Dịch: Mạc Nguyệt
Buổi live đầu tiên của ban nhạc Mộng Độ được tổ chức vào cuối tuần đầu tiên của tháng Tám.
Để chuẩn bị tốt cho buổi biểu diễn, ngày nào Giang Thừa Nguyệt cũng đi sớm về khuya, cùng mọi người luyện tập trong phòng tầng hầm thuê tạm.
Trong thời gian này, Lộ Hứa bay một chuyến đến Barcelona xem trình diễn thời trang.
Xế chiều, lúc về đến nhà, anh thấy Giang Thừa Nguyệt ngủ gục trên bậc tam cấp trước cửa nhà.
Tay cậu nắm thật chặt dùi trống, bên chân có mấy chậu hoa trống.
Anh chỉ liếc qua là biết cậu lại lôi mấy chậu cây ra để tập gõ.
“Dậy đi.” Anh nhấc chân đá vào mông cậu, nói với vẻ ghét bỏ: “Ai không biết còn tưởng tôi là chủ nhà vô nhân đạo đuổi cậu ra ngoài.”
Giang Thừa Nguyệt đang nằm mơ thì bị đánh thức, đôi mắt mơ màng hé mở.
Cậu dụi mắt một lúc, cầm dùi trống đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà theo anh.
“Bên Chen đã gửi hợp đồng làm người mẫu trang bìa cho cậu rồi đúng không? Đã xem chưa?”
Cậu gật đầu: “Em nhận được rồi.”
Điều khoản hợp đồng đơn giản đến đáng ngạc nhiên, mức thù lao họ đưa ra là một con số khủng đối với cậu.
Lúc nhận hợp đồng, cậu còn có cảm giác mình tự dưng trúng số.
Thế nên cậu đã dành ra hẳn mấy ngày để xác nhận đi xác nhận lại chuyện này.
Trong hợp đồng có mấy điều khoản mập mờ về trang phục và địa điểm chụp ảnh, cậu không hiểu lắm nên lấy ra hỏi Lộ Hứa.
Anh gật đầu mà không buồn xem hợp đồng.
“Được.
Cậu nhận cái này đi, những lời mời khác từ chối hết.”
Thế là cậu cầm bút, ký tên lên bản hợp đồng đã bị lạnh nhạt mấy ngày nay, còn gọi anh tới xem cho kĩ cách viết tên cậu, không bỏ qua bất kỳ cơ hội dạy ngôn ngữ nào.
Lộ Hứa cũng không tập trung lắm, phì cười ra vẻ không bận tâm: “Thế nào? Dạo này bận rộn đến lả người, tối mai là biểu diễn rồi đúng không?”
“Vâng, sáu rưỡi chiều mai, ở CLB Âm nhạc Tomato.” Giang Thừa Nguyệt lấy tờ rơi quảng cáo của ban nhạc, chỉ cho anh xem.
“Anh có thể bắt xe 18 rồi chuyển sang tuyến 123…”
Nói được một nửa, cậu mới chợt nhớ ra nhà thiết kế đại tài Mr.
Lộ là người thành đạt có xe riêng, bèn cười ngại ngùng.
“Anh sẽ tới xem chứ?” Cậu hỏi rất nghiêm túc.
“Cậu mời tôi đi xem không mất tiền, tội gì không đi?” Lộ Hứa hỏi ngược lại.
Anh cầm tờ rơi lên xem.
Bên trên có ảnh cả nhóm chụp bằng chức năng chụp tự động của điện thoại.
Trong ảnh, Giang Thừa Nguyệt ngồi dựa vào dàn trống, tay phải giơ dùi trống, sợi xích kiểu cũ trên chiếc áo ngắn tay đỏ thả từ cổ áo xuống eo, cuộn một vòng quanh cổ tay trái trắng ngần.
Cả góc chụp lẫn trang phục đều xấu tệ, nhưng chẳng hiểu sao Lộ Hứa lại nhớ đến rừng rậm phía bắc nước Đức nơi mình từng dạo qua, ở đó có những cây mâm xôi dại với sức sống mãnh liệt mọc quanh lan can sắt của khu nhà bỏ hoang.
Chỉ cần miết nhẹ, nước quả màu đỏ trong suốt sẽ dính đầy ngón tay, đượm vị ngọt pha chút chan chát.
Giang Thừa Nguyệt tưởng anh đọc xong tờ rơi rồi nên đưa tay ra rút, nhưng rút mãi không lấy về được.
“Anh Lộ? Xem xong rồi thì trả em đi, tiền in mất hai tệ một tờ đấy, đắt lắm.”
Lộ Hứa bâng quơ ừm một tiếng, thả tay ra.
“Tôi đi vẽ đây.
Cậu làm việc của mình đi.
Mai chắc sẽ là một ngày nắng đẹp rạng ngời.”
“Cảm ơn anh!” Hiếm khi nghe anh nói mấy lời tốt đẹp nên cậu hơi ngạc nhiên.
“Mong là như vậy.”
Ngày tổ chức buổi diễn, trời nắng chói chang đến tận năm giờ chiều.
Khi chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ biểu diễn, một tia sét rạch ngang bầu trời khu phố cũ kèm tiếng sầm đinh tai, gọi cơn mưa rào trút xuống cả nửa Ninh Thành.
CLB Âm nhạc Tomato có hai sân khấu, một lớn một nhỏ.
Do thiếu kinh phí, nhóm Mộng Độ thuê sân khấu nhỏ với mức giá rẻ hơn.
Sân khấu nằm trên tầng hai, có mái che mưa, nhưng khu ghế ngồi của khán giả lại ở ngoài trời.
Giang Thừa Nguyệt giắt hai cái dùi trống bên eo, đang cúi đầu bê thiết bị thì bị cơn mưa như tát nước vào mặt xối cho xây xẩm mặt mày.
Mưa tầm tã suốt nửa tiếng vẫn chưa tạnh.
Quả nhiên, lục tục có fans nhắn tin cho cậu nói là không đến được.
[Hiu hiu xin lỗi anh, em muốn đi lắm, mua vé ngay từ đợt đầu.
Nhưng giờ mưa to quá, không tiện ra đường.
Không phải trả lại tiền vé đâu.
Các anh cố lên nhé.]
[Hu hu, chờ mọi người up video vậy, tự dưng lại phải tăng ca.]
Giờ thì hay rồi, khán giả vốn đã không đông, trời mưa to thế này làm rơi rụng mất một phần năm.
“Không sao.” Lý Tuệ đang chỉnh âm cho đàn ghita, thấy cậu cúi gằm, tóc dính nước mưa ướt hơn nửa đầu, bèn an ủi: “Không có ai thì diễn cho mình xem.
Ai rồi cũng trải qua chuyện thế này.”
Hồi đi lính, Lý Tuệ đã trải qua nhiều chuyện, giờ gặp cảnh mưa to, sân khấu trống không cũng chẳng bận tâm.
Anh ta lo Giang Thừa Nguyệt nhỏ tuổi nhất sẽ buồn nên mới an ủi đôi câu.
Giang Thừa Nguyệt nghĩ một hồi rồi bảo: “Thế để lát nữa bọn em chỉnh âm thanh rồi phát trực tiếp trong phạm vi thành phố, có lẽ những người ở gần đây sẽ đến.”
Cậu bảo Mạnh Triết dựng giá quay livestream rồi gõ một đoạn trống để chỉnh âm thanh.
Cậu đã đoán đúng, dù tài khoản của ban nhạc chỉ có 500 người theo dõi, đến khi phát trực tiếp vẫn thu hút được gần ba nghìn người xem.
[Ô, hình như gần chỗ mình lắm này.
Ban nhạc này chuẩn bị biểu diễn hả? Còn vé không? Muốn đi xem.]
[Á á á muốn đi nghe lắm, nhưng mưa to dã man, không muốn ra ngoài…]
[Đi liền, mị rất thích nhảy trong mưa.
Mặt bằng chung ngoại hình ban nhạc này được quá đi chứ, nhất là tay trống.
Chờ đó, mị thay giày ra ngoài luôn đây.]
[Tui cũng đi, ở ngay gần nhà tui luôn, vé lại rẻ thế, hời quá đi chứ.]
Nhờ livestream lúc kiểm tra âm thanh, số vé còn dư của buổi live đã bay sạch.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sân khấu lớn ở tầng một của CLB Âm nhạc Tomato đột nhiên có nhóm biểu diễn, tiếng ồn cùng tạp âm truyền vào livestream khiến khán giả lũ lượt rời đi.
“Bọn họ chơi trống nát quá, gõ bừa đấy à?” Mạnh Triết không chịu nổi phải bịt tai lại.
“Chẳng có nhịp điệu, tiết tấu gì cả.”
Lý Tuệ chửi tục: “Cách âm ở đây quá kém.
Hình như thiết bị của nhóm dưới tầng tốt hơn chúng ta, sân khấu cũng bùng nổ hơn.”
Giang Thừa Nguyệt hết cách, đành đi tìm quản lý của live house.
“Chỗ chúng tôi cách âm khá tốt rồi.
Chỉ là hôm nay ban nhạc dưới tầng tự mang theo hai loa thùng, có lẽ các cậu sẽ phải chịu thiệt thòi một chút.”
Mạnh Triết cầm điện thoại nhưng quên tắt livestream, nên lời giải thích của quản lý cũng lọt vào tai quần chúng đang xem trực tiếp.
Lúc Lộ Hứa mò được kênh livestream, anh vừa khéo thấy được tranh chấp giữa hai ban nhạc.
“Phiền anh tắt hai loa thùng tự mang đi được không? Bên bọn tôi diễn live mà không nghe thấy gì luôn.” Giang Thừa Nguyệt nói với ban nhạc bên kia.
“Không nghe thấy?” Giọng ca chính của nhóm đó cười khẩy: “Thế các cậu hát to hơn là được chứ gì.
Bọn tôi tốn mấy triệu tiền thiết bị không phải mua về để trưng.
Không có tiền thì chơi ban nhạc làm cái mẹ gì.”
Bọn họ không muốn phối hợp, Giang Thừa Nguyệt cũng hết cách.
Đỗ Huân xoay cổ tay, định “so tài” với đối phương, nhưng bị cậu cản lại.
“Cứ thế hát đi.
Chúng ta đến đây để biểu diễn, không phải để gây sự.”
Gần đến giờ biểu diễn, một tốp đông người mê nhạc đến hội trường.
Giang Thừa Nguyệt ngó dáo dác, nhưng không thấy bóng dáng Lộ Hứa.
Cậu lên tinh thần, ngồi vào dàn trống, nhờ nhân viên của live house dời tấm chắn đi.
Không có tấm mica ngăn cách, khán giả tại hội trường đều có thể nhìn rõ mặt cậu.
Giang Thừa Nguyệt mỉm cười, khua dùi trống với người hâm mộ bên dưới.
Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của cậu ở thành phố này.
Đây là điểm khởi đầu của cậu.
Ban nhạc tầng dưới không ngừng tạo ra những âm thanh hỗn tạp.
Khán giả cầm ô đứng trên vũng nước đọng ngoài ban công tầng hai.
Tiếng mưa, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện như đan vào nhau, ngay cả sâu trong tầng mây dày cũng vọng ra tiếng sấm đì đùng, dường như ngay từ đầu đã chẳng cho ban nhạc mới cơ hội đột phá.
Bỗng dưng, tiếng huýt sáo lanh lảnh phá vỡ cục diện bế tắc.
Giọng ca chính Tôn Mộc Dương đứng trước cây micro, huýt sáo một giai điệu không biết tên.
Lý Tuệ gảy nhẹ vài dây đàn.
Giang Thừa Nguyệt lục túi lấy ra kèn harmonica, tiếp nối một đoạn nhạc du dương.
Người hâm mộ tại hội trường giữ yên lặng.
Tiếng nhạc ồn ào xung quanh như đã rời xa.
Không còn ai quan tâm đến âm thanh dưới tầng.
Giang Thừa Nguyệt bỏ kèn xuống, đổi sang cầm dùi trống, gõ theo nhịp swing phối hợp với tiếng ngâm nga của Tôn Mộc Dương.
Tiếng hát dịu êm lại dí dỏm mở màn cho phần trình diễn của cả ban nhạc.
Một chiếc Maserati đỗ trước cửa CLB Âm nhạc Tomato, theo sau là bốn chiếc xe van.
Andy dẫn cả đoàn đến xem biểu diễn nhìn Lộ Hứa với vẻ đắc ý: “Kyle, xe của cậu không to bằng xe tôi nha.”
“Tránh ra.” Lộ Hứa dẫn theo bạn mình là Tống Quân, chủ live house Sky Color, bước xuống xe.
“Đừng cản đường xe tải của bọn tôi.”
Andy ngơ ngác: “Xe tải?”
Giang Thừa Nguyệt đang chuẩn bị bước cuối cùng trước khi biểu diễn chính thức thì dưới sân khấu có hai nhân viên đi đến đổi thiết bị khuếch âm giúp bọn cậu.
“Đổi luôn bây giờ sao?” Cậu thắc mắc.
“Mr.
Lộ bảo đổi.” Nhân viên đến lắp thiết bị nói, “Nói là làm vé vào cửa cho buổi live của các cậu.”
Mr.
Lộ?
Lộ Hứa đến rồi?
Giang Thừa Nguyệt nhìn xuống dưới, thấy ở nơi cách xa đám đông, Lộ Hứa cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa, đang nói chuyện với trợ lý đứng bên cạnh.
Cậu muốn giơ dùi trống vẫy gọi anh, nhưng kim đồng hồ đã điểm, chỉ còn một giây trước giờ biểu diễn.
Buổi live đầu tiên của ban nhạc Mộng Độ chính thức bắt đầu.
Lần này, họ hát bài của chính mình, mang tên Giữa hạ chưa qua.
Giang Thừa Nguyệt đạp bàn gõ trống trầm, ngay đoạn tiết tấu đầu tiên đã thấy được hiệu quả tuyệt vời của thiết bị âm thanh mới.
Đối với nhạc rock, giai điệu quan trọng hơn lời hát.
Ban nhạc rock giỏi sẽ khiến khán giả không kìm được phiêu theo tiết tấu của mình, cảm nhận tình cảm và sức cộng hưởng trong âm nhạc.
Thứ âm nhạc này xưa nay không cần bình luận của chuyên gia, phản ứng của khán giả chính là đánh giá tốt nhất.
Một nghìn bảy trăm cây số, cậu nói đi là đi.
Dây đàn ngày xưa phá nát biết bao nhành liễu chốn Tây thành.
Cuối cùng cậu đã lấy lại sự điên cuồng từ thuở niên thiếu.
Tiếng trống nổi lên, keyboard tiếp nối giai điệu đậm chất rock, Đỗ Huân cất giọng khàn khàn hát đệm đôi câu, khán giả bắt đầu trở nên cuồng nhiệt.
Âm nhạc sôi động đương nhiên không thể thiếu sự náo nhiệt khi biểu diễn trực tiếp.
Anh ngầu đột nhiên nổi hứng đổi lời bài hát.
Vỏ sò vỡ nát, các người cũng xứng hỏi thế nào là tiếng hát vang tận mây xanh sao.
Nguyên gốc là “búp bê vỡ nát”, còn ban nhạc hống hách gây ồn ào dưới tầng có tên là Vỏ Sò Vỡ.
Anh ngầu chẳng những hát mà còn tiện thể cà khịa họ nữa.
Giang Thừa Nguyệt vẫn giữ vững nhịp trống, nhưng cũng không nhịn được cười.
Tiếng cười của cậu hòa vào âm nhạc như thêm vài phần dí dỏm, nghịch ngợm cho bài hát rock này.
Khán giả lắc lư theo điệu nhạc, tuy không đông, nhưng bầu không khí buổi diễn vô cùng sôi động.
A hard wine in mid summer night
Haunts dreams like the rain at night
(Rượu nặng giữa đêm hè
Cơn mơ ám ảnh như cơn mưa rả rích buổi đêm)
“Chuyện gì thế này?” Người hát chính của ban nhạc bên dưới chạy lên hỏi.
“Có thể tắt bớt loa đi không, bên dưới không nghe thấy gì cả.”
Lộ Hứa quay đầu, đôi mắt lam nhạt màu bố thí cho đối phương một cái liếc xéo: “Các cậu hát to hơn là được chứ gì.”
Anh chàng hát chính nọ mặt mày tái xanh tái xám.
Lộ Hứa nói xong quay đi luôn, nhìn Giang Thừa Nguyệt trên sân khấu đằng xa.
Lần này không có tấm chắn mica chướng mắt ngăn cản tầm nhìn của anh.
Quần áo của Giang Thừa Nguyệt bị mưa thấm ướt một nửa, áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, dán sát vào eo cậu.
Tiết tấu bài hát rất nhanh, hai tay cậu giơ lên lại hạ xuống liên hồi, giữa chừng còn làm động tác tung hứng, khoe kỹ thuật rất thành thạo, khiến khán giả bên dưới hò hét điên cuồng.
Mái tóc màu sợi đay của cậu ướt mồ hôi, rủ trước trán.
Mồ hôi trượt từ cằm xuống cổ rồi thấm vào áo sơ mi bị mưa xối ướt hơn nửa, từ cổ áo trở xuống dần trở nên trong suốt.
Dùi trống xoay một vòng trong tay Giang Thừa Nguyệt.
Cậu đột nhiên giơ cao tay phải, nở nụ cười tươi rói rồi gõ lên chũm chọe.
Rõ ràng là một buổi chiều giữa hè, cơn mưa rào chớm dứt, vậy mà Lộ Hứa tự dưng thấy khát.
Thánh bắt chước lấy tay huých nhẹ anh một cái.
“Này Kyle, về mặt thẩm mỹ chúng ta vẫn có quan điểm chung đấy, Giang Thừa Nguyệt đẹp thật, nhưng ăn mặc thì xấu quá.”
Lộ Hứa liếc anh ta: “Rất đẹp.
Đừng có nói linh tinh.”.