Ân Tứ

"Anh hai, mấy ngày nữa anh phải đi rồi đúng không?" Lúc Thành Thành đi ngang qua quầy bar thì thừa dịp hỏi một câu.

"À... Đúng rồi..." Tạ Nam hoảng loạn trả lời.

Thành Thành bĩu môi một chút, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi làm việc tiếp, Tạ Nam đi rồi chỉ còn lại một mình nó, tuy rằng mừng cho anh, nhưng mà nó cũng không khỏi mất mát. Cho nên cả ngày hôm nay Thành Thành cứ mặt ủ mày chau, lúc đi ngang qua quầy bar hai mắt cũng thường nhìn chằm chằm Tạ Nam, mà ngày hôm nay Tạ Nam lại cứ luôn né né tránh tránh, Thành Thành có chút không hiểu được.

Đợi đến lúc rảnh rỗi, cuối cùng Thành Thành cũng nhịn không được mà hấp tấp chạy tới hỏi: "Anh hai, anh làm sao vậy?"

Tạ Nam lắc đầu, "Không sao đâu, em xong việc chưa?"

"Dạ rồi! Ngày hôm nay thật nhẹ nhàng, trong quán cũng không có bao nhiêu người, rượu của em đâu rồi? Ha ha... Không phải anh chưa pha cho em chứ?" Thành Thành làm bộ tức giận nhìn anh.

"Đã pha... pha... pha xong... lâu rồi!" Tạ Nam lắp bắp nói, tay lại nắm chặt cái ly không chịu buông.

"Em thích uống rượu anh đặc biệt pha cho em nhất, có tác dụng nâng cao tinh thần, buổi tối cũng không bị mệt." Thành Thành cười vươn tay lấy cái ly kia, kết quả dùng sức một chút mà cũng không lôi ra được.

"Sao anh lại không cho em uống vậy? Nói đi! Có phải là cho người khác rồi không? Có phải là đã không chỉ có một mình em được uống đúng không?" Thành Thành chất vấn.

"Không có... là cho em mà, anh không phải là không cho em uống." Lòng bàn tay Tạ Nam cũng đã ra mồ hôi.

"Vậy đưa cho em đi! Lại còn muốn đổi ý nữa..." Thành Thành giành lấy cái ly kia, ở bên cạnh vênh vênh tự đắc cười.

Tạ Nam lập tức cảm thấy đau lòng vô cùng, Thành Thành rút một cái ống hút ở bên cạnh vui vẻ hút hút. Tạ Nam nhìn Rượu trong ly vơi dần từng chút từng chút, tựa như rút máu của chính anh. Đột nhiên, Tạ Nam giật mạnh lấy cái ly, trong sự kinh ngạc của Thành Thành, uống cạn hơn phân nửa rượu còn sót lại.

Nếu phải bị thương, vậy để anh cùng em.

"Anh hai hôm nay anh thật keo kiệt mà, lúc đầu thì không muốn cho em uống, bây giờ lại còn giành với em." Thành Thành nhìn hơn phân nửa ly rượu bị Tạ Nam nuốt xuống, trong lòng có một chút bất mãn nho nhỏ.

Tạ Nam giả vờ thoải mái nói: "Anh cứ keo kiệt đấy, vốn là rượu anh pha mà." Nói xong vội vàng đem cái ly rượu kia đẩy qua một bên, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.

Thành Thành lại nhìn Tạ Nam một chút, Tạ Nam vừa bị nó nhìn thì trong lòng liền hoảng hốt, Thành Thành không có phát hiện ra, chỉ nói: "Anh hai hôm nay anh thật sự không bình thường chút nào hết, bình thường anh làm cái gì cũng cho em hết."

Sắc mặt của Tạ Nam lập tức dịu dàng đi rất nhiều, anh có một chút hối hận nói: "Đều là tại anh hai không tốt, ngày hôm nay anh hai uống lộn thuốc rồi. Em trai nhỏ đừng tức giận, ngày mai anh pha một ly lớn cho em được không? Coi như là bồi thường cho hôm nay."

Trên mặt Thành Thành lập tức trời quang mây tạnh, "Hứ! Lần này không thèm chấp nhặt với anh đó. He he..."

Tạ Nam nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của Thành Thành, thực sự không cách nào tưởng tượng ra khi khuôn mặt này ngập tràn thống khổ sẽ là dáng vẻ gì nữa, chỉ cần Tạ Nam vừa nghĩ tới hình ảnh kia, trong lòng liền không thể chịu nổi.

Hai ngày sau đó, Thành Thành đều rất bình thường, không có dấu hiệu không thoải mái gì, mà bản thân Tạ Nam cũng không có chuyện gì. Anh băt đầu hoài nghi có phải là do hai người chia nhau uống nên tác dụng của thuốc đã nhẹ đi rất nhiều không, nếu là như vậy thì thật sự tốt quá. Thế nhưng nếu là do phát tác trễ thì phiền toái rồi, anh đã đặt vé xe lửa ngày mai, nếu như sau khi anh đi Thành Thành mới phát bệnh thì sẽ không ai có thể chăm sóc Thành Thành được.

Thế nhưng Tạ Nam lại phải quay về nhà một chuyến, anh thật sự rất lo lắng cho cha mẹ của mình. Từ lần trước quản lí đưa ảnh chụp của ba mẹ anh ra trước mặt anh thì tim của anh vẫn luôn bị treo lên, mặc kệ thế nào cũng nhất định phải về nhà xem sao, xác nhận cha mẹ vẫn bình an.

"Em nhớ kỹ, lúc anh đi rồi mà thân thể khó chịu thì nhất định phải đi khám bác sĩ, phải cơm nước đàng hoàng, không được chạy lung tung khắp nơi biết không?" Trước khi Tạ Nam lên xe lửa cứ không ngừng căn dặn, sau khi Thành Thành không thể không cam đoan thêm mấy lần thì mới kéo hành lý đi.

"Anh hai, nhớ phải mang đặc sản cho em đó, em muốn ăn bánh mô mô nướng đất, còn nữa, thay em chúc tết cho cô chú, còn nữa... anh hai, năm mới vui vẻ!"

Thành Thành ở phía sau la to. Tạ Nam quay đầu lại, nhìn Thành Thành cô đơn lẻ loi đứng một mình ở nơi đó, trong lòng khó chịu đến cực điểm, Anh không rõ tại sao ông trời lại phải tàn nhẫn như vậy, cư nhiên lại đối đãi như thế với một đứa bé tốt như vậy. Càng ngày anh càng cảm thấy mình vô sỉ, vì bảo đảm cho an toàn của người nhà lại lợi dụng lòng tín nhiệm của Thành Thành mà tổn thương nó, nếu thật sự có trừng phạt cái gì, cứ trừng phạt hết lên một mình anh là được rồi.

Suy nghĩ chốc lát, Tạ Nam phát hiện mắt mình đã ươn ướt rồi, để khống chế bản thân, anh vội vàng xoay người chạy về phía xa.

Đều đi cả rồi, chỉ còn lại mình nó, Thành Thành lê bước chân nặng nề trở về, mất mát trong lòng không nguôi. Đúng lúc này, xa xa có một chiếc limousine chạy về phía nó. Thành Thành nhận ra chiếc xe kia, vội vàng chạy ra xa, không muốn xe của Tề tiên sinh chạy đến gần nó, sau khi xe dừng lại, Tề tiên sinh từ trên xe đi xuống.

"Thế nào? Bảo bối nhỏ, về nhà ăn tết cùng ta không?" Tề tiên sinh đeo một cái kính râm thật to, khiến cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt lão.

"Hứ! Ông mà cũng có nhà sao? Tôi thấy cái ông có chỉ gọi là biệt thự và người hầu thôi, ông làm gì có nhà chứ?" Thành Thành quăng cho lão ánh mắt chán ghét.

"Ai nói ta không có nhà nào?" Tề tiên sinh cười sờ mặt của Thành Thành, bị Thành Thành hất ra, Tề tiên sinh cũng không tức giận, tiếp tục dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn nó nói: "Ta có vợ, còn có con nữa, đáng tiếc là bọn họ đều ở nước ngoài, cũng không có ai mừng năm mới với ta, không phải em cũng có một mình thôi sao? Hai người chúng ta cùng nhau ăn tết không phải là vừa khớp sao?"

"Bọn họ không trở lại là đúng rồi, đứa nhỏ nào mà hi vọng nhìn thấy ba mình già như ông nội chứ?"

Lời nói của Thành Thành hiển nhiên là quá trớn rồi, nụ cười trên mặt Tề tiên sinh bắt đầu trở nên đông cứng. Lão lấy kính xuống, lộ ra gương mặt nhăn nhúm, hơn nữa còn cố tình lại gần sát vào Thành Thành, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Đúng vậy! Con ta chê ta già, thế nhưng có lẽ chỉ một ngày nào đó cũng có người còn phải nhìn tình nhân của mình già như ông nội thôi!" Nói xong thì dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Thành Thành.

Thành Thành cũng không sợ sệt, thẳng lưng nhìn chằm chằm vào Tề tiên sinh nói: "Tôi không muốn nói cái gì với ông hết, dù thế nào thì thỏa thuận ban đầu của chúng ta đã định rồi, tôi nghĩ ông cũng sẽ không nuốt lời chứ?"

"Ha ha... Ta còn phải đi lừa gạt một đứa nhỏ như em để làm gì? Em thật sự nghĩ ta..."

Tề tiên sinh còn chưa nói hết câu, Thành Thành đã ngồi xổm xuống, vì đau đớn mà gắt gao nhăn nhíu hết cả mặt. Cơn đau mãnh liệt trong bụng làm nó nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, từng hồi từng hội quặn lên, khiến nó ngay cả hít thở cũng khó khăn, cuối cùng trực tiếp lăn lộn trên mặt đất.

"Đau quá... Không chịu được... Đau quá."

Tề tiên sinh nhìn phản ứng của nó thì biết nhất định là thuốc đã có tác dụng, chẳng bao lâu sau, Thành Thành không còn sức để giãy giụa nữa, toàn thân dường như mệt lã đi, hai mắt chầm chậm khép lại.

Vệ sĩ của Tề tiên sinh muốn đi qua ôm Thành Thành, bị Tề tiên sinh ngăn lại. Tề tiên sinh chậm rãi đi đến trước mặt nó, trực tiếp bế ngang nó lên rồi lên xe với nó. Ở trên xe, Tề tiên sinh đưa mắt nhìn gương mặt của Thành Thành, có chút bất đắc dĩ nói: "Em có giãy giụa nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Cuối cùng vẫn phải thành thành thật thật nằm trong lòng ta thôi."

Đợi đến khi Thành Thành tỉnh lại, nó cảm thấy bụng của mình vẫn còn chút đau đớn mơ hồ, nó liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng ngồi dậy.

Tại sao lại đến nơi này? Nơi mà nó không muốn đến nhất, căn phòng của Tề tiên sinh này vừa lớn lại vừa đáng sợ. Thành Thành muốn xoay người xuống giường, lại không có chút khí lực nào, đau đớn truyền tới từ bụng khiến nó lại ngã xuống giường. Chỉ chốc lát sau, người hầu nghe được âm thanh trong phòng lập tức đi báo với Tề tiên sinh, Tề tiên sinh mang theo một bác sĩ tư nhân về phòng.

"Bây giờ cậu khám xem tình hình như thế nào rồi?" Tề tiên sinh phân phó nói.

Bác sĩ nghe xong một hồi, lại khám một chút rồi nói với Tề tiên sinh: "Còn rất yếu, cần truyện dịch, hơn nữa còn phải làm kiểm tra toàn thân và thuê hộ lý chăm sóc.

"Tôi không làm, tôi muốn rời khỏi đây." Thành Thành suy yếu nói.

"Rời khỏi đây rồi em đi đâu?" Tề tiên sinh hỏi.

"Tôi đến bệnh viện, không cần hưởng thụ đãi ngộ cao cấp ở đây, tôi sợ đến lúc đó lại không trả nổi." Thành Thành vẫn giùng giằng muốn ngồi dậy.

"Lúc em hôn mê đã cấp cứu cho em và làm một loạt xét nghiệm rồi, tốn hơn 1 vạn, em còn phải quan tâm tốn thêm một chút sao?"

"Ông... lại..." Thành Thành tức đến không nói được gì, bụng cũng đau nhức theo, hơn 1 vạn đồng, nó phải kiếm bao lâu đây! Chỉ bỗng chốc đã khiến cố gắng của nó như nước chảy về biển đông, mộng tưởng không thành lại trở nên xa vời.

"Em không cần lo lắng, số tiền này ta sẽ không tính, em có nợ thêm bao nhiêu thì vẫn tính như lúc đầu thôi, em chỉ cần an tâm ở đây dưỡng bệnh là được." Tề tiên sinh ngồi bên giường Thành Thành hòa nhã nói.

"Hứ! Ông đừng có dùng mấy lời này để bắt tôi khuất phục, tôi sẽ trả lại hết cho ông không thiếu một sợi lông, tôi cũng không muốn ở lại đây cho dù là một giây." Thành Thành vừa nói vừa ôm bụng rên rỉ.

"Vẫn rất bướng bỉnh, cho em tiện nghi em còn không chiếm, được rồi, đã vậy ta giúp thì sẽ giúp cho trót, sẽ đưa em tới bệnh viện, em tự đến mấy cái bệnh viện hạng hai đó khám đi!"

Thành Thành lập tức cãi lại: "Không cần các người đưa, tự tôi đi, miễn cho đến lúc đó tiền đi đường cũng phải thiếu các người."

Bác sĩ tư nhân đứng ở bên cạnh chen vào một câu, "Dựa vào cậu như thế này, ngay cả đứng cũng đứng không nổi, làm sao mà đi? Hơn nữa cho dù cậu có thể đến đó, cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, nếu như bệnh tình trở nặng thêm, đối với cậu không phải là cái được không bù được cái mất sao?"

Thành Thành hít sâu một hơi, vịn mép giường chậm rãi bước xuống, hoàn toàn không để ý mấy lời của vị bác sĩ kia nói. Cho dù là bò, tôi cũng phải tự mình bò đi, tôi sẽ không nhận bất kỳ ân huệ gì của các người.

Tề tiên sinh cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Bé con, em muốn chơi với ta, vậy thì ta sẽ chơi với em đến cùng, để xem 5 tháng nữa thì em lấy cái gì trả tiền cho ta. Tự em bò đi, đến bệnh viện hạng hai khám đi, để ta xem chút tiền của em có thể chống đỡ được tới khi nào! Nửa năm sau, em cũng phải về đây mà ngoan ngoãn biểu diễn cho ta thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui