Ân Tứ

Hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đến sân bay đón mẹ Trình, Thành Thành cứ ở đó cười mãi không thôi, có vẻ cực kỳ hưng phấn. Trình Hàn Lang ở bên cạnh liếc mắt nhìn nó một cái, vô cùng bất mãn với phản ứng của nó. Cho dù là nhớ mẹ mình, cũng không thể biểu hiện hưng phấn như thế chứ? Đến cả một chút tiếc nuối cũng không có, lẽ nào chỉ có bản thân mình gấp như khỉ sao?

Lần này mẹ Trình tới, dường như còn có vẻ trẻ hơn trước đây một chút, tuy rằng người đã qua trung niên, nhưng đánh phấn lên lại chẳng chịu già chút nào, bước đi trên đường lộ ra vẻ mặt sáng láng, Củng Chí ở bên cạnh cũng rất có tinh thần, hai năm qua thân thể ông ấy đã khôi phục bình thường, cuộc sống của hai người họ cũng coi như rất hạnh phúc.

Thấy hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đứng cách đó không xa, bước chân của mẹ Trình lại vội vã hơn, mặt mũi tươi cười đi về phía bọn họ.

Lần này, mẹ Trình không có đi thẳng về phía Trình Hàn Lang, mà là đi xoa xoa mặt Thành Thành trước, "Thành Thành, đến đây, để mẹ nhìn xem, lần trước đến không gặp được con, làm mẹ nhớ chết đi được! Hửm? Sao mẹ cảm thấy gầy đi nhỉ?" Thành Thành trong mắt mẹ Trình dường như vĩnh viễn cũng không lớn lên được, lúc nào cũng vậy, luôn luôn là vẻ mặt ngây thơ.

"Có thể là học lại nên mệt mỏi đó ạ. Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói." Trình Hàn Lang nói một câu, khiến cho ánh mắt của mẹ Trình dời đến trên người hắn, thật lâu cũng không rời mắt. Đứa trẻ này thật sự trưởng thành rồi, cứ như ngày hôm qua còn đang làm nũng trong lòng mình, ngày hôm nay đã mặc âu phục phẳng phiu đứng trước mặt mình, đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, có thể cả đời cũng không bù đắp được sự thiếu sót này nữa.

Hai người tiếp nhận hành lý trong tay mẹ Trình và Củng Chí, rồi bốn người cười cười nói nói đi về phía bãi đỗ xe.

"Ở đây thay đổi rất nhiều nhỉ." Vào trong nhà, mẹ Trình vẫn như lúc trước, đi khắp nơi xem xét. Củng Chí cũng rất an tĩnh ngồi tại chỗ uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu với Trình Hàn Lang và Thành Thành.

Trình Hàn Lang nhìn người đàn ông này, không tự chủ được liền nghĩ đến ba mình. Bản thân hắn cũng không biết vì sao, hắn cũng không nảy sinh oán hận gì với người đàn ông này, chỉ là luôn có thể thấy được cái bóng của ba mình từ trên người ông ấy. Từ khi mẹ Trình đi rồi, tình cảm của Trình Hàn Lang đối với Trình Thế thay đổi rất nhiều, không hay không biết đã xem ông thành người thân có cùng huyết thống duy nhất ở bên mình, hiện tại, dường như Trình Thế cũng trở nên rất xa vời, không nghĩ tới khi còn sống, có thể nhớ đến người ba chưa hề ở bên cạnh chăm sóc mình ngày nào như vậy.

"Hiện tại phòng nào là của con vậy, Hàn Lang?" Mẹ Trình đứng trước cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang và Thành Thành mà hỏi.

"Vẫn là phòng này ạ! Là phòng mẹ đang thấy đó ạ." Thành Thành ở bên cạnh cười hì hì, vẫn đi theo sau mẹ Trình.

Trình Hàn Lang đột nhiên thấy trong lòng bắt đầu có sự bất an mơ hồ, hắn nghe thấy mẹ Trình hỏi lại: "Vậy Thành Thành thì sao? Ở phòng nào vậy con?" Bà còn cười nói với Thành Thành: "Hiện tại đã thi đại học xong rồi, con cũng không cần ở lại trường nữa rồi."


Vẻ mặt Thành Thành buồn bực, sau đó lại cho rằng mẹ Trình hiểu lầm, nên nó giải thích lại cho thật rõ ràng: "Con không có ở lại trường ạ, con vẫn ở trong nhà mà, chính là cái phòng này ạ!"

Trình Hàn Lang căng thẳng trong lòng, quả thực, cái bộ óc này của Thành Thành tuyệt đối sẽ không thay đổi được mà, nhất định là có sao nói vậy. Mẹ Trình đi ra, cau mày nhìn Trình Hàn Lang nói: "Lần trước mẹ về không phải con nói với mẹ là thằng bé ở lại trường sao? Sao Thành Thành lại nói nó không ở lại trường vậy?"

Trình Hàn Lang lúng túng nở nụ cười một chút, "Lần trước mẹ về là nó còn đang học cấp ba, lần này học thi lại, con liền đem thằng bé về nhà, cũng để tiện chăm sóc nó hơn thôi ạ."

Mẹ Trình cười gật đầu, rất ủng hộ cách làm của Trình Hàn Lang, "Mấy đứa nhỏ học cấp ba, là phải để ý nhiều hơn một chút."

Thành Thành cau mày đi tới, vừa muốn nói chen vào, Trình Hàn Lang dùng sức nhéo vào eo của nó một cái. Thành Thành mẫn cảm mà tránh sang một bên, cho Trình Hàn Lang một ánh mắt cảnh cáo, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Mẹ còn ở chỗ này đó..."

Trình Hàn Lang căm tức liếc mắt nhìn nó, em còn biết mẹ đang ở đây hả? Nói chuyện mà không thèm dùng não.

Vẻ mặt Thành Thành nhất thời trở nên quẫn bách, đứng đó cúi đầu không nói ra lời, Trình Hàn Lang sờ sờ sau lưng của nó một chút, cho nó chút cổ vũ, ý bảo nó đừng để ý. Trình Hàn Lang tự mình đi về phía trước rồi nói với mẹ Trình: "Hai người bọn con ngủ cùng một chỗ quen rồi, không có phân phòng ngủ ạ."

Biểu tình của Mẹ Trình có chút bối rối, bà tìm một chỗ trên sô pha để ngồi xuống, vừa uống trà vừa bắt đầu càm ràm. "Trong nhà không phải vẫn còn nhiều phòng như vậy sao? Hai người các con ngủ chung không chật sao? Hơn nữa lớn như vậy rồi, ngủ chung không có tiện đâu! Mẹ cũng không phải là người không cởi mở, tuy rằng con và Tiểu Ngọc chưa kết hôn, nhưng mà nên liên hệ tình cảm thì cũng phải liên hệ tình cảm, con cũng đừng học theo ba con, xem nhẹ chuyện phụ nữ. Mẹ không phải oán giận ông ấy, chỉ là muốn bảo con chú ý chuyện này thôi, đứa nhỏ Tiểu Ngọc này không tệ, dạo này cũng không gọi điện thoại cho mẹ, hai đứa các con không xảy ra mâu thuẫn gì chứ?"

Những lời này của mẹ Trình vừa nói ra khỏi miệng, trong phòng lập tức an tĩnh, Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành một chút, Thành Thành dường như cũng không cho hắn lại một ánh mắt nào, chỉ tự mình ngồi đấy đùa nghịch mấy thứ chung quanh, xoay mặt về hướng bên kia.

Trình Hàn Lang tiến đến bên người mẹ Trình, rất bình tĩnh nói: "Mẹ, con và Ngô Ngọc đã chia tay rồi."

Mẹ Trình giật mình, sốt ruột hỏi thăm: "Sao lại chia tay?"


Thấy Trình Hàn Lang không nói chuyện, mẹ Trình thở dài, chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi các con bây giờ đó, sao lại không xem trọng chuyện tình cảm như vậy, mẹ nhớ kỹ lúc đó con còn nói với mẹ, chỉ cần nói chuyện tình cảm rồi thì sẽ có kết quả. Bây giờ còn không phải là nói chia tay thì liền chia tay sao, đứa nhỏ Tiểu Ngọc này rất tốt mà, gia thế tốt lại hiểu chuyện, dù sao mẹ cũng không thuyết phục được con, chính con xem thế nào rồi lo liệu đi, bây giờ con còn trẻ, chờ thêm vài năm nữa thì sẽ phải ổn định chuyện tình cảm thôi."

Thành Thành nghe xong một tràng lời khuyên như vậy, trong lòng thấy rất có lỗi, nó nói với mẹ Trình và Củng Chí: "Mẹ ơi chú ơi, con vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người, mọi người cứ nói chuyện trước đi ạ." Thành Thành nói xong, liền vội vàng rời khỏi căn phòng đó, ra bên ngoài rồi nó mới dám lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Nghe đến tên người đó trong lòng sẽ có một loại cảm giác không thở nổi. Tuy rằng rất nhiều người đều nói nó là đứa bé vô tư lự, thế nhưng dùng cái từ này trên người nó khi chuyện liên quan đến Trình Hàn Lang, có lẽ là không phù hợp, cho dù ở thời điểm nào, Trình Hàn Lang có yêu ai, nó đều sẽ xem điều đó như một loại thương tổn đặt ở trong tim. Cho dù là yêu hay là ích kỷ, Thành Thành nó cũng không phải thiên sứ, để bao dung mỗi một người, mỗi một việc.

Trong mắt mẹ Trình, con dâu của bà vĩnh viễn đều sẽ là Ngô Ngọc, hoặc một cô gái tương tự như vậy, vĩnh viễn cũng không thể nào biết đến nó. Nghĩ tới đây, Thành Thành lần đầu tiên cảm nhận được một sự bất đắc dĩ, dường như trước nay bản thân cứ mãi tránh đông tránh tây rốt cuộc lại thành tự trói buộc chính mình.

Trình Hàn Lang thật vất vả ở bên cạnh để thuyết phục mẹ Trình, rồi nhanh chóng đi tới nhà bếp tìm Thành Thành. Quả nhiên, Thành Thành một mình đứng đấy cúi đầu nghịch dao, dáng vẻ vô cùng cô đơn. Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, đi qua vỗ vai nó một cái: "Nhóc con, một thân một mình ở chỗ này mà ghen sao?"

Thành Thành rầu rĩ nói: "Không có, em mới không có ghen."

Trình Hàn Lang đoạt mất con dao trong tay nó, rồi nói: "Đừng nghịch cái này, bị thương thì làm sao bây giờ?"

"Không cần anh để ý!" Thành Thành xoay đầu sáng chỗ khác, đưa lưng về phía Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang không nhịn được cười, từ phía sau ôm lấy nó rồi nói: "Đừng tức giận nữa, ngoan, không phải là đã qua rồi sao?" Vẫn là lần đầu tiên thấy Thành Thành lộ ra chút tính tình, Trình Hàn Lang xoay mặt nó lại, hôn lên miệng một cái, Thành Thành đỏ mặt, đẩy hắn ra.

"Em không có tức giận, anh đừng ở đây dỗ em như vậy, để mẹ nhìn thấy là không được đâu, mẹ vẫn cho rằng anh phải ở cùng một chỗ với Ngô Ngọc." Thành Thành vẫn đầy ghen tuông, Trình Hàn Lang vừa muốn nói chuyện tiếp, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, Thành Thành đột nhiên quay đầu lại, thấy Củng Chí đang đứng ở cửa.


"Chú..." Thành Thành có chút hốt hoảng nhìn Củng Chí, Trình Hàn Lang cũng quay đầu, nhưng vẻ mặt lại chỉ thản nhiên.

Củng Chí rất ôn hòa cười một cái, nói với bọn họ: "Mẹ con bảo đừng để Thành Thành làm cơm, hôm nay cô ấy muốn nấu bữa cơm cho các con ăn." Trên mặt Củng Chí không có chút gì khác thường, lúc này Thành Thành mới yên lòng lại, cùng Trình Hàn Lang đi ra bên ngoài.

"Lâu lắm rồi chưa ăn cơm mẹ làm đúng không? Nào, hôm nay mẹ xuống bếp, mẹ sẽ nấu chút cơm canh bình thường thôi, tiệc lớn gì đó mẹ cũng không làm được, các con mà muốn ăn còn không bằng đi đặt nhà hàng thì hơn." Mẹ Trình nói rồi vén tay áo lên, đi vào trong nhà bếp bận rộn ngay.

"Con thích ăn cơm mẹ làm nhất, mùi vị này nhà hàng làm cũng không được."

Thành Thành nói một câu, một câu khiến trên mặt mẹ Trình mang đầy nét tươi cười, bà nói với Trình Hàn Lang: "Vẫn là Thành Thành tri kỷ, từ nhỏ đã khiến người ta yêu thương hơn anh con."

Trình Hàn Lang cười nhạt, Thành Thành hưng phấn muốn đi vào bên trong, bị Trình Hàn Lang chặn ngang kéo lại, "Em muốn đi làm gì?"

"Làm trợ thủ cho mẹ ạ." Thành Thành nói.

Trình Hàn Lang nhỏ giọng nói: "Em vẫn là đừng có đi, em mà hé cái miệng này ra, anh thật sự lo lắng đó, lỡ như lúc nào đó lại bật ra câu gì đó, em có còn để cho người ta ngủ yên được không?"

Gương mặt vốn đang mang theo nụ cười của Thành Thành không tới mấy giây đã nhúm lại thành một nắm, lửa giận trong lòng còn chưa tắt, bây giờ lại bùng lên, Thành Thành hỏi Trình Hàn Lang: "Có phải anh nghĩ em ăn nói vụng về, sẽ nói việc mẹ không thích nghe đúng không?"

Trình Hàn Lang thở dài một hơi, có chút cương quyết nói, "Anh nói không được đi là không được đi, việc này anh tự có tính toán, em bây giờ sao lại không nghe lời thế hả?"

Thành Thành không nói gì nữa, thật nghe lời mà ngồi vào trên ghế sô pha. Củng Chí dường như nhìn thấu hai người đang gây gổ, rất thông cảm mà chủ động đến trò chuyện cùng Thành Thành. Thành Thành thấy Củng Chí thân thiết như vậy, cũng là hỏi gì đáp nấy, ngại lộ ra biểu tình mất hứng trước mặt ông ấy.

Mẹ Trình làm một bàn đồ ăn lớn, Trình Hàn Lang và Thành Thành ngồi chung một chỗ, Củng Chí và mẹ Trình ngồi chung một chỗ. Mẹ Trình cứ hỏi Thành Thành chuyện thi đại học, hỏi nó điền nguyện vọng gì, nắm chắc mấy phần, lên đại học rồi thì có tình toán gì không các loại. Thành Thành vẫn thật khôn ngoan, cũng không nói điều gì kiêng kị, Trình Hàn Lang ở bên cạnh cũng chỉ nghe, rất ít khi chen lời, thỉnh thoảng kính rượu với Củng Chí.


Vốn dĩ là một bữa cơm rất ấm áp, Trình Hàn Lang lại không ăn ra được mùi vị gì, luôn cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Thành Thành đối với mẹ Trình, vậy mà lại thấy có chút khó chịu, bữa cơm này dường như chỉ có Củng Chí là ăn vui vẻ nhất, đã ăn cơm mẹ Trình làm mấy năm nay, cho dù ở nơi nào, ăn vào trong miệng đều thấy rất thoả mãn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ Trình vào phòng ngủ của mình, Thành Thành luôn cảm thấy có chút không dễ chịu. Lời nói của mẹ Trình còn quanh quẩn trong đầu, có lẽ trong suy nghĩ của mỗi người làm cha làm mẹ, đều mong muốn con trai mình cuối cùng sẽ thành gia lập nghiệp, có một gia đình chân chính.

Thành Thành đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngẩng đầu đúng lúc thấy Trình Hàn Lang mặc một thân đồ ngủ đắt tiền tựa ở đầu giường, cả người hiện lên khí khái bức người. Trình Hàn Lang đang ở đó hút thuốc, thấy Thành Thành đi vào thì dụi tàn thuốc, vươn hai tay về phía nó, ý bảo Thành Thành nằm sang đây.

Trong lòng Thành Thành đau xót, vẫn là kề sát vào. Trên người Trình Hàn Lang có một loại hương vị nhàn nhạt, không phải là cố ý tạo ra, mà là một loại mùi vị phát ra từ thân thể, mỗi lần Thành Thành nghe thấy cái mùi này, đều có thể cảm giác Trình Hàn Lang đang ở bên mình.

"Em nghĩ là ba rất đẹp trai." Thành Thành lẩm bẩm nói.

"Sao em lại nghĩ đến ông ấy?" Trình Hàn Lang có chút ngạc nhiên, cho tới bây giờ Thành Thành chưa bao giờ đề cập đến Trình Thế trước mặt hắn, lẽ nào thằng bé cũng giống mình, thấy Củng Chí thì không tự chủ được mà nghĩ đến Trình Thế?

Thành Thành hít mũi một cái, chậm rãi nói: "Em nghĩ ông ấy là một người phóng khoáng như vậy, lúc ban đầu còn sống chết chọn lựa kết hôn, mới có anh bây giờ. Em cảm thấy mình không thể ích kỉ như thế, anh nên có con cái của mình, nó cũng sẽ ưu tú như anh vậy, em không thể sinh cho anh, thế nhưng..."

"Được rồi!" Trình Hàn Lang rất cứng rắn cắt lời nó, hắn biết, chỉ cần mẹ Trình tới, Thành Thành nhất định sẽ dao động. "Em cho là con cái muốn có thì có sao? Em thực sự cho rằng không có tình yêu thì cũng phải có kết quả sao? Thành Thành, anh chính là kết quả của loại tình yêu này, bây giờ anh nói rõ cho em biết, anh tuyệt đối sẽ không để con của anh trở thành Trình Hàn Lang thứ hai."

Thành Thành ngẩng đầu, phát hiện phía sau biểu tình kiên định của Trình Hàn Lang ẩn giấu sự ưu thương. Nó kề vào ngực Trình Hàn Lang, không nói gì thêm nữa, nó biết, nó đã chạm đến nỗi đau của Trình Hàn Lang. Nó và Trình Hàn Lang như nhau, đều là người không có tuổi thơ. Một kẻ ăn xin ở ven đường, một người đã sớm học được sự trưởng thành trong một gia đình không hoàn chỉnh, là vận mệnh đã khoan dung sao? Để hai người họ gặp nhau, cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm.

Cả đêm, hai người đều không nói câu nào, chỉ ôm thật chặt. Trình Hàn Lang biết, Thành Thành rơi nước mắt, rồi lại len lén lau đi. Cái loại yêu thương này vẫn luôn từ đáy lòng chậm rãi dâng lên. Hắn biết, hắn và Thành Thành phải đối mặt với một cửa ải nữa, trước mắt là vấn đề chồng chất, các loại xa lánh và hiểu lầm từ gia đình, xã hội đều sẽ dồn đến khi sự thật bại lộ.

Chỉ là muốn cố gắng hết sức cho Thành Thành một sự bảo vệ, một sự an tâm. Nếu có trách nhiệm gì, thống khổ gì, để một mình hắn thừa nhận là được rồi. Vĩnh viễn không muốn để cho đứa nhỏ nằm trong lòng này bị một chút thương tổn gì nữa.

P/s: XIn lỗi mn nhiều, thứ 5 tuần rồi mình đã edit xong chương này để sẵn chờ tối publish, mà tối quên mất rồi cứ ngớ là mình publish rồi, hổm h mình bận nên cũng ko vào, hôm nay vào đăng thông báo mới thấy mn hỏi. Cuôi tuần này mình sẽ bù chương cho mn sau nhé. Sẵn mình thông bao sluôn là lịch làm việc của mình thay đổi nên mình sẽ thay đổi lịch up truyện luôn, có gì sáng mai mình sẽ đổi lịch trong mục giới thiệu của truyện và cũng sẽ thông báo lại vào chương tiếp theo mình up, có gì mn theo dõi để khỏi trông nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận