Ân Tứ



Thành Thành cầm bữa trưa mình đã làm tốt, mang theo đến bệnh viện. Qua không lâu sau nữa Tạ Nam sẽ xuất viện, bản thân nó có thể cũng phải tìm một công việc khác đi thôi!

Mở cửa phòng bệnh tại bệnh viện ra, Thành Thành lập tức ngẩn người tại chỗ. Giường bệnh trống không, đồ dùng để trong tủ bên cạnh cũng không thấy tăm hơi, giống như chưa có ai từng tới. Thành Thành bỏ lại cặp lồng cơm, chạy nhanh ra ngoài.

Nó hy vọng Tạ Nam chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút mà thôi, sẽ không đi mà không chào hỏi một tiếng, nó chạy khắp nơi trong bệnh viện, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề phát hiện bóng dáng Tạ Nam, sắc mặt Thành Thành tái nhợt như người bị rút hết máu mà quỳ trên mặt đất.

Vì sao? Vì sao cũng phải rời xa em?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thành Thành reo lên, trên màn hình hiển thị dãy số của Tề tiên sinh, trên trán nó toát ra một lớp mồ hôi mỏng, một loại cảm giác sợ hãi ngưng tụ lại trong lòng.

"Có phải là ông mang Tạ Nam đi không?" Thành Thành vô cùng đau khổ hỏi qua điện thoại.

"Không phải ta mang cậu ta đi, là cậu ta tự tới!" Lời Tề tiên sinh nói như một thanh kiếm sắt bén đâm vào tim Thành Thành, thì ra anh ấy thực sự ở đó, như vậy bây giờ anh ấy có phải đã...

"Rốt cuộc ông muốn thế nào?" Thành Thành cắn môi nói.

"Chẳng có gì cả, em qua đây chúng ta bàn lại vấn đề này, ta chờ em đó..."

Thành Thành còn muốn hỏi thêm chút nữa, Tề tiên sinh đã cúp điện thoại rồi, Thành Thành gọi một chiếc xe, chạy đến nhà Tề tiên sinh.

Hai tiếng trước, Tề tiên sinh sai người đến "thăm hỏi" Tạ Nam, cũng tiếp tục hỏi ý Tạ Nam về việc bỏ thuốc cho Thành Thành, lần này Tạ Nam liều chết không nghe, anh thật sự là không có cách nào nhìn Thành Thành chịu oan ức được, vì vậy Tạ Nam đã bị dẫn tới nhà Tề tiên sinh.

"Nếu như ta nhớ không lầm, đã ba tuần rồi, cậu không có bỏ thuộc một lần nào đúng không? Ta nể mặt cậu đã cứu Thành Thành một lần mới không động đến cha mẹ cậu, chẳng lẽ cậu không hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ sao?" Lần này Tề tiên sinh nói gọn gàng dứt khoát, nhất quyết cố ý gây phiền phức cho Tạ Nam.

"Tôi thực sự không rõ, Tề tiên sinh, tại sao ông có thể đối xử với Thành Thành như vậy? Nó uống thuốc mà bị bệnh thì có lợi gì cho ông? Nhìn một người đau khổ ông sẽ vui vẻ như vậy sao?" Hai mắt Tạ Nam đỏ bừng nhìn chằm chằm Tề tiên sinh.

"Ta thực sự đã coi như là nhân từ lắm rồi đó, ta chẳng qua chỉ muốn cậu ấy tiêu tiền nhiều một chút mà thôi, khám bệnh cũng là một cách tiêu tiền mà! Mức thương tổn của thuốc này không đáng ngại lắm đâu, căn bản sẽ không để lại di chứng gì cả."

"Vậy ông càng không cần thiết làm như vậy, nó có tiêu tiền cũng sẽ không lấy tiền của ông, ông muốn nó để ông bao dưỡng, ông nằm mơ đi!" Tạ Nam hung hăng phun một ngụm nước bọt.

Tề tiên sinh theo dõi anh, trong ánh mắt hiện ra một loại ám chỉ khiến cho người khác nhìn không hiểu, người bên cạnh đá tới một cái, vừa vặn đá vào vết thương của Tạ Nam, Tạ Nam thoáng cái đã té trên mặt đất không nói ra lời.

"Chuyện của hai chúng ta vẫn chưa tới lượt cậu quan tâm, cậu chỉ cần nghe ta phân phó là đuọc. Ta cũng nhắc nhở cậu luôn, trách nhiệm cậu gánh vác trên người cũng không phải chỉ là mạng của một mình cậu. Mạng của cậu không đáng bao nhiêu tiền, ta tùy tiện đụng đến đều có thể kết thúc nó, thế nhưng bây giờ cậu còn có giá trị lợi dụng, ta muốn cậu sống để chịu dằn vặt!"

Tề tiên sinh cười lạnh một tiếng, nói với người bên cạnh: "Mang nó vào, không có lệnh của ta thì không được gặp bất kỳ ai, trước cứ an dưỡng đi, ta phải kiên nhẫn chờ tình nhân bé nhỏ của ta rồi!"

Cũng không lâu sau, Thành Thành đã chạy tới, nó đẩy cửa phòng Tề tiên sinh ra, lập tức vọt tới, nắm lấy cổ áo Tề tiên sinh không thả.

"Trả anh Tạ lại cho tôi, bằng không tôi không để yên cho ông đâu."

Cho tới bay giờ Tề tiên sinh cũng chưa thấy qua Thành Thành như vậy bao giờ, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, như một chú báo con đang vô cùng tức giận, lão không khỏi nheo mắt lại nhìn Thành Thành.

"Em không để yên như thế nào đây? Ta ngược lại muốn nghe một chút đó!"

"Lúc đầu bàn thỏa thuận với tôi thì nói nghe thật hay, tại sao ông lại muốn đổi ý? Anh Tạ vô tội, ông dựa vào cái gì kéo anh ấy vào?"

"Hừ! Làm sao em biết cậu ta đến gần em là vì em, bản thân ta và cậu ta có chút liên quan, chúng ta cũng là giải quyết chuyện đôi bên thôi, không quan hệ tới em đâu! Hơn nữa, ta không ép cậu ta, là cậu ta tự tới."

Thành Thành biết có nói nhiều hơn với lão cũng vô ích, liền buông lão ra, bay thẳng đến các phòng khác tìm kiếm, hy vọng có thể nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tạ Nam.

"Không cần tìm nữa, nếu em muốn thấy cậu ta thì ta dẫn em đi, cậu ta ở đây còn có đầy đủ thiết bị chữa trị hơn ở bệnh viện nữa đó!" Tề tiên sinh ở phía sau cười nói trêu ghẹo.

"Ở đâu? Ông dẫn tôi đi xem đi! Mau đi!" Thành Thành đi tới nhìn Tề tiên sinh, đã gấp đến mức không còn dáng vẻ gì.

Tề tiên sinh nở nụ cười một chút, dẫn Thành Thành đi lên lầu, dọc theo đường đi tim của Thành Thành không ngừng đập mạnh, rất sợ nhìn thấy một thân thể vụn nát...

"Anh hai! Thành Thành nhìn qua cửa sổ thấy được Tạ Nam ở bên trong, nhưng mà Tạ Nam không có quay đầu lại nhìn nó. Tim Thành Thành như bị dao cắt, nó chạy đến nhìn nhìn, thấy vết máu dính trên khăn trải giường, lập tức mặt xám như tro tàn!

"Rốt cuộc các người đã làm cái gì? Tại sao muốn làm như vậy!" Thành Thành dùng sức vặn tay nắm cửa, nghĩ muốn đi vào, đáng tiếc cửa đã bị khóa, nó chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn người ở bên trong mà cũng không làm gì được.

Người chăm sóc nó nửa năm, người pha rượu cho một mình nó, người về quê ăn tết nửa chừng đã quay lại chỉ vì ở bên cạnh nó, người dùng tính mạng để bảo vệ nó khi nó bị ức hiếp... Anh ấy nằm ở bên trong, không ai chăm sóc, không ai quan tâm, mà chính nó cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn như vậy, nhìn anh một mình chịu dằn vặt.

"Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Tại sao không ai có thể cùng mình sống chung một chỗ, anh, anh ở đâu? Anh ở đâu? Em rất nhớ anh... Em cảm thấy mình đã không còn dũng khí để tiếp tục sống nữa rồi!" Thành Thành thì thào trượt xuống đất, ánh mắt trở nên trống rỗng tuyệt vọng.

"Em biết em có thể cứu cậu ta mà, kỳ thực rất đơn giản, cậu ta cố gắng vì em nhiều như vậy, em chỉ cần khuất phục một chút ở chỗ của ta là có thể cứu một mạng người rồi, hay là em nghĩ những gì cậu ta làm cho em chỉ là chút ít hy sinh?" Tề tiên sinh chậm rãi nói.

Thành Thành liếc mắt nhìn lão, lộ ra một biểu tình tuyệt vọng. "Được rồi! Lời rất nhiều."

Lời rất nhiều... Cơ thể của mình thì đáng giá mấy đồng tiền chứ? Ai mà quan tâm mình bị người khác nhìn, bị người khác làm nhục chứ! Nếu như mình sớm thấy rõ giá trị của bản thân, rồi vất bỏ lòng tự trọng không đáng giá một sợi lông sớm một chút, có phải người bên cạnh mình cũng sẽ không bị liên lụy không?

"Anh hai, anh có tốt hơn chút nào không?" Tạ Nam mở mắt, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thành Thành.

"Anh sao lại..." Tạ Nam dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh kéo tay của Thành Thành hỏi: "Sao em cũng tới nơi này, ở đây không an toàn, em mau rời đi đi."

Tạ Nam kích động, làm động đến vết thương. Anh nhắm chặt hai mắt, cố gắng chịu đựng. Thành Thành ở bên cạnh an ủi nói với anh: "Không sao cả, mọi chuyện đều kết thúc rồi, cuộc sống khổ sở giữa chúng ta sẽ chấm dứt, anh hai anh cứ an tâm dưỡng bệnh đi!"

"Có ý gì?" Tạ Nam cảm thấy hôm nay Thành Thành rõ ràng không giống mọi khi, những gì lưu lại trong ánh mắt ngoại trừ quan tâm, còn có một mảnh ưu thương không che giấu được.

"Không có ý gì cả... Anh nghỉ ngơi đi! Em không thể ở đây lâu được, đây cũng không phải là nhà của em, ngày mai em sẽ quay lại thăm anh!" Thành Thành buông tay anh, đi ra ngoài cửa.

"Thành Thành, anh hai như thế nào cũng không sao, em đừng làm chuyện điên rồ! Nếu như em luẩn quẩn trong lòng, tất cả những gì anh làm sẽ không còn ý nghĩa gì nữa." Tạ Nam nói với bóng lưng của Thành Thành.

"Ha ha..." Thành Thành xoay đầu lại, "Yên tâm đi ạ, em trai của anh vẫn rất có chừng mực đó!"

Tạ Nam nở nụ cười cưng chiều với nó một chút, "Quỷ nhỏ!" Thành Thành nghe câu nói trêu đùa kia, cũng không chịu được bầu không khí này nữa, nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.

"Đây là mỹ phẩm ta mua cho em, ta mời thợ trang điểm đến, bôi lên cho em!" Tề tiên sinh chỉ vào một đống hộp rực rỡ sắc màu trước mặt nói.

Thành Thành cầm những cái hộp viết đầy chữ của các nước lên, nhìn một chút, lại bỏ xuống.

"Sao vậy? Nhanh như vậy ta đã hối hận rồi, hay là để cho em bôi một vài thứ thôi, muốn nhìn một chút xem bộ dáng em ăn mặc lẳng lơ một chút là như thế nào. Đứa trẻ đáng yêu như em vậy mặc loại quần áo này nhất định có thể cho ta một niềm vui bất ngờ." Tề tiên sinh như một con mèo trộm được thịt, vẻ mặt đầy những biểu tình tục tĩu vì ảo tưởng.

"Tôi không biết tự dùng mấy thứ này, ông tốt nhất là tìm người đến làm cho tôi đi, lúc tôi tắm thì để tôi một mình là được rồi, tôi không muốn chạm vào chúng!" Thành Thành không chút biểu tình nói.

"Yên tâm, người thì có cả đống, em chờ một chút..."

Gương mặt được đánh lên một lớp phấn càng tôn lên làn da trắng nõn trơn bóng, hơn nữa đường viền mắt còn được tô vẽ tỉ mỉ, son môi màu tím nhạt bóng loáng, hiệu quả trên người của Thành Thành khiến mọi người trong phòng sợ ngây người.

Quá hút hồn rồi! Như là một yêu nghiệt thật sự tồn tại vậy, biểu tình trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà trong ánh mắt lại có ưu thương nhạt nhòa, tinh tế mà phô bày ra khiến lòng người rung động.

"Ánh mắt của ta thật tốt mà, trong nháy mắt đã thay đổi một người rồi, em là cậu bé quyến rũ nhất ta từng gặp, đúng là trời sinh cho em một dáng vẻ của kỹ nữ mà!" Tề tiên sinh đi ra phía trước, run rẩy mò mẫm theo khuôn mặt của Thành Thành, hô hấp dồn dập mà nặng nề, như là một người vội vã muốn phát tiết dục vọng, chỉ tiếc là không thể như nguyện mà thôi!

Thành Thành nghe lời nói biến thái của lão, không nói câu nào, mặc cho bàn tay lão lần mò trên người mình, tùy tiện đi! Muốn nói cái gì, muốn làm cái gì thì tùy, dù sao bây giờ mình cũng chỉ là hư không mà thôi.

"Tề tiên sinh, có người tới thăm ngài!" Không biết là ai ở đằng sau nói ra một câu phá phong cảnh.

"Bảo nó cút!" Tề tiên sinh thô bạo nói. Tên thuộc hạ vẫn chưa từng thấy trạng thái điên rồ như thế của lão, vội vàng lui xuống.

Tề tiên sinh vừa muốn tiếp tục, điện thoại lại vang lên, người làm bắt máy giúp cho lão nghe, bên trong truyền đến tiếng nói vô cùng ngang ngược.

"Tề tiên sinh, tôi thật vất vả mới đến một chuyến mà ngài cũng không cho vào cửa sao?"

Động tác trên tay Tề tiên sinh lập tức ngừng lại, Lệ Trung Tín... Sao lại là thằng đó? Mình và nó hình như đã nhiều năm rồi không có qua lại mà?

"Một hồi nữa tôi tự mình mang người đến đón khách, lập tức mở rộng cửa tạ lỗi trước!" Tề tiên sinh phân phó cho thuộc hạ, chuẩn bị thay quần áo xuống lầu.

"Không cần, tôi nào dám phiền ngài vất vả, tự tôi lên rồi đây!" Tiếng nói của Lệ Trung Tín vang lên ở cửa, Thành Thành và Tề tiên sinh cùng lúc nhìn về phía cửa...

Chú thích:

Son tím nhạt bóng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui