín nhất định là đã trêu chọc tới người nào đó, nếu như ông có tác dụng, đoán chừng cũng chỉ là làm con tin, cuối cùng cũng là đưa đến để uy hiếp.
Trình Thế nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy hận, ông vô cùng căm hận bản thân. Lúc trước đến đây hoàn toàn dựa vào xúc động nhất thời, cũng không chuẩn bị cái gì, căn bản không nghĩ tới có những nguy hiểm nào, nếu như bởi vì mình mà tạo ra nguy hiểm gì cho Lệ Trung Tín, vậy thì bản thân cũng không cần phải sống nữa.
Nhất định phải chạy ra khỏi đây, Trình Thế nghĩ trong lòng. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chợt tiến đến kích thích Trình Thế, ông cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Bất thình lình, một tiếng cười sang sảng vang lên bên tai, Trình Thế ngẩng đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc lộ ra.
Đứng ở phía trước là một người Trung Quốc, người này Trình Thế biết. Đứng phía sau ông ta có người da trắng cũng có người da đen, đều là cao to lực lưỡng, mỗi người đều hơn một mét chín, khiến cho người ở giữa trông hết sức nhỏ yếu.
"Cách biệt 6 năm, chúng ta lại gặp mặt rồi. Trình Thế, sức quyến rũ của ngài không kém gì năm đó nhỉ!" Người đứng trước mặt mặc âu phục, tóc được chải ra phía sau tỉ mỉ cẩn thận, còn khoa trương nâng một cặp mắt kiếng trên mũi, nụ cười mang theo một chút hóng hớt, trong mắt Trình Thế lại hết sức thô bỉ.
"Hừ!" Trình Thế hung hăng liếc mắt nhìn tên này một cái, "Tôn Vệ Thần, mày con mẹ nó còn sống à! Cho là khoác lên người thêm một lớp da thì thành con người được sao. Kẻ mà năm đó bò qua đáy quần tao còn không phải là mày?"
Tôn Vệ Thần vừa nghe lời này, trực tiếp đá một phát lên mặt Trình Thế. mặt của Trình Thế đột ngột lệch sang một bên, mùi máu xông lên mũi ông. Trình Thế lặng lẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi chút nào, trước mắt là khuôn mặt hận thù của Tôn Vệ Thần, sau 6 năm, mày tình nguyện làm một con chó, cũng phải báo mối thù này à.
"Hừ, không giết mày đâu, mày còn có tác dụng khác." Tôn Vệ Thần nói một câu, mười mấy người đang đứng nghiêm phía sau đều lập tức hành động. Trình Thế thấy một cái gì sáng chói chiếu vào mặt mình, ánh đèn vừa phát lên, Trình Thế phát hiện đó là một thiết bị ghi hình cao cấp.
Trình Thế nghiến răng nhìn người trước mặt, Tôn Vệ Thần ra một ánh mắt, sáu người trong mười mấy người phía sau bước ra, đi về phía Trình Thế. Nắm đấm của Trình Thế siết lại gắt gao, ngoài miệng cũng không mảy may buông lỏng, ông đại khái cũng hiểu đám người kia muốn làm gì, thế nhưng ông vẫn không thể đoán trước việc này sẽ đi đến trình độ nào.
Một tên da trắng đi đến phía sau Trình Thế, dùng một tay cầm lấy sợi dây phía sau ông rồi lôi Trình Thế dậy, Trình Thế thoát khỏi cái giá sắt, cũng chỉ có tay là không linh hoạt. Ông bước lên phía trước, cách tên da trắng khoảng một cánh tay, ngay tại một giây người tên da trắng ngây người, Trình Thế co một chân đá ra phía sau vừa vặn đá vào phía dưới của tên da trắng. Tuy nói là một tên đàn ông vạm vỡ, thế nhưng cứ bị người khác đạp vào giữa chỗ hiểm như vậy cũng đủ cho tên đó chịu đau, một tên da đen bên cạnh thấy thế, vươn bàn tay to lên phía trước trực tiếp đánh vào vai trái của Trình Thế, đập thẳng xuống dưới, không đầy mấy giây, chợt nghe thấy tiếng xương gãy "rắc" một cái thật lớn, theo một bàn chân đạp xuống, Trình Thế bất thình lình ngã xuống đất, đau đớn kéo đến, đầu óc bắt đầu mơ màng.
"Đừng đánh chết nó, phải giữ nó lại, nó không cứng rắn như Lệ Trung Tín đâu." Tôn Vệ Thần dùng tiếng Anh nói lên ý kiến của gã, tên da đen này mới lui ra đứng bên cạnh Trình Thế.
Tôn Vệ Thần dùng tay ra hiệu một cái, ánh đèn bên cạnh sáng rực lên. Trình Thế híp mắt nhìn về phía đó không xa, vài tên đang dồn qua bên chỗ ông. Vai trái của Trình Thế hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng, chỉ cần khẽ nhúc nhích thì toàn bộ cơ thể đều xoắn lại một vòng, tuyệt đối không thể cứ nhắm mắt lại như vậy, Trình Thế nghĩ.
Trên người bỗng nhiên mát lạnh, Trình Thế thây quần áo của mình đều biến thành mảnh nhỏ, một tên da đen ngồi bên cạnh ông, bật cười nhe ra một hàm răng trắng, nhìn chằm chằm vào nơi ấy của Trình Thế. Trình Thế phun một ngụm nước bọt lên mặt tên đó, tên đó kéo chân Trình Thế lại rồi trực tiếp cắm vào, không hề ngần ngại gì, trực tiếp khiến máu chảy ra, dùng máu để bôi trơn. Đâm chọc mãnh liệt khiến Trình Thế cảm thấy lục phủ ngũ tạng của ông đều đang khuấy đảo, ông cắn chặt miệng rên không ra tiếng, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tôn Vệ Thần. (Cmn, má ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻)
Tôn Vệ Thần ở bên cạnh cười hết sức dữ tợn, không hề có bất kỳ hiện tượng dị ứng gì với cái cảnh tượng này, gã thổi thổi ngón tay vừa mới ra dấu ban nãy, dùng giọng điệu bén nhọn nói: "Nếu như mày cầu xin tao giống như năm đó tao cầu xin mày thì tao sẽ bỏ qua cho."
Trình Thế mệt mỏi cười khẩy một cái, phía trên lại có thêm bốn người, ngắn ngủi vài phút, trên mặt, trên người, phía sau, tất cả những chỗ có thể gặp phải công kích toàn bộ đều phủ đầy vết thương, mười ngón tay cũng đã bị đánh đập đến không còn hình dạng, trong lúc đó Trình Thế đã ngất đi vô số lần, sau khi tỉnh lại hết thảy đều chống đỡ dựa vào nhịp thở một lần một phút, ông cảm thấy cơ thể của mình đã không còn thuộc về bản thân nữa, bốn người thay phiên tàn sát bừa bãi, ông đã quên mất chính mình ói ra bao nhiêu lần, không có phần xương nào trong người không phát ra tiếng động. (Nhịp thở bình thường của ng lớn là 16-20 nhịp/phút. Mịa sao chương này kinh khủng thế này ko biết o(>﹏