Ân Tứ

Hai người đến bên bờ sông, tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, nhìn ra xa xa, nghe tiếng nước chảy dưới chân. Từ nhỏ đến lớn, hai người cùng nhau sinh sống hơn mười năm, lại chưa từng yên tĩnh ngồi cùng một chỗ như ngày hôm nay, không ai mở miệng nói, nhưng đều rất hưởng thụ một khoảng lặng như vậy.

Khuôn mặt của Trình Hàn Lang dưới sự tô vẽ của ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng, những đường nét ấn tượng khiến bất cứ ai nhìn thấy trong lòng đều sẽ say mê. Thành Thành ở bên cạnh nhìn hắn một lát lại có một loại cảm giác khổ sở, người như vậy sẽ hấp dẫn được bao nhiêu thiếu nữ nhỉ!

"Thành Thành, theo anh về nhà đi, trở về nhà của chúng ta, chỉ có hai chúng ta mà thôi, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, vẫn giống như trước được không?"

Câu nói của Trình Hàn Lang cắt đứt dòng suy nghĩ xa xôi của Thành Thành, Thành Thành có chút kích động quay đầu lại nhìn hắn, trở về? Giống như trước?

"Làm sao vậy? Bị dọa ngốc? Hay là... không muốn trở về?" Trình Hàn Lang nhìn nó.

Thành Thành lắc đầu, bao nhiêu lần nó nằm mơ thấy mình được trở về ngôi nhà kia, hí ha hí hửng nấu cơm trong nhà bếp, lăn lộn trên giường, thế nhưng nó không thể đi, nó đi thì anh Tạ Nam làm sao bây giờ? Anh ấy vì nó mới bị thương, người thân thì ở xa hơn ngàn dặm, nó làm sao nhẫn tâm mặc kệ anh một mình được.

"Không cần... Em ở đây tốt lắm, anh dẫn chị Ngô Ngọc qua nhà ở đi! Như vậy anh cũng sẽ không tịch mịch nữa, em ở nhà cũng chỉ là một cái bóng đèn thôi, hơn nữa anh cũng biết em... em... không bình thường, không phải anh đã thấy cuốn nhật ký kia rồi sao? Em đã không còn là Thành Thành của trước kia nữa rồi, em bây giờ rất dơ bẩn, em làm tiếp viên ở quán bar, bị một người đàn ông bao dưỡng..."

"Đủ rồi!" Trình Hàn Lang hét lên với Thành Thành, trên mặt mang theo biểu tình đau lòng đến chết lặng. "Anh mặc kệ thời gian qua xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm em thích nam hay thích nữ, anh chỉ cần biết em là em trai của anh, em không thể rời khỏi nhà này được."

Trình Hàn Lang nói xong rồi từ trong áo lấy ra miếng ngọc mẹ Trình cho hai người, lẳng lặng nắm trong tay, sau đó lại dùng tay còn lại kéo miếng ngọc Thành Thành đeo trên cổ ra, đem hai miếng ngọc ghép lại với nhau.

"Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng không thể rời bỏ ai, đi rồi sẽ không còn hoàn chỉnh nữa."

Thành Thành đã không nói nên lời nữa, nó cúi đầu nhìn miếng ngọc, lại ngẩng đầu lên nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang dịu dàng hỏi: "Có được không? Thành Thành..."


Em có quyền lựa chọn sao? Anh, anh có biết để gọi được một tiếng anh này cái giá em phải trả là bao nhiêu không? Em rất muốn ở cùng một chỗ với anh, cho dù bị anh đánh, bị anh mắng cả ngày em cũng nguyện ý ở lại bên cạnh anh, nhưng mà em không thể! Em chỉ có thể lẳng lặng ở bên một kẻ mà em chán ghét, cởi quần áo vì lão, biểu diễn vì lão, cho đến khi lão chán ngán mới thôi...

Thành Thành chậm rãi tháo miếng ngọc trên cổ xuống, đặt vào tay Trình Hàn Lang, vẫn không dám liếc nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn rời đi.

Trình Hàn Lang vô cùng bi thương, nhìn bóng lưng của Thành Thành mà tim như bị dao cắt, em kiên quyết như vậy sao? Nhẫn tâm để lại anh một mình lê bước tiếp như vậy sao? Trình Hàn Lang bất chợt không có cả dũng khí để kéo nó lại, Thành Thành lảo đảo đứng lên, bước hai bước về phía xa, áo khoác trượt khỏi vai, nó cũng không ý thức được, tiếp tục đi về phía trước.

"Thành Thành, anh có thể nói với em một câu cuối cùng không? Em hãy nghe anh nói một câu, cho anh một cơ hội cuối cùng, nghe xong rồi nếu em phải đi anh nhất định sẽ không giữ em lại nữa." Tiếng nói của Trình Hàn Lang vang lên từ phía sau.

Thành Thành dừng bước, đưa lưng về phía Trình Hàn Lang, từng giọt nước mắt lăn dài, anh nói rồi cũng vậy thôi, chúng ta... đã không thể trở lại như quá khứ được nữa.

"Thành Thành, anh yêu em!"

Thành Thành anh yêu em...

Bờ sông yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nước chảy lăn tăn, Thành Thành dường như đã hóa thành một người gỗ, lập tức đứng lặng tại chỗ, ngay cả việc đau lòng và rơi nước mắt cũng buộc phải ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Trình Hàn Lang đến gần từng bước, hắn chỉ ôm một phần trăm hy vọng mà trông về người ở phía kia, mỗi một bước chân như là một ngày của một năm qua, nặng nề mà xót xa. Nếu như em bước về phía trước một bước, chỉ sợ anh dù không cách xa em cũng sẽ tan vỡ mất.

Thành Thành đã hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào nữa, nó cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, hạnh phúc đang ngày càng đến gần nó, năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một...


Thành Thành đột nhiên xoay người, trong ánh mắt Trình Hàn Lang lóe lên ánh nước, giang hai cánh tay ra nhìn nó, Thành Thành lập tức nhào vào lòng Trình Hàn Lang, uy hiếp cái gì, khổ tâm cái gì, tất cả cút ra xa hết đi! Bây giờ em chỉ muốn ôm anh như vậy, cho dù ngày mai em sẽ vì quyết định này mà thịt nát xương tan cũng chẳng tiếc nuối gì.

"Thành Thành, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chân chính hiểu thế nào là yêu, thế nhưng suốt một năm nay, cái gì anh cũng đã hiểu rồi, đối với anh mà nói, yêu chính là vì một người mà nói những điều mình chưa từng nói, làm những chuyện mình chưa từng làm, mà người này... cũng chỉ có một mình em mà thôi. Thành Thành, yêu một người đàn ông cũng không có gì đáng sợ, thích anh trai của mình của không có gì đáng thẹn, chuyện bi ai nhất chính là không hiểu rõ người mình yêu là ai."

Trình Hàn Lang ôm chặt lấy Thành Thành, hắn chưa từng giống như ngày hôm nay, nói những lời mình muốn nói cho người khác biết, lần này sau khi nói ra, hắn cảm thấy sự thoải mái mình chưa từng có.

"Anh!" Thành Thành ngẩng đầu lên, thì thào với Trình Hàn Lang một câu.

"Làm sao vậy?" Trình Hàn Lang vuốt mặt của Thành Thành, thương yêu nhìn nó.

"Anh là anh của em sao? Là thật sao? Có phải em chết rồi không?" Thành Thành có chút lo lắng hỏi.

"Ha ha..." Trình Hàn Lang bật cười, đây mới là Thành Thành của hắn, ngu ngơ ngốc nghếch, không hiểu cái gì, cũng rất dễ thỏa mãn.

"Sao lại không phải chứ? Em nhéo nhéo xem, có cảm giác không?" Trình Hàn Lang để tay của Thành Thành lên mặt hắn, Thành Thành có chút run rẩy, rất sợ gương mặt này lập tức tan biến, ngón tay chạm vào một mảng râu ngắn xíu xiu, nhám nhám, nhưng cảm giác lại rất chân thực.

"Là thật, oa..." Lúc này Thành Thành mới chính thức khóc lên, những oan ức tủi thân suốt một năm qua đều bộc phát hết ra ngoài vào giờ khắc này, những cái khác khoan hẵng lo lắng, khóc trước một trận đi đã! Kiềm nén quá lâu, cũng không biết khổ sở và hạnh phúc vốn có mùi vị như thế nào.

Khóc liền tù tì nửa tiếng, Trình Hàn Lang vẫn không ngừng dỗ dành mà vỗ về lưng nó, lòng cũng đau xót theo, không biết trong khoảng thời gian này Thành Thành đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.


"Không khóc nữa, khóc xong rồi." Giọng Thành Thành khàn khàn nói ra một câu, ngẩng đầu lên, hai mắt đã sưng cả lên.

"Sao lại trở nên thích khóc thế này? Trước đây em có khóc đâu, càng lớn càng yếu ớt mà." Trình Hàn Lang cười nhìn nó, Thành Thành có thể là cảm thấy xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.

"Quay lại!" Giọng Trình Hàn Lang có chút đùa dai.

"Không quay!" Thành Thành mới vừa trút hết buồn phiền, lại bắt đầu nhõng nhẽo, Trình Hàn Lang sờ sờ lỗ tai của nó, nóng lên rồi. Có lẽ Thành Thành thấy ngứa, vội vã tránh trái tránh phải.

"Không quay đúng không? Tự gánh hậu quả!"

Thành Thành nghe xong mấy lời này còn chưa kịp phản ứng lại, Trình Hàn Lang đã mạnh mẽ xoay đầu nó lại, dán môi lên môi của nó, nhẹ nhàng hút một cái.

Thân thể của Thành Thành bỗng nhiên run lên một cái, cũng không còn kịp suy tư gì nữa, một loại cảm giác tê dại mềm yếu từ môi truyền đến tâm trí. Trình Hàn Lang tiếp tục dùng đầu lưỡi quét qua hàm nó, Thành Thành bị cám dỗ mà há miệng ra, đầu lưỡi của Trình Hàn Lang đi vào hoạt động trong miệng của Thành Thành, Thành Thành không hiểu được cách đưa đẩy theo là mấy, chỉ có thể tùy ý Trình Hàn Lang mút lấy, vấn vít quấn quanh, một loại cảm giác mê muội khiến nó cảm thấy hai chân hình như cũng bắt đầu nhũn ra rồi.

Ha ha... Trình Hàn Lang thầm vui vẻ, còn luôn miệng nói mình bị bao dưỡng, bị làm bẩn, rõ làng trúc trắc như chưa từng trải qua cái gì. Nghĩ vậy, trong lòng Trình Hàn Lang kích động một trận, càng mãnh liệt hôn lên, càng làm nụ hôn sâu thêm, cường độ của động tác càng lớn hơn, hắn cảm thấy trong miệng mình tựa như được rót mật không ngừng, khiến cho hắn nhịn không được mà say sưa trong đó.

Hồi lâu sau Trình Hàn Lang mới rời khỏi miệng của nó, Thành Thành ra sức hít từng ngụm từng ngụm khí, khóe môi còn lộ ra một chút dấu vết, nó vội vàng xấu hổ lấy tay lau đi, lại bị Trình Hàn Lang kéo lại.

"Ai cho phép em lau? Nói, sau này còn dám không nhìn anh không?"

"Không dám, em chỉ là..." Thành Thành chu chu mỏ, câu nói kể tiếp cũng không nói ra đươc.

"Chỉ là cái gì?" Trình Hàn Lang cố ý hỏi.


"Chỉ... chỉ là mắc cỡ, em vừa nhìn thấy anh đã khẩn trương, cả người cũng không được tự nhiên, em cũng không biết tại sao."

"Chứng minh em vẫn thích anh, đúng không?" Trình Hàn Lang đổi sắc mặt, biểu tình rất nghiêm túc.

"Em... em... em cũng không biết." Thành Thành lại muốn chối cho qua chuyện, chuyện này vốn dĩ đã là rõ ràng rồi mà, sao lại còn muốn nó phải chính miệng nói ra chứ.

"Không biết?" Trình Hàn Lang sốt ruột một trận, làm sao mà không biết. Tay hắn vốn đang đặt trên đầu Thành Thành, đột nhiên chuyển tới trên mặt, trực tiếp nhéo tới.

"A!" Thành Thành kêu thảm một tiếng, bất mãn nhìn hắn, cái này mà cũng gọi là yêu sao? Nào có ai yêu một người mà còn luôn ức hiếp người ta, làm người ta chịu khổ.

"Dùng sức quá nhiều sao?" Trình Hàn Lang vội vàng buông tay ra, cẩn thận xoa xoa cho nó. Bản thân kích động lại không khống chế được tay của mình, quen rồi, không có cách nào sửa, giống như quen có Thành Thành ở bên cạnh vậy.

"Đúng rồi..." Thành Thành thừa dịp Trình Hàn Lang cúi đầu xuống, dùng giọng nói nhỏ tới mức không nghe được mà trả lời câu hỏi ban nãy. Trình Hàn Lang ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt trong suốt làm rung động lòng người của nó, lại hôn lên một lần nữa, lúc này đây, Thành Thành đã học được cách điều chỉnh hô hấp. Không biết đã hôn bao lâu, hai người mới tách ra.

Trình Hàn Lang: "Em ngủ đi, anh ôm em, nhìn em ngủ."

Thành Thành nói: "Em không ngủ, em sợ em tỉnh giấc anh không còn ở đây nữa, hết thảy chỉ là một giấc mơ."

Lòng Trình Hàn Lang lại bắt đầu đau nhức, hắn nhẹ nhàng ôm Thành Thành vào trong lòng, lấy áo đắp lên cho nó, hai người lặng lặng ngồi bên bờ sông chờ bình minh lên.

P/s:

Hôm qua đang làm lăn ra ngủ luôn, ngủ tới giờ mới dậy, má ơi mưa mát như chưa từng được mát. Ăn cái rồi làm tiếp 2 chương nữa:3 Klq bạn thấy ông Lang vẫn lời quá lời. Klq nữa hơn 90 chương chúng nó mới hôn 1 cái ra hồn, trong khi 2 chú già quẩy mấy chập rồi. Klq nữa nữa con mẹ Tề bột giặt sắp đi lĩnh cơm hộp rồi mấy chế ơi:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận