Gần 10 giờ tối, làm việc xong Tưởng Uân thẫn thờ trở về nhà.
Cuối tháng 9, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn, ban ngày nắng gay gắt, cậu mặc đồng phục mùa hè không thấy lạnh, chỉ khi gió lạnh thổi về đêm cậu mới nhận ra mùa thu đã đến.
Tâm tư thiếu niên lúc này còn buốt lạnh hơn cả những ngọn gió thu này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giả Tiểu Điệp đang nấu mì trong nhà bếp tập thể, nhìn thấy Tưởng Uân đi vào, cô vội gọi: "Tiểu Bân Tiểu Bân, ngày mai em bắt đầu kỳ nghỉ đúng không?"
Tưởng Uân "ừ" một tiếng.
Giả Tiểu Điệp vui vẻ nói: "Vậy em giúp chị một chuyện, chị mời em mì gói!"
Tưởng Uân hỏi: "Chuyện gì?"
Giả Tiểu Điệp cười ranh mãnh: "Ăn mỳ trước đi, ăn xong rồi nói."
Cô ấy nấu hai gói mì, tự mình ăn nửa gói còn một gói rưỡi thì cho Tưởng Uân nhưng Tưởng Uân đã ăn hết trước.
Hai người ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp chung, Tưởng Uân lau miệng hỏi: "Cần em giúp gì thì nói luôn đi?."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giả Tiểu Điệp đi lên lầu, mang xuống một cái hộp nhỏ, cười nói: "Gần đây chị đang học làm móng tay, cần luyện tập, em làm mẫu nail cho chị được không?"
Tưởng Uân kinh hãi hét lên: "Chị nghĩ hay quá!"
Giả Tiểu Điệp hai tay chống nạnh: "Em xấu hổ gì chứ, mỳ cũng ăn rồi giờ định bùng hả!"
Tưởng Uân: "..."
Má miệng mắc quai, mười phút sau, Tưởng Uân Sinh bất lực gục xuống bàn, để Giả Tiểu Điệp sơn sơn vẽ vẽ.
Giả Tiểu Điệp hai mươi lăm hai sáu tuổi, chỉ học hết cấp 2. Cô ấy sống và làm việc một mình ở Tiền Đường rất nhiều năm rồi, mặt mũi xinh đẹp nhưng mồm miệng ghê gớm, không biết đã dọa bao nhiêu đàn ông bỏ chạy rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Uân ngủ gà ngủ gật, Giả Tiểu Điệp nói: "Đừng ngủ, nói chuyện với chị đi."
Giữa bọn họ thì có gì mà nói? Nhìn mạng nhện trên trần nhà, Tưởng Uân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: "Chị, chị có biết nói một nữ sinh là bạch liên hoa là có ý gì?"
Giả Tiểu Điệp không nói gì nhìn cậu: "Em không biết?"
Tưởng Uân lắc đầu.
Giả Tiểu Điệp nói: “Tức là nói cô ấy giả vờ ngây thơ, bề ngoài là một cô gái mềm yếu, nhưng thực chất lại rất gian xảo, thích giở trò bẩn thỉu, đặc biệt thích quyến rũ đàn ông, đối xử với ai cũng chỉ là lợi dụng chứ không phải thật long, trong ngoài bất nhất. Em trai Tiểu Bân, lời này không tốt đẹp gì đâu, em tuyệt đối đừng có nói với nữ sinh đó."
Tưởng Uân: "..."
Cậu thầm nghĩ, quá muộn rồi.
Thấy cậu trông như sắp chết, Giả Tiểu Điệp hỏi: "Làm sao vậy? Ở trường xảy ra chuyện gì sao?"
Tưởng Uân chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, lại hỏi một câu chấn động tâm hồn: "Chị, em xấu lắm sao?"
Giả Tiểu Điệp cười: "Ha ha, Tưởng Tiểu Bân, em thất tình thật sao?"
Tưởng Uân không thèm nói chuyện với cô, cứ thế quay đầu đi.
Lớp trang điểm đi làm của Giả Tiểu Điệp còn chưa tẩy, cô đeo hai bộ lông mi giả, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh xung quanh, Tưởng Vân cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Chị đừng nhìn, em tự biết mình xấu rồi."
“Không xấu, mấy đứa trẻ ranh các em, lông còn chưa mọc đủ, làm sao nhìn ra được là xấu hay đẹp?” Giả Tiểu Điệp tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay của Tưởng Uân, “Thật ra em không xấu. Các đường nét trên khuôn mặt và đôi mắt rất đẹp , mũi khá thẳng, nhưng em quá gầy và da hơi xấu. Sao em không mua sữa rửa mặt trị mụn, hoặc kem bôi mặt, v.v.?"
Tưởng Uân nghiêm mặt: " không muaó, không có tiền."
“Đàn ông đừng có keo kiệt như vậy.” Giả Tiểu Điệp nói: “Thật ra, đánh giá một người đàn ông đẹp trai hay không không chỉ dựa vào khuôn mặt mà còn dựa vào toàn thân. Dáng cao này, sạch sẽ này thì dù mặt có xấu thì vẫn có khí chất. Còn nữa, đánh giá một người đàn ông còn phải xem anh ta có trách nhiệm hay không, có đủ tin cậy hay không, một người đàn ông người biết chịu trách nhiệm là người đẹp trai nhất.
Tưởng Uân trầm ngâm, Giả Tiểu Điệp thấy cậu nửa hiểu nửa không, không khỏi muốn trêu chọc: “Thân hình nhỏ nhắn, miệng nhỏ răng trắng, da em mà trắng nữa thì nhìn y chang thái giám, thế thì còn gọi gì là đẹp trai nữa."
Tưởng Uân lườm cô một cái: "Ai giống thái giám?"
Giả Tiểu Điệp cười ha ha, "Em hiểu không? Mới nhiêu tuổi mà đòi hiểu?"
Tưởng Uân sốt ruột: "Khi nào mới xong? Em buồn ngủ quá!"
Giả Tiểu Điệp: "Yên tâm đi, ngày mai cũng có phải đi học đâu."
Cuối cùng, bàn tay 5 ngón của Tưởng Uân, ngoại trừ ngón út, bốn ngón còn lại đều được Giả Tiểu Điệp “diện” đủ bốn màu đỏ, bạc, xanh, đen, mỗi móng đều được gắn thêm móng giả dài gần hai centimet, sáng bóng, Tưởng Uân nhìn bàn tay của mình, ánh mắt thẳng tắp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Giờ làm sao tháo mấy cái đồ chơi này ra? Nhìn y chang mấy bà già!"
Cậu muốn tháo ra bị GIả Tiểu Điệp ngăn lại: "Đừng, đừng, chị chỉ muốn xem sau khi làm xong sẽ kéo dài được bao lâu. Dù sao em cũng đang trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Tối trước ngày đi học lại chị sẽ tháo cho em, tối nào chị cũng mời em ăn tối được không."
Đêm đó, có lẽ là bởi vì ngày hôm sau không phải dậy sớm, Tưởng Uân cũng không có ép mình lập tức đi vào giấc ngủ. Cậu nằm ở giường, nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng khi tan học, cuối cùng lôi con hươu cao cổ bên cạnh gối ra nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ cấp 2, trong trường đã có rất nhiều mối tình cún con, có đôi bạn cùng lớp, có đôi là khóa trên khóa dưới, có người còn rất mạnh dạn kết giao với mấy người lông lông bên ngoài trường học...
Những chàng trai yêu sớm thường đẹp trai, biết ăn diện, cũng có một số nam xinh ngoại hình không bắt mắt nhưng lạI giỏi ăn nói.
Tưởng Uân chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện này, cũng không có cô bé nào để cậu vào mắt.
Và dĩ nhiên cậu cũng chẳng thích họ, nữ sinh trường cấp hai số 16, Tưởng Uân chưa thấy ai ưu tú hơn Chương Linh.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tưởng Uân muốn phát triển điều gì đó với Chương Linh.
Ban đầu cậu muốn tìm Chương Linh, xin số QQ hoặc gì đó, muốn liên lạc với cô như một người bạn.
Bây giờ hai người học cùng trường, cùng lớp, cùng bàn, ngày nào cũng khuỷu tay chạm khuỷu tay, Tưởng Uân lại không biết làm sao để có thể chung sống hòa bình với cô.
Nói đến Chương Linh, cô biến mất tận 2 năm rưỡi.
Tưởng Uân vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, vào một buổi chiều thứ ba đầu tháng bảy, cậu đang đọc tạp chí ở sạp báo của chú Chung, tình cờ nhìn lên và thấy một cô gái đang đi bộ qua cầu vượt.
Khoảnh khắc đó, trái tim cậu gần như ngừng đập, hận không thể hóa thành con công xòe đuôi trước mặt cô.
Tưởng Uân nhìn thấy Chương Linh đến trạm xe buýt của bệnh viện số 4 để bắt xe buýt, từ đó, chiều nào cậu cũng ngồI bên sạp báo, đợi đến chiều thứ 3 mới được nhìn thấy Chương Linh.
Cậu nhìn cô từ xa, lần đầu tiên trải qua cảm giác thấp thỏm lo được lo mất.
Hai năm rưỡi không gặp,Chương Linh đã lớn lên một chút, cao hơn, nhưng vẫn xanh xao gầy gò.
Trước đây cô ấy để tóc dài, buộc thành đuôi ngựa, thậm chí còn cột hai bên nghịch ngợm, nhưng bây giờ cô để tóc ngắn cũng rất đẹp, cô đeo chiếc kính tròn, nhìn không nhưng không bị quê mùa mà còn rất dễ thương.
Ngồi cùng bàn được một tháng, khuôn mặt của Chương Linh càng khắc sâu trong tâm trí Tưởng Uân, thậm chí cậu còn nhớ cả nốt ruồi nhỏ trên hàm dưới của cô.
Nhưng cô nói sẽ đổi chỗ sau kỳ nghỉ, cô không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa.
Cô cũng thừa nhận rằng cô ghét cậu.
Khi cô nhìn Kiều Gia Đồng với đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt cô rất sáng.
Cô nói rằng Kiều Gia Đồng là học sinh nằm trong top 10 của lớp, còn cậu, cũng nằm trong top 10 nhưng là từ dưới đếm lên.
...
Cậu nhắm mắt nằm trong bóng tối, khẽ thở dài.
Cậu ôm chặt chú hươu cao cổ trong tay, trong lòng nghĩ về ai kia với đủ loại cảm xúc đan xen, trằn trọc đi vào giấc ngủ, cuối cùng... sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy cảm thấy phía dưới nhớp nháp một cách kỳ lạ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Uân vẫn ngủ trên chiếc chiếu rơm phủ chăn, cậu chạm vào phía dưới và khẽ chửi thầm, cả người cậu cứng đờ như một tảng đá nằm giường trên.
Sáng sớm, cậu vừa giặt quần lót trong phòng tắm với vẻ mặt ủ rũ, vừa nghĩ cách sắp xếp cho kỳ nghỉ năm ngày.
Cậu không thể dành toàn thời gian 5 ngày này để làm thêm được. Có rất nhiều bài tập về nhà cậu cần phải hoàn thành. Còn phải xem lại tất cả các kiến thức đã học nữa.
Thật ra Tưởng Uân cũng chẳng muốn quan tâm thành tích của cậu cao hay thấp, có bị chuyển đến lớp chuyên cần hay không. Tiến độ của lớp chuyên cần chậm, rất hợp với hoàn cảnh của cậu, nhưng ... lớp chuyên cần không có Chương Linh. Chính vì điều này nên Tưởng Uân không muốn chuyển lớp.
Chỉ trong một đêm, cậu đã chấp nhận sự thật rằng Chương Linh ghét cậu, cảm thấy điều đó không có gì ngoài dự đoán, nếu Chương Linh thích cậu thì mới là lạ.
Ăn sáng xong, Tưởng Uân xách cặp đi thư viện huyện tự học, đến trưa thì đến trạm nước ăn cơm.
Con gái út của chú Cương Tử, Hiểu Hiểu, đang học lớp hai tiểu học cũng đang nghỉ lễ ở nhà, cô bé đang làm bài tập trên chiếc bàn nhỏ, nhìn thấy Tưởng Uân, cô bé hét lên: "Mẹ ơi, châu chấu đến!"
Tưởng Uân: "..."
Hiểu Hiểu nhìn thấy móng tay sặc sỡ của Tưởng Uân như thể tìm thấy một kho báu, nắm lấy tay cậu và hét lên: "Oa, anh Tiểu Bân, móng tay của anh thật đẹp!"
Tưởng Uân rút tay lại, trừng mắt nhìn cô bé: "Tên anh không phải là Tiểu Bân, ba mẹ em không biết chữ , chẳng nhẽ em cũng không biết chữ, tên anh viết như thế này."
Cậu lấy giấy nháp của Hiểu Hiểu viết chữ “Uân” lên, Hiểu Hiểu hỏi: "Từ này đọc là gì?"
Tưởng Uân ném cho cô một cuốn từ điển Tân Hoa: “Em không biết tự tra à?”
Hiểu Hiểu vừa lẩm bẩm vừa lật từ điển: "Trang 617... Ồ, đọc là uân, có nghĩa là 'xinh đẹp', chủ yếu được dùng đặt tên người."
Tưởng Uân đột nhiên tò mòviết chữ “Linh” đưa cho Hiểu Hiểu, bảo cô bé tra từ điển.
Hiểu Hiểu lại lật xem: "Trang 310... linh, cái gì mà lông đuôi chim, cái gì mà lông gà..."
Tưởng Uân lấy từ điển từ tay Hiểu Hiểu, thấy ví dụ về nhóm từ là "lông chim trĩ", cậu không thể nhịn cười, tự nói: "Cái gì mà lông đuôi chim trời?"
Cậu nhìn số trang có từ "Linh", cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, chú Cương Tử nói với cậu: "Tiểu Bân, ngày mai là Tết Trung thu, tối nay gia đình chú sẽ đến nhà cậu ăn tối. Com xem, có muốn về đón trung thu với bà nội không? Hay là giúp chú trông cửa hàng một hôm?"
Trung thu à... Tưởng Uân nói: "Cháu trông cửa hàng cho, nhà cháu không tổ chức gì cả."
Chú Cương Tử gật đầu: "Được, cảm ơn cháu đã vất vả. Ngày mai chú sẽ đưa chìa khóa cho cháu."
——
Đêm Trung thu, Chương Linh theo cha mẹ đến nhà ông bà ăn tết, khi đi mang theo một đống quà: rượu đỏ, bánh trung thu, giỏ trái cây... Khi trở về, cũng được tặng lại một đống quà: sữa, bánh trung thu, hoa quà do các cô cậu tặng lại.
“Hai hộp bánh trung thu, tổng cộng mười hai cái, mỗi người bốn cái, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.” Cầm hộp bánh trung thu, Dương Diệp ra lệnh cho Đại Chương cùng Tiểu Chương, “Đừng tính qua mặt em, em biết ba con anh không ăn nổi bánh trung thu nữa, nhưng qua trung thu rồi, không thể mang đi tặng được, hai ba con cố ăn hết đi, không được lãng phí.”
Chương Linh lấy cốc rót nước, nhìn vào máy lọc nước cô hét lên: "Thầy Chương ơi, hết nước rồi!"
"Ồ, chiều nay ba quên gọi nước." Chương Trí Thành nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối, nói: "Không biết trạm nước đã đóng cửa chưa, để ba gọi thử xem."
Ông bấm điện thoại: "Xin chào, bây giờ các anh còn giao nước không?"
Đầu dây bên kia nói: “Đóng cửa rồi, sáng mai mới giao được”.
Chương Trí Thành cúp điện thoại, Dương Diệp nói: "Này, ông xã, lúc chúng ta chuyển nhà về đây, chẳng phải đồng nghiệp của em cho chúng ta phiếu mua nước sao? Anh dùng chưa?"
Chương Trí Thành nhớ lại, người đồng nghiệp đó chuyển nhà nên cho lại 1 số phiếu mua nước. Trạm nước này ở thôn Nguyên Gia. Chương Trí Thành thường mua nước ở trạm nước gần nhà nên chưa dung đến mấy phiếu nước kia. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông tìm phiếu nước và gọi thử.
——
Tưởng Uân vốn định khóa cửa rời đi, lại nhận được điện thoại, hỏi: "Giao đến đâu?"
Đối phương nói: " Kim Thu Tây Uyển."
Tưởng Uân sửng sốt một lúc, cậu biết đó là khu nhà Chương Linh ở trước khi cô biến mất 2 năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó cậu đã đến đây nhiều lần, nhưng không tìm thấy cô.
Cậu vội nói, "Tôi có thể giao bây giờ. Ngài muốn loại nước nào?"
"Nông phu sơn tuyền nhé (1), tôi có phiếu nước loại này. Tôi ở tòa nhà 16, khu 3, phòng 402."
"Được, xin đợi mười phút."
"Cảm ơn, vất vả cho cậu rồi."
Kim Thu Tây Uyển gần Bệnh viện Nhân dân số 4, nơi có rất nhiều nhân viên bệnh viện sinh sống, Tưởng Uân biết khu dân cư này rất xanh và an toàn, nhân viên bảo vệ rất có trách nhiệm, cậu đã từng bị bảo vệ hỏi han rất lâu mới được cho vào.
Cậu lái chiếc xe ba bánh chạy đến tầng dưới của khu 3 trong Tòa nhà 16, khóa xe, vác trên vai một thùng Nông phu sơn tuyền và bấm chuông cửa Phòng 402.
Một giọng nam vang lên sau cánh cửa: "Giao nước sao?"
"Đúng."
"Tinh", cánh cửa mở ra.
Trong hành lang có đèn cảm ứng, Tưởng Uân cõng một cái thùng lớn trên vai phải và đi lên.
Leo đến tầng thứ ba, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, gân xanh trên trán nổi lên, dùng hết sức tiếp tục đi lên, cuối cùng cũng lên đến tầng thứ tư.
Cửa phòng 402 vừa mở ra, một giọng nữ từ trong cửa truyền đến: "Sư phụn, vất vả rồi, mời vào, không cần cởi giày... Tưởng Uân? !"
Tưởng Uân sợ đến tái mặt, da đầu như muốn nổ tung, cái xô trên vai suýt chút nữa tuột xuống, may mắn thay Chương Trí Thành đã nhanh tay giúp cậu giữ chiếc bình đặt nó xuống dưới đất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước cửa, Tưởng Uân và Chương Linh nhìn nhau chằm chằm, Chương Trí Thành nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy buồn cười, cười hỏi: "Cháu là Tưởng Uân sao?"
Chú thích: