Ân Tứ

"Ầy..." Trình Hàn Lang nhìn chậu hoa rơi từ tầng năm xuống, đầu óc trống rỗng.

Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Trình Hàn Lang ảo não không thôi, vốn là muốn nhìn một chút, kết quả lỡ tay đụng vào một cái, cái này sao có thể giải thích với Thành Thành được đây! Trình Hàn Lang nhanh chóng đóng cửa rồi vào thang máy, chạy ù xuống dưới lầu. Nghĩ tới vẻ mặt vui mừng của Thành Thành khi nhìn ngắm mấy cây tỏi càng lớn càng tốt này, da đầu Trình Hàn Lang lại tê dại, đây thực sự là gây họa lớn rồi.

Sau một tuần nữa là Thành Thành sẽ thi đại học, vào lúc này lại hắt cho nó một chậu nước lạnh, cho dù là nước không lạnh bao nhiêu, cũng có thể khiến nó ngã bệnh đó!

Thời gian ngắn ngủi mấy giây trong thang máy, đầu óc Trình Hàn Lang đã thay đổi vô số ý tưởng, toàn bộ đều để nghĩ ra phương pháp giải quyết. Trực tiếp nói với nó mình không cẩn thận? Mặc dù biết như vậy Thành Thành cũng sẽ không tính toán với mình, nhưng mấy ngày tới cũng sẽ khiến Thành Thành không vui vẻ nổi; mua một chậu nữa? Như vậy cũng đâu phải do chính tay nó trồng, chẳng khác nào làm chuyện ngu ngốc; sửa lại cho nó, coi như là chưa từng rơi xuống, thế nhưng chậu hoa nhất định là nát rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Hàn Lang vẫn cảm thấy phương pháp cuối cùng tương đối tốt hơn mấy cách khác,dù sao thì tỏi rơi cũng không chết, Thành Thành chẳng qua cũng là coi trọng ba củ tỏi mang đến vận may cho nó mà thôi. Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, rồi đi xuống dưới lầu.

Một màn trước mắt suýt chút nữa khiến hắn chảy máu mũi, củ tỏi đã thành tỏi giã. Lại nhìn về đằng xa, một quý cô trẻ tuổi đẩy một chiếc xe đẩy trẻ con cao cấp đi tới nơi đó, tuy rằng thoạt nhìn rất vui tai vui mắt, nhưng mà đạp nát ba củ tỏi bảo bối kia thì quá không phúc hậu rồi.

Trình Hàn Lang đứng dưới lầu hồi lâu, thỉnh thoảng một đám học sinh cấp hai, cấp ba đi học ngang qua sẽ để ý nhìn vài cái. Một anh đẹp trai ăn mặc rất tùy ý lại có khí chất tài giỏi đứng thẳng ở đây nhíu mày, chắc chắn hôm nay về trường còn có thể làm đề tài để nói một chút, xua bớt nhàm chán trong lúc học bài. Cho dù là ai cũng sẽ không cách nào biết được suy nghĩ trong đầu Trình Hàn Lang lại là một chuyện nhỏ đơn giản như thế.

Trình Hàn Lang đứng tại chỗ, cũng không biết mình đã thành hình nền mới vừa chụp được trong điện thoại của người ta. Hắn đang xoắn xuýt một việc, củ tỏi phải làm sao bây giờ.

Từ lần chiến tranh lạnh trước, thái độ học tập của Thành Thành mới có chuyển biến tốt, Trình Hàn Lang cũng hơi hơi thay đổi một vài ý nghĩ của chính mình, bởi vì mỗi người mỗi khác, rất nhiều ý nghĩ của hắn cũng không phải hoàn toàn thích hợp với Thành Thành, cho nên Trình Hàn Lang vẫn ngầm đồng ý cho việc trồng tỏi này của Thành Thành, tuy rằng nhìn có hơi nhàm chán, nhưng nếu nó thực sự có thể mang đến an ủi trong lòng cho Thành Thành đang căng thẳng, Trình Hàn Lang vẫn có thể chấp nhận được.

Nhớ đến mấy ngày trước Thành Thành lại còn cầm cây tỏi đáng thương đi làm một món cho bản thân, mặc dù chỉ là nguyên liệu phụ, thế nhưng Thành Thành lại hưng phấn không thôi. Trẻ con ở thành thị rất khó cảm nhận được niềm vui khi thu hoạch, cho nên Thành Thành rất có cảm giác thành tựu.

Có chút chán nản trở về nhà, Trình Hàn Lang thở dài, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mấy phút nữa là phải đi làm rồi, tuyệt đối phải tuân thủ đúng theo kỷ luật trong công việc của mình, nghiêm khắc kiềm chế bản thân mới có thể quản lý tốt những người khác, suy nghĩ một chút, Trình Hàn Lang vẫn là thay xong quần áo rồi chuẩn bị ra cửa.

Lái xe tới công ty, Trình Hàn Lang đến thẳng phòng làm việc của mình, trên đường đi sẽ có một vài nhân viên chào hỏi hắn, hắn cũng rất lễ phép gật đầu tỏ ý đáp lại. Bởi vì rất nhiều người đều là đàn anh đàn chị, nên vẫn phải tôn trọng về mặt lễ nghĩa.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Trình Hàn Lang lập tức thấy một người ngồi vắt ngang trên ghế của mình, nhàn nhã vô cùng. Hắn đi vòng ra nhìn thử, vậy mà lại là Đỗ Công, y ngồi ở đó đang nhắm mắt ngủ, chắc là chờ đã lâu rồi.


Thư ký Tiểu Khê đi đến, có chút ngượng ngùng nói với Trình Hàn Lang: "Người này đã tới đây đợi từ rất sớm, lúc đầu chúng tôi không cho anh ta tiến vào, anh ta lấy ra rất nhiều giấy chứng nhận, cả biên lai ngài ăn cơm cùng anh ta cũng lấy ra, còn đưa hình của ngài khi còn bé mà anh ta lưu trong điện thoại cho chúng tôi xem..."

"Được rồi!" Trình Hàn Lang ngắt lời của Tiểu Khê, ra hiệu bảo cô đi làm chuyện của mình. Đỗ Công hình như đã tỉnh lại một chút, mở to đôi mắt mê man nhìn bốn phía, thấy được Trình Hàn Lang mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

"Cuối cùng mày đã tới rồi, còn rất đúng giờ nha, tao chờ cũng lâu lắm rồi đó." Đỗ Công rề rà đứng lên khỏi chiếc ghế đắt tiền, lưng ghế bị đẩy về phía sau đập phải tủ đựng hồ sơ, phát ra tiếng vang ầm một cái, Đỗ Công cũng không thèm quan tâm, thoáng cái đã nhảy đến trước mặt Trình Hàn Lang, có vẻ dũng mãnh như thần không gì sánh được.

Trình Hàn Lang liếc mắt nhìn y, không nhanh không chậm nói: "Sao mày không qua nhà tìm tao vậy!"

"Việc đó hả..." Đỗ Công cười khà khà nói, "Không phải là không tiện sao?"

Trình Hàn Lang hừ một tiếng, bây giờ mói biết không tiện, mấy hôm trước còn qua nhà ăn cơm ké, chiếm không ít tiện nghi từ Thành Thành, bây giờ tới đây còn giả bộ làm người tốt. Đỗ Công hiển nhiên không phát hiện được suy nghĩ trong lòng Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng che giấu tâm tư của mình rất tốt.

"Sao mày tới sớm vậy?" Trình Hàn Lang trở lại chỗ ngồi, châm một điếu thuốc, rồi ném cái bật lửa qua phía Đỗ Công.

"Còn không phải là tao tới tìm hiểu làm quen hoàn cảnh sao? Lần trước mày bảo tao cứ xử lý xong chuyện bên kia của tao rồi tới đây một chuyến xem thử mà! Tao đã tới rồi đây, xem thử xong trong lòng tao cũng có chút nhận định rồi."

"Vậy mày thấy thế nào?"

"Bình thường thôi, nhưng thư ký thiệt xinh đẹp nha, có phải là cố ý tìm không?" Đỗ Công cười xấu xa.

Trình Hàn Lang vừa nghe liền trở mặt, tùy tiện cầm lấy một thứ ném tới, Đỗ Công đưa tay chụp một cái rồi cười ha hả nói: "Mày có hài lòng tao cũng không hài lòng đâu, bạn đời nhà mày mà đau lòng thì người khó chịu nhất chính là tao nè!"

Đỗ Công ở đó làm bộ thở dài, Trình Hàn Lang nghiến răng nghiến lợi thiếu chút nữa muốn đập chết Đỗ Công ngay tại chỗ. Vừa nghĩ đến bên người có một kẻ địch lớn như thế trong lòng đã thấy buồn bực, nhưng là anh em của mình, tình nghĩa với nhau cũng không tiện tức giận với y. Hết lần này tới lần khác Thành Thành còn chịu được cái bộ dáng kia của y, Đỗ Công nói cái gì Thành Thành cũng nghe, hơn nữa nghe rồi còn thật vui vẻ, mặc dù biết Thành Thành sẽ không thay lòng, nhưng Trình Hàn Lang vẫn không ngăn được bản thân ghen tuông vô cớ.

"Biết tại sao tao muốn kéo mày qua đây không?" Trình Hàn Lang ngắm nghía cây bút trong tay.


Đỗ Công lắc đầu, lại nghi ngờ hỏi: "Không phải là nhìn trúng tài hoa của tao chứ?"

Trình Hàn Lang làm vẻ mặt muốn nôn, Đỗ Công thiếu chút nữa giơ nắm đấm lên, Trình Hàn Lang cân nhắc nói: "Chính là muốn giới thiệu bạn gái cho mày đó, để mày có người gắn bó, mày nhìn thử xem công ty chúng ta có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, còn có người mẫu nữa kìa! Nếu không phải thấy mày độc thân, tao còn gọi mày tới làm gì?"

"Té ra tới làm mối cho tao." Đỗ Công cũng không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Trình Hàn Lang, lắc đầu nói: "Tao cũng không muốn tìm một người xinh đẹp nữa đâu, con gái xinh đẹp thì lòng dạ không có tốt, kiêu quá tao cũng không gắn bó nổi đâu."

"Có phải chỉ có như Vu Tiểu Đồng thì mới đảm bảo được đúng không?"

Lời này của Trình Hàn Lang vừa nói ra, Đỗ Công lập tức vọt tới, hai người ở trong phòng làm ầm ĩ cả lên. Tiểu Khê đứng yên ở cửa thật lâu cũng không dám đi vào, thật sự không nhìn ra Trình Hàn Lang còn có một mặt như vậy, nhưng mà cô nghĩ đi nghĩ lại, bản thân Trình Hàn Lang cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, bản thân cô khi đó còn đang chìa tay xin tiền cha mẹ ấy chứ.

Hai người lại ở trong phòng làm việc trò chuyện thật lâu, Trình Hàn Lang không kìm được nhìn thời gian một chút, cứ cảm thấy như có chuyện gì chưa làm. Trong giây lát, Trình Hàn Lang thấy chậu hoa trang trí trong phòng, nhớ đến cây tỏi của Thành Thành, tiêu rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là tới giờ tan học rồi.

"Đúng rồi, Đỗ Công, mày biết chỗ nào bán cây tỏi không?" Trình Hàn Lang hỏi.

"Ngoài chợ đó!"

Trình Hàn Lang có chút lo lắng, "Ý tao là cả thân cây kèm theo củ tỏi luôn kìa."

Đỗ Công nở nụ cười, "Mày tìm cái đó làm gì? Mày cần bổ khí hả! Ha ha..."

"Cái gì chứ!" Trình Hàn Lang không để ý lời trêu chọc của Đỗ Công, đang định nói nguyên nhân ra, đột nhiên nhớ tới không thể nói với y, nếu như y nhắc tới chuyện này với Thành Thành, vậy thì hắn làm gì cũng thành vô tích sự rồi. "Mày cứ nói cho tao biết chỗ nào có đi, tao nghĩ là nhất định sẽ có ích."

"Tao nghĩ là mày phải đến mấy chỗ trồng rau hỏi thử đi, chỉ có chỗ trồng tỏi mới có loại cây ở giai đoạn đó."


Những lời này của Đỗ Công vừa ra khỏi miệng, Trình Hàn Lang đã lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Đỗ Công ở bên trong không hiểu gì cả, sao gần đây cái tên Trình Hàn Lang này cứ luôn ở trong nhóm người tinh thần không bình thường vậy, chẳng lẽ lần trước mình ra chủ ý cho Thành Thành có hiệu quả rồi sao? Trình Hàn Lang thực sự đã bị Thành Thành buộc chặt rồi? Đỗ Công thở dài ở trong lòng một tiếng, tự làm bậy thì không thể sống mà.

"Ngài uống chút trà trước đi!" Đỗ Công đang nghĩ ngợi, mỹ nữ đã đi tới, dịu dàng cười với Đỗ Công.

Mặt của Đỗ Công thoáng cái đã cười thành một đóa hoa, cũng là con gái, cũng cao ráo, sao mà nhìn cô ấy thoải mái hơn Vu Tiểu Đồng nhiều như vậy? Tiểu Khê bị Đỗ Công nhìn chằm chằm đến nỗi có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cầm tài liệu đi ra ngoài, Đỗ Công nhìn theo bóng lưng của cô, cao cỡ Vu Tiểu Đồng, dáng người cũng không khác lắm, lúc người ta bước đi sao mà mông lắc đến đẹp mắt như vậy chứ?

Đỗ Công nhìn nước trà trước mặt, cười thô bỉ mà cầm lên uống.

Trình Hàn Lang đã hỏi thăm được những khu trồng rau lớn nhất xung quanh Bắc Kinh, xử lý xong những chuyện trong công ty rồi lái xe đến chỗ đó. Trình Hàn Lang tính toán kỹ càng thời gian một chút, còn nửa tiếng nữa là đến giờ Thành Thành tan học, mình chạy tới đó ít nhất cũng phải nửa tiếng, đến đó rồi lại phải nói rõ tình huống, tìm được cây tỏi thích hợp cũng phải nửa tiếng nữa, may là còn có một cái chậu hoa giống như vậy, bằng không còn đi tìm chậu hoa nữa, chắc Thành Thành đã về tới nhà.

Cho dù là như vậy, còn phải tốn thêm nửa tiếng mới về đến nhà, còn phải trồng lại, Trình Hàn Lang nghĩ tới đây, chỉ có thể tăng tốc độ lên.

Kỳ thực Trình Hàn Lang ngẫm lại như vậy cũng quá hoang đường, xem như là một lại nuông chiều đi! Bản thân đã từng dõng dạc lớn tiếng nói với người khác mình sẽ không cưng không chiều người yêu, hôm nay nhìn lại thực sự đã đánh giá bản thân quá cao rồi, thấy nó có một chút đau lòng thôi mình cũng không chịu được.

Trình Hàn Lang vừa lái xe vừa chú ý. Nghĩ đến ánh mắt ai oán của Thành Thành, hắn lại tăng thêm tốc độ, lái về phía mục tiêu.

"Thành Thành, gần đây thành tích của cậu tăng lên rất nhanh kìa, lần này không cần lo lắng nữa ha?" Lâm An An ôm một cuốn vở, ngồi xuống bên người Thành Thành.

Thành Thành có chút ngượng ngùng, cây bút trong tay dừng lại, cười nói: "Chỉ có một hai hạng thôi mà, cũng đều là do trong khoảng thời gian này có anh mình giúp mình đó, nếu không mình nghĩ mình đã bỏ cuộc rồi."

Lâm An An lại đầy hứng thú, tiến đến trước mặt Thành Thành nói: "Anh cậu còn giúp cậu ôn tập bài học sao? Anh ấy không làm việc sao? Khi nào cậu ngủ thì anh ấy mới ngủ sao? Ngày nào anh ấy cũng đưa cậu đi học sớm như vậy, anh ấy cũng không thấy phiền sao? Mỗi sáng gọi mình dậy mẹ mình còn chê phiền đó. Đúng rồi, anh cậu đang làm nghề gì?"

Đối mặt với một đống vấn đề, Thành Thành cũng bị hỏi đến bối rối. Phải nói từ lúc nào nhỉ? Hình như là từ cái lần hai người cãi nhau kia, Trình Hàn Lang đã thay đổi, mỗi ngày ở nhà ngoại trừ nghỉ ngơi bình thường thì hình như anh ấy vẫn luôn bên cạnh mình, giống như một cái bóng vậy. Thành Thành cau mày, trong lòng khó chịu một cái, Trình Hàn Lang nhất định sẽ xuất hiện trước mặt của nó, không phải hỗ trợ giải đề thì là hướng dẫn về tâm lý, dường như là bị cái gì kích thích, thoáng cái đã trở nên cực kỳ săn sóc và nhẫn nại.

Kỳ thực cũng chính là vì thấy Trình Hàn Lang đã khích lệ mình như thế, tâm lý sợ hãi trong lòng của Thành Thành mới dần dần hồi phục. Thành tích tăng lên từng chút từng chút. Hơn nữa thời gian dường như cũng trở nên thư thả hơn. Nhất là cây tỏi của nó, trước đây Trình Hàn Lang nói cái đó nhàm chán, nhưng bây giờ cũng giúp đỡ tưới nước một chút, tựa hồ toàn bộ mọi thứ đều phát triển về phương hướng tốt vậy. Khóe miệng Thành Thành hiện ra một nét tươi cười.

"Cậu còn cười ngây ngô gì vậy? Bùi Thiên Vũ buồn bực gào lên một tiếng gọi Thành Thành ra khỏi ảo tưởng, Thành Thành ngẩng đầu lên, bốn phía đều yên lặng, Lâm An An đã trở về chỗ ngồi.

"Cậu đừng có tìm nữa, Lâm An An người ta thấy cậu không nói lời nào, cũng bị chọc giận bỏ đi nãy giờ rồi." Bùi Thiên Vũ nhìn bộ dạng của Thành Thành thật sự là buồn cười, lại một thân một mình cười hì hì. Cô bé ngẩng đầu lên, thấy một ánh mắt bắn về bên này, Bùi Thiên Vũ không hiểu liếc nhìn lại, người kia liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.


Thành Thành vừa chạy vừa cười một đường đi tới cổng trường, vốn còn nghĩ nên nói câu gì đầu tiên với Trình Hàn Lang, kết quả ngày hôm nay Trình Hàn Lang lại không tới. Thành Thành đoán rằng nhất định là hắn có việc, nên ngoan ngoãn chờ ở đó, kết quả đợi 20 phút, người ở cổng trường cũng đi hết rồi, Trình Hàn Lang vẫn chưa tới.

Thành Thành có chút nóng nảy, gọi điện thoại cho Trình Hàn Lang, kết quả cứ báo bận mãi, không biết vì sao Trình Hàn Lang vẫn không nghe điện thoại. Thành Thành đột nhiên có một loại dự cảm không may, đeo theo cặp sách rồi xông ra ngoài, đi thẳng đến công ty Trình Hàn Lang.

"Anh em đâu?" Thành Thành đến cửa, bị hai người bảo vệ ngăn lại. Nó dùng sức vùng vẫy, muốn chạy vào bên trong.

Người phụ trách ở sảnh lớn của tầng một đi tới, nhìn hình dạng của Thành Thành như là một học sinh, không giống như định tới gây rối, liền hỏi: "Anh của em là ai?"

"Anh của em là Trình Hàn Lang, đến bây giờ anh ấy còn chưa đến đón em, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?" Thành Thành đầu đầy mồ hôi, nhón chân nhìn vào bên trong.

"À, em nói Trình tổng hả, anh ấy đã rời công ty từ hai tiếng trước rồi, cụ thể là làm gì cũng không có nói với chúng tôi, nếu như anh ấy trở về, chúng tôi sẽ thông báo lại cho em được không?"

Thành Thành vừa nghe mấy lời này thì sắc mặt lập tức trắng bệt cả ra, xoay người lại chạy đi. Nếu như Trình Hàn Lang có việc gì, nhất định sẽ nói trước với nó, bây giờ nên làm gì đây? Anh ấy nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Thành Thành vòng tới vòng lui ở trước cửa công ty của Trình Hàn Lang, sốt ruột giậm chân mãi, cũng không biết nên tìm ai.

Đỗ Công từ cửa đi ra, vừa vặn thấy Thành Thành đang quanh quẩn ở đó, y vui vẻ đi tới. Vừa muốn bắt chuyện, Thành Thành đã xoay người một cái rồi kéo Đỗ Công lại, lực kéo lớn dọa Đỗ Công giật cả mình. Đỗ Công siết tay nó vội hỏi: "Làm sao vậy? Thành Thành?"

"Không thấy anh em đâu rồi!" Thành Thành thở phì phò nói, trên mặt là biểu tình cực kỳ lo lắng.

"Em nói chậm một chút, một người lớn sống sờ sờ như anh em sao lại không thấy hả?" Đỗ Công vừa lau mồ hôi cho Thành Thành vừa an ủi.

Vẻ mặt kia của Thành Thành giống như là sắp khóc rồi, sốt ruột nói: "Thật mà! Bình thường lúc này anh ấy đã sớm tới tìm em rồi, không biết ngày hôm nay tại sao lại không tới đón em, cũng không nói với em tại sao, em gọi điện cho anh ấy, cũng không gọi được."

Đỗ Công vừa nghe mấy lời này cũng có chút lo lắng, lấy điện thoại di động ra gọi một lần, cũng không liên lạc được. Đỗ Công cố gắng suy nghĩ một chút trước khi đi Trình Hàn Lang đã nói gì đó. Cũng không nghe nó nói luôn đi làm gì nữa chứ! Bỗng nhiên, trong đầu Đỗ Công nhảy ra một đoạn đối thoại, hình như là nói về tỏi gì gì đó.

"Đúng rồi, anh em nói muốn đi tìm thân cây tỏi kèm theo củ gì đó, không biết nó muốn làm gì nữa." Đỗ Công có chút do dự mà nói.

Thành Thành vừa nghe lời này thì kinh hãi trong giây lát, sau khi suy nghĩ một hồi cũng hiểu ra đại khái. Nó nói một câu "Anh Đỗ, em đi trước nha" rồi lập tức chạy đi về phía xa xa, chốc lát đã không còn bóng dáng, để lại một mình Đỗ Công đứng ngốc ở chỗ đó.

Hai anh em nhà này sao đều như có bệnh vậy, chẳng lẽ cả ngày sống chung một chỗ, thứ gì cũng sẽ bị đồng hóa sao? Đỗ Công không hiểu được, lắc đầu rồi vẫn là tự về nhà một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận