Xuống núi thì nhanh và dễ hơn là leo lên núi, Chương Linh đi một mạch xuống núi nhưng không thấy Tưởng uân đâu.
Cô chạy đến bãi đậu xe tìm thấy xe buýt chở lớp 6, người tài xế đang hút thuốc bên ngoài xe buýt, Chương Linh hỏi anh ta có nhìn thấy một cậu bé đội mũ lưỡi trai màu đen không. Tài xế nói: “Thằng nhóc đó à, chân bị thương, đang ngủ trong xe kìa"
Chương Linh lên xe, đi đến hàng ghế sau, thấy Tưởng Uân đã hạ lưng ghế xuống và đang ngửa đầu ngủ ngon lành.
Cô thở hổn hển vì chạy, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát cậu.
Tưởng Uân không đội mũ lưỡi trai, vết bầm tím trên gò má bên trái rất rõ ràng, nhìn kỹ còn có chút đáng sợ.
Cậu đã cởi giày bên trái ra, gác chân trái lên chân phải, nẹp chân bên trái cũng đã tháo ra, Chương Linh thấy mắt cá chân cậu sưng rất to.
Giấc ngủ của cậu có vẻ rất trằn trọc, lông mày hơi cau lại, Chương Linh không nỡ đánh thức cậu, yên lặng ngồi giữa lối đi, nghe nhạc chờ cậu tỉnh lại.
Tiết Hiểu Dung gửi cho cô một tin nhắn Q.Q.
[Tiết Hiểu Dung]: Cậu đi đâu vậy? Lớp mình đang chụp ảnh, thiếu mỗi mình cậu!
Chương Linh cau mày trả lời.
[Chương Linh]: Sao lại chỉ có mình tớ mất tích, Tưởng Uân cũng không ở đó mà.
[Tiết Hiểu Dung]: [xấu hổ]
Chương Linh cất điện thoại di động, vừa nghe nhạc vừa thỉnh thoảng quay sang nhìn Tưởng Uân
Khoảng 20 phút sau, Tưởng Uân khó chịu xoay người, còn chưa kịp mở mắt đã thấy một bóng người ngồi đó, cậu sợ tới mức tỉnh cả ngủ.
Tưởng Uân giât mình, khi nhận ra người ngồi đó là Chương Linh, cậu liền ngẩn người.
Cậu hỏi: "Xong chưa?"
Chương Linh nói: "Chưa, cậu không lên núi, nên tôi xuống dưới này tìm cậu."
Tưởng Uân mơ màng hỏi: "Tại sao…lại tìm tôi?"
"Chân cậu bị thương sao?" Chương Linh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trái của cậu, "Bị thương khi nào? Hôm qua hay hôm nay?"
Tưởng Uân lập tức bỏ chân trái xuống, lòng bàn chân chạm đất, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ai nói tôi bị thương? Không sao hết!"
Chương Linh có vô số cách để phản bác cậu, chẳng hạn như hỏi "Vậy tại sao cậu không lên đỉnh núi", hoặc nói kể với cậu rằng chính bác tài xế đã nói điều đó, hoặc thậm chí trực tiếp yêu cầu cậu cởi tất ra ...
Nhưng cô không làm vậy, chỉ dịu dàng nhìn cậu hỏi: "Đói không? Tôi mang đồ ăn xuống cho cậu này."
Cô không nói gì thì không sao, nhưng sau khi cô nói xong, Tưởng Uân mới nhớ ra tại sao mình lên xe ngủ.
Không chỉ bởi vì chân đau mà còn vì mệt mỏi nữa, sau khi chạy xong cậu không có gì để ăn cũng không có gì để uống, vừa đói vừa khát, chẳng biết nên đi đâu.
Chương Linh đưa gói thức ăn cho Tưởng Uân, cậu mở ra thấy bên trong có bánh mì dừa, táo, sữa và nước khoáng, một số học sinh thậm chí còn không thèm ăn mà ném đi, họ chỉ ăn đồ mà họ mang theo. Nhưng với Tưởng Uân, mọi thứ trong túi đều rất quý giá.
"Ăn cơm trước đi, tôi còn chưa ăn, đói quá." Chương Linh lấy bánh mì ra cắn một miếng, sau đó đưa táo cho anh, "Cái này cho cậu."
Tưởng Uân lấy quả táo và nhét nó vào cặp sách.
Hai người ngồi trên xe buýt ăn trưa.
Chương Linh vẫn ăn chậm như mọi khi, Tưởng Uân cực kỳ đói, sau khi ăn xong mấy thứ trong túi thức ăn, cậu còn chưa no, cậu mở chiếc túi rỗng ra nhìn.
Chương Linh không cười nhạo cậu, lấy từ ba lô ra một gói bách quy đưa cho cậu: "Ăn không? Hôm nay tôi mang thêm một ít đồ ăn."
Tưởng Uân đương nhiên muốn ăn, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới mình bị say tàu xe, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Cậu nói: "Không ăn, đủ rồi."
Chương Linh cất bánh quy, nói: "Muốn ăn thì cứ nói với tôi."
Xe tắt máy, tài xế chỉ mở cửa thông gió, mùi trong xe không dễ chịu, Tưởng Uân và Chương Linh rơi vào trầm mặc, cả hai không biết nên nói gì.
Chương Linh im lặng ăn bánh mì và uống sữa, một lúc sau mới nói: “Sao cậu không hỏi tôi lớp chúng ta giành được giải mấy?”
Tưởng Uân nói, "Không phải việc của tôi."
Chương Linh cau mày: "Cậu nói vậy cứ như đang trốn tránh ấy."
Tưởng Uân nhìn cô, con ngươi tối hơn, nhẹ giọng nói: "Tôi không giữ được hạng 3."
Chương Linh lắc đầu: "Không đâu, cậu làm được rồi."
Tưởng Uân: "?"
Chương Linh giải thích: "Người vượt qua cậu là học sinh của lớp2. Lớp của họ bắt đầu sớm hơn chúng ta 20 giây. Cậu không chạy chậm hơn cậu ta 20 giây đâu đúng không?"
Nói về vấn đề này Tưởng Uân thấy hơi xấu hổ: "Nhưng cậu ta chạy vượt qua tôi, chặng 12 tôi không về đích thứ 3 được."
Chương Linh: "Bình thường mà, chặng 12 khó chạy nhất, lớp nào cũng sẽ cử người có năng lực nhất chạy chặng đường này, nên có người chạy vượt qua cậu cũng là chuyện bình thường thôi."
Tưởng Uân vẫn không chấp nhận được: "Đúng là chuyện bình thường, nhưng cậu bảo tôi phải giữ chắc vị trí thứ 3, nhưng tôi lại về thứ 4 lận!"
Chương Linh thở dài: “Được rồi, cậu nói người của lớp 2 chạy nhanh hơn cậu, tôi thừa nhận, thế làm sao cậu biết người giao dùi cui cho cậu ta cũng chạy nhanh hơn cậu, làm sao cậu biết người chạy ở chặng tiếp theo cũng chạy nhanh hơn cậu?"
Tưởng Uân: "..."
Chương Linh tiếp tục: "Nếu mười hai lớp bắt đầu cùng một lúc vậy cậu đã về đích thứ 3 rồi, thật đấy, cậu nghĩ xem, lớp trưởng về đích thứ 5 nhưng lớp chúng ta vẫn giành được giải 3, thế chẳng phải cậu đã về đích thứ ba sao."
Tưởng Uân không nói nên lời.
Chương Linh chuyển tầm mắt sang mắt cá chân trái của cậu hỏi: "Chân cậu sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
Tưởng Uân khoát khoát tay: "Không sao, trật chút thôi, không gãy."
"Tôi biết là không gãy." Chương Linh nghiêm túc nói: "Mẹ tôi là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, tôi có thể phân biệt gãy xương và bong gân tốt hơn cậu. Nhưng bong gân cũng không phải là chuyện nhỏ ."
Tưởng Uân cười: "Sao cậu lại biết rõ hơn tôi được, rút cuộc là cậu bong gân hay là tôi bong gân hửm?"
Chương Linh nói: “Tôi chưa bị gãy xương hay bong gân bao giờ nhưng tôi thường nghe mẹ kể về các bệnh án rồi”.
"Ồ, kiến thức lý thuyết còn rất phong phú." Tưởng Uân nhìn cô, "thế cậu chưa nghe câu “thực tiễn là mẹ đẻ của lý thuyết” sao? Tôi từng bị gãy xương, nứt xương, và bong gân nhiều vô kể. Cậu nói xem tôi có phân biệt được không?"
Hôm nay bọn họ nói chuyện với nhau đều cực kỳ kiềm chế, giả vờ bình tĩnh là chin chắn như người lớn.
Chương Linh vốn không thích cãi nhau còn Tưởng Uân thì quá mệt, không còn sức để cãi nhau nữa. Bọn họ cố gắng thể hiện sự chín chắn của mình với đối phương, nhưng trong lúc trò chuyện đều lộ ra sự ấu trĩ và ngây thơ của tuổi trẻ.
Ví dụ lúc này, Chương Linh bị lời nói của Tưởng Uân làm cho khiếp sợ, cô bối rối hỏi: "Cậu… cậu sao lại bị thương nhiều thế? Cậu đánh nhau bên ngoài hay bị người nhà hành hung? Cậu bị bạo lực gia đình sao?"
“Bạo lực gia đình?” Tưởng Uân cười nhăn nhở, “Tôi đến nhà cũng không có, lấy đâu ra bạo lực gia đình hửm?”
Chương Linh nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
Tưởng Uân không biết cô đang gọi ai nên giữ im lặng. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu nghe Chương Linh nói: "Mẹ ơi, chiều nay mẹ ở nhà hay ở viện ạ?"
Tưởng Uân: "?!"
Cậu vội nói: "Cậu làm gì vậy?"
Chương Linh đặt ngón trỏ lên môi "suỵt" một tiếng, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Con chạy xong rồi... vâng ạ, là như này mẹ ơi, là bạn cùng bàn với con, Tưởng Uân... đúng ạ, chính là bé Tóc Xoăn đó, hôm nay leo núi chân cậu ấy bị bong gân, con muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện, nếu mẹ ở viện thì con dẫn cậu ấy tới chỗ mẹ nhé, được không ạ?"
Tưởng Uân: "..."
"Được, vậy lúc nào về đến nơi con dẫn cậu ấy đến bệnh viện ạ... Được, được ạ, cám ơn mẹ, tạm biệt mẹ."
Chương Linh cúp điện thoại, một đao liền chạt đứt ý định của Tưởng Uân nói: "Xong rồi, bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình của bệnh viện top ba sẽ khám chân cho cậu, bà ấy có thể phân biệt rõ hơn chúng ta, đúng không? "
Tưởng Uân tức giận gào to: "Ai nói tôi muốn đến bệnh viện?!"
Chương Linh: "Không mất tiền đâu."
Tưởng Uân: "..."
Chương Linh: "Nếu phải mua thuốc thì đến nhà tôi lấy, nhà tôi thuốc gì cũng có."
Tưởng Uân tức giận nhìn cô: "Nếu tôi muốn chụp X-quang thì sao? nhà cậu có cả máy chụp X-quang?"
“Thế thì chụp thôi.” Chương Linh không sợ hãi nhìn lại cậu, “Bác sĩ bảo cậu chụp thì phải chụp, điều đó có nghĩa là chân cậu không thể chẩn đoán bằng mắt thường mà phải dùng tới thiết bị. Cậu cảm thấy chân của cậu không đáng tiền à?"
Tưởng Uân rất muốn nói với cô, đừng nói là chân, bản thân cậu từ trên xuống dưới không có chỗ nào đáng giá hết, sống mười mấy năm, cậu cũng không biết giá trị tồn tại của mình là gì.
Nhưng đối mặt với lòng tốt của Chương Linh, cuối cùng cậu vẫn không nói ra.
Chương Linh đưa ra quyết định cuối cùng: "Vậy nhé, xuống xe thì nhớ đi theo tôi đấy."
Chớp mắt đã hơn 2 giờ chiều, thầy trò trường Trung học số 5 đã kết thúc các hoạt động liền xuống núi trở lại bãi đậu xe.
Các học sinh lớp 6 lần lượt lên xe buýt, lúc bọn họ lên xa nhìn thấy Tưởng Uân và Chương Linh thì hơi ngạc nhiên, nhưng không ai hỏi câu nào, bởi vì họ không muốn quan tâm đến Tưởng Uân.
Chương Linh đứng dậy đi về chỗ ngồi, nhìn theo bóng lưng của cô, Tưởng Uân cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Đặng Phương dẫn Tiêu Lượng và Hứa Thanh Di đi chụp ảnh tập thể với lãnh đạo trường, các học sinh khác đợi trong xe, trò chuyện rôm rả. Tưởng Uân lại dựa đầu vào kính và nhắm mắt lại, hối hận vì vừa rồi đã ăn quá nhiều, một lúc nữa cậu sẽ nôn mất.
Đột nhiên, Lưu Trần Phi ở hàng cuối cùng hét lên: "Máy chơi game của tôi đâu?! Máy chơi game của tôi đã mất rồi!"
Cậu ta có một chiếc Sony PSP yêu thích, trên đường đến đây cậu ta còn chơi nó, Tiêu Lượng dặn đừng mang theo những thứ không cần thiết, nên Lưu Trần Phi đã để máy chơi game trong xe.
Mấy nam sinh ở hàng cuối tìm kiếm khắp nơi, Lưu Trần Phi lục tung ba lô và túi quần của mình nhưng không thấy, mấy người khác cũng lấy ba lô ra, nhưng không thấy máy chơi game đâu.
Họ chuyển hết tầm mắt sang Tưởng Uân, nhưng cậu bỏ ngoài tai và tiếp tục ngủ.
Có người lật cả ghế xem lên xem có bị rơi vào kẽ hở của ghế xe không nhưng không thấy, liền hỏi: "Cậu có mang theo xuống xe không, hay là bị rơi trên núi rồi?"
"Không thể nào!" Lưu Trần Phi rất chắc chắn, "Tôi cất ở chỗ này, ngay chỗ này này! Tôi còn dùng quần áo che lại, lên núi có thời gian chơi à, tôi mang theo lên làm gì?"
Cậu ta quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tưởng Uân.
Lưu Trần Phi lên xe từ rất sớm, nên biết Tưởng Uân chạy xong liền xuống núi đi thẳng về xe, cậu ta nhìn Tưởng Uân một lúc, sau đó đi đến vỗ vai cậu: "Này, mày có nhìn thấy máy chơi game của tao không?"
Tưởng Uân mở to hai mắt nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh như băng: "Đừng đụng vào tao, thần kinh."
Lưu Trần Phi tức giận: "Chỉ có mày ở trên xe, giờ máy chơi game của tao mất tao còn không thẻ hỏi mày sao, tao không nói mày lấy trộm đồ của tao đã là giữ lại mặt mũi cho mày rồi"
Một câu này khiến mọi người nhớ lại – Tưởng Uân khi học tiểu học thường trộm đồ.
Trong xe rơi vào yên tĩnh, người lên xe chưa nhiều, tài xế và hầu hết mọi người đều ngại lên xe chật chội ồn ào nên đứng bên dưới đợi, những người ở trên xe lúc này không ai dám lên tiếng.
Trừ Chương Linh.
Cô đi đến cuối xe, chỉ vào chỗ ngồi ở hàng áp chót bên kia, nói với Lưu Trần Phi: “Tôi cũng ngồi trên xe nói chuyện với Tưởng Uân, chúng tôi chẳng thấy cái máy chơi game nào cả. Bọn tôi chưa từng rời khỏi chỗ ngồi, cậu tìm lại đi, nếu máy chơi game cậu để ở trên xe thì không thể không thấy được."
Lưu Trần Phi nói: "Lớp phó, cậu ở trên núi, bọn tôi đều nhìn thấy câu, lúc sau cậu mới xuống núi, nhưng Tưởng Uân chưa hề lên núi, chạy xong cậu ta đã xuống núi rồi, cậu và nó không lên xe cùng lúc!"
Đây là sự thật, Chương Linh liếc nhìn Tưởng Uân, cậu không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm, giống như chuyện không liên quan gì đến cậu, nhưng bây giờ, cậu rõ ràng đang ở giữa đám đông.
Chương Linh nói: "Đúng là tôi không lên xe cùng lúc với Tưởng Uân nhưng cậu ấy không lên núi vì bịthương ở chân, chứ không phải không lên núi vì quay về trộm đồ của cậu."
Lưu Trần Phi đâu dễ bỏ qua như thế, giọng cậu ta trở nên nghiêm túc nói: "Lớp phó này, tôi không phải là không tin cậu, nhưng chuyện này cậu đừng nói đỡ cho nó. Cậu bảo nó mở ba lô ra cho tôi kiểm tra, trộm hay không, một hai câu nói không thể chứng minh được điều gì cả?”
"Dựa vào cái gì?" Chương Linh chưa kịp trả lời, Tưởng Uân đã đứng dậy lạnh lùng nhìn Lưu Trần Phi, "Mày mất đồ thì có quyền lục ba lô của tao? Thế giờ tao nói tao mất 2000 tệ, mày chắc cũng phải cho tao kiểm tra ba lô của mày nhỉ?"
"Tao sẵn lòng." Lưu Trần Phi nhặt ba lô của mình lên và kéo nó ra trước mặt cậu, "mời, thoải mái kiểm tra, tao cây ngay không sợ chết đứng! Ba lô của tụi tao mày có thể thoải mái kiểm tra, tìm xem có 2000 tệ của mày không! Sau đó để tụi tao kiểm tra ba lô của mày, oke ?"
Sở dĩ Lưu Trần Phi cắn mãi không tha vì cậu ta chắc chắn rằng máy chơi game của cậu ta để ở trên xe, mà lúc cậu ta xuống xe Tưởng Uân vẫn còn đang cởi quần áo, bọn họ là nhóm cuối cùng xuống xe nhưng Tưởng Uân là người cuối cùng xuống xe và cũng là người đầu tiên lên xe. Rất hiển nhiên, mọi nghi ngờ đều đổ lên Tưởng Uân cũng hợp lý.
Máy chơi game không thể tự nhiên mà biến mất, không nghi ngờ cậu thì ngi ngờ ai?
Hơn nữa, cậu là còn là người có "tiền án".
Tưởng Uân mím môi trừng mắt nhìn Lưu Trần Phi, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Chương Linh đứng trước mặt cậu, bất ngờ nói: " Lưu Trần Phi, tại sao cậu nhất định phải kiểm tra ba lô của Tưởng Uân? Cậu ấy không mang theo ba lô lên núi. Cứ cho là máy chơi game nằm trong ba lô của Tưởng Uân đi, vậy nói không chừng có người cố ý bỏ vào thì sao."
Lượng tin tức trong những lời này quá lớn, cả Lưu Trần Phi, Tưởng Uân và những học sinh có mặt trên xe đều bị sốc.
Lưu Trần Phi không thể tin được: "Lớp phó, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi cố ý hãm hại nó? Tôi khốn nạn vậy à?!"
Tưởng Uân kéo cánh tay của Chương Linh: "Mày đừng nói nhảm, ba lô của tao chẳng chứa cái máy chơi game nào hết, tao cũng chẳng nhìn thấy cái máy ghẻ nào hết."
Chương Linh cũng nhận ra mấy lời mình nói có chút không phù hợp, nghe sặc mùi thuyết âm mưu, cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.
Nhưng cô tin Tưởng Uân không ăn trộm, cậu ấy vác thùng nước nặng 40 cân leo cầu thang chỉ để kiếm 2 tệ, chân bị thương vẫn cố hoàn thành cuộc đua, từ trường cấp 2 số 16 có thể cố gắng thi đậu vào trường cấp 3 số 5, hay từ chối bữa ăn miễn phí...
Cô không tin Tưởng Uân như vậy sẽ trộm đồ!
Chương Linh nói: "Tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ ..."
Lưu Trần Phi không để ý cô, nói với Tưởng Uân: "Tao chỉ muốn xem ba lô của mày, nếu mày không trộm cắp thì sợ cái gì? Hay mày có tật nên giật mình."
Tưởng Uân hừ lạnh một tiếng: "Ông nội mày chưa từng biết chữ sợ viết thế nào nhé, nhưng tao vì sao phải cho mày xem ba lô của tao? Mày là cái thá gì? Muôn xem ba lô của tao cũng được, gọi cảnh sát tới đây."
Khung cảnh đột nhiên rơi vào bế tắc, Lưu Trần Phi nhất quyết muốn kiểm tra ba lô của Tưởng Uân, còn Tưởng Uân khăng khăng không chịu, Chương Linh tin Tưởng Uân, nhưng cô không biết phải làm sao để thuyết phục Lưu Trần Phi.
Đám học sinh xì xào bàn tán..
Lúc này, bạn của Lưu Trần Phi, Vương Bác, mở ba lô trước, ném tất cả đồ đạc xuống ghế, chỉ vào một đống đồ nói với Tưởng Uân: “Mọi người xem, ba lô của tôi không có 2000 tệ cũng không có máy chơi game.”
Mấy người khác hiểu ý, cũng làm theo, dốc hết đồ từ ba lô ra ngoài: “Tôi cũng không có.”
Rất nhanh, lần lượt các nam sinh khác đều dốc ba lô ra cho Tưởng Uân xem, Chương Linh nhìn thấy sắc mặt Tưởng uân càng ngày càng đen, lại nhìn về phía Lưu Trần Phi, cậu ta cũng rất tức giận, đúng lúc có một nam sinh chuẩn bị mở ba lô ra, Lưu Trần Phi giữ tay cậu ta lại, nói: "Thôi, khỏi đi, mất trộm thì mất trộm, coi như tao đen đủi!"
Cậu ta nhìn Tưởng Uân một cách sắc lạnh, như thể một lời kết án.
Không chỉ có cậu ta, rất nhiều người đều nghi hoặc nhìn Tưởng Uân.
Nếu cậu không lấy, tại sao không cho người khác kiểm tra ba lô?
Thời điểm này chẳng phải là cơ hội tối để chứng minh sự trong sạch của bản thân sao?
Chỉ có Chương Linh hiểu tại sao Tưởng Uân lại khăng khăng như vậy.
Cô vừa lo lắng vừa tức giận, những người kia dường như đều cho Tưởng Uân một cú đấm, giống như Tưởng Uân không xứng với 2 chữ tôn ngiêm.
Chương Linh nói với Lưu Trần Phi: "Thế nào gọi là mất trộm thì mất trộm? thấ nào gọi là xui xẻo? Cậu gọi cảnh sát đi, gọi cảnh sát đến đi. Ba lô của Tưởng Uân chỉ có cảnh sát mới có thể kiểm tra. Gọi cảnh sát đến kiểm tra tất cả không phải là rõ ràng rồi sao?"
Lưu Trần Phi không kiên nhẫn xua tay: "Ai thần kinh báo cảnh sát vì một chuyện vặt vãnh như vậy?"
Chương Linh lớn tiếng nói: "Đây không phải là chuyện nhỏ!"
"Đừng cãi nhau nữa, tao cho mày xem."
Giọng nói hơi khàn của thiếu niên vang lên, cả Chương Linh và Lưu Trần Phi đều sững sờ. Họ cùng nhau quay đầu lại thấy rằng Tưởng Uân đã mở ba lô của mình.
Cậu dốc ba lô xuống, mọi thứ đổ hết lên ghế.
Miếng đệm khuỷu tay, miếng đệm đầu gối, miếng đệm mắt cá chân.
Đồng phục học sinh dài tay và quần học sinh.
Một chùm chìa khóa, thẻ cơm và một chiếc mũ.
Một quả táo.
Ngoài ra còn có một thứ khác rất không phù hợp với Tưởng Uân - một chiếc túi nhựa trong suốt được buộc bằng pháo hoa màu hồng, bên trong là một con hươu cao cổ bằng bông dài bằng một bàn tay.
Những người xung quanh nhìn con hươu cao cổ được đóng gói cẩn thận này và rơi vào trầm tư.
Mấy cô gái thì thầm, "Cái gì đây?"
"hươu cao cổ."
"Vớ vẩn, ai chẳng biết đó là hươu cao cổ."
Chương Linh: "..."
Cô nhìn ngốc luôn rồi.
Trong ba lô không có máy chơi game, Tưởng Uân nhặt quần áo lên giũ giũ để chứng minh không có gì được giấu bên trong.
Cậu bước ra khỏi ghế, thản nhiên nói: "Mày cần kiểm tra ghế không? Muốn thì tự mình kiểm tra đi."
Lưu Trần Phi: "..."
Không khí ngột ngạt vì xấu hổ, lúc này Tiêu Lượng và Hứa Thanh Di lên xe, cả hai đều cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong xe, Tiêu Lượng đi thẳng xuống cuối xe hỏi: "Mấy cậu đang làm gì vậy? ôi đệch, sao lại lộn xộn hết thế này? Bị mất trộm à?"
Bầu không khí lúc này càng xấu hổ hơn.
Tiêu Lượng không đợi câu trả lời, liền lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và ném cho Lưu Trần Phi, "Sorry anh Phi, lúc xuống xe tao mang theo máy chơi game của mày chơi 1 lúc."
Lưu Trần Phi: "..."
Đám người Vương Bác: "..."
Chương Linh: "..."
Đám học sinh ăn dưa: "..."
Chỉ có Tưởng Uân là biểu cảm khác với mọi người, mới đầu cậu cười nhạt, dần dần biến thành cười to, cuối cùng thậm chí còn cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha. . . "
Tiêu Lượng khó hiểu nhìn cậu hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Lưu Trần Phi hoàn toàn sụp đổ hỏi: "Cậu lấy máy chơi game của tôi sao không nói?"
Tiêu Lượng bị tiếng la hét làm cho ngây người, đáp: "Tôi chạy cuối cùng phải đợi khá lâu nên mang theo chơi chút, sợ trong lúc chờ đợi quá buồn chán, sau đó đi nhận giải và chụp ảnh nên tôi quên mất".
Lưu Trần Phi rất muốn kéo tên lớp trưởng ngu ngốc này ra khỏi xe đánh một trận, Tiêu Lượng vẫn vô tâm: "Mau thu dọn hết lại đi, đợi cô Đăng nói chuyện với hiệu trưởng xong sẽ khởi hành về trường."
Lưu Trần Phi ngồi xuống vừa lầu bầu quở trách Tiêu Lượng vừa giúp bọn Vương Bác thu dọn đồ đạc, Tưởng Uân im lặng thu dọn đồ của cậu.
Vấn đề dường như đã được giải quyết, nhưng Chương Linh không hài long với kết quả như vậy.
Cô nhìn đám nam sinh đang đùa giỡn, lớn tiếng nói: “Lưu Trần Phi có phải cậu nên xin lỗi Tưởng Uân không?”
Tưởng Uân chợt quay sang nhìn cô.
Sắc mặt Lưu Trần Phi hết đỏ chuyển sang trắng.
Tiêu Lượng không biết chuyện liền xen vào: "Rút cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Chương Linh nhìn chằm chằm vào Lưu Trần Phi, trong lòng Tưởng Uân cực kỳ khoan khoái, như thể tiếng hát vui tươi của người nông nô sau thời kỳ giải phóng. Cậu là người không bao giờ chịu khuất phục xin lỗi người khác, vì vậy lúc này nhìn thấy khuôn mặt như heo bị chọc tiết của Lưu Trần Phi, cậu hiểu rất rõ cái khó trong lòng cậu ta, cậu hào phóng đại lượng nói với Chương Linh: "Bỏ qua đi, tôi ..."
"Cậu im lặng đi." Chương Linh ngắt lời cậu, "Làm sai thì phải xin lỗi, bất kể là vô tình hay cố ý, làm tổn thương người khác thì phải xin lỗi. Lưu Trần Phi, cậu xin lỗi Tưởng Uân đi.”
Lưu Trần Phi: "..."
Sự việc ầm ĩ này thật cmn xấu hổ, không ai trong số bọn họ lại nghĩ kết cucuj sẽ như vậy.
Tiêu Lượng muốn nói đỡ thay bạn: "Lớp phó này, dù sao chúng ta cũng là bạn học..."
“Cậu nói đúng lắm, chúng ta đều là bạn học.” Chương Linh chỉ nhìn Lưu Trần Phi, “Chuyện vừa rồi cả lớp đều nhìn thấy, nếu cậu cảm thấy không cần xin lỗi, tôi cũng không ép cậu. Có điều, tôi có lý do để nghi ngờ chuyện xung đột trên sân bóng lần trước có đúng chỉ là các cậu vô tình không?"
Tiêu Lượng sửng sốt: "Cái gì. . ."
Lưu Trần Phi: "Tưởng Uân, xin lỗi mày, chuyện vừa rồi là tao sai, thay mặt mọi người xin lỗi mày!"
Tiêu Lượng: "..."
Tưởng Uân: "A."
——
Khi Đặng Phương lên xe, bầu không khí trong xe đã trở lại bình thường.
Hứa Thanh Di và Triệu Tư Đình điên cuồng gửi tin nhắn bàn tán về sự việc Chương Linh bảo vệ Tưởng Uân..
Chương Linh không ngồi phía trước nữa mà ngồi ngay bên cạnh Tưởng Uân.
Cô lo nếu để Tưởng Uân ngồi một mình cậu sẽ xảy ra đụng độ với đám nam sinh kia trên đường đi.
Tưởng Uân choáng váng cả đầu, lúc này ngoài say xe ra cậu còn cảm thấy say Chương Linh nữa.
Sau khi xe khởi động, Chương Linh nhanh chóng nhận ra Tưởng Uân có điều gì đó không ổn, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, co ro trong góc ghế nhắm mắt dưỡng thần, không ngừng nuốt nước bọt.
Chương Linh hỏi, "Cậu bị say xe đúng không?"
"Ừm."
"Đó là lý do tại sao cậu không đi xe buýt đến trường?"
“Ừm, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa.” Tưởng Uân không dám nói chuyện, cậu sợ cậu nôn ra mất.
Chương Linh hiểu ý, vội lục lọi trong ba lô lấy ra một thứ, Tưởng Uân không để ý, bỗng nhiên ngửi thấy hương cam tươi mát.
Cậu hé mắt nhìn thấy Chương Linh đang gọt một quả cam, cô đưa cả vỏ cam lên mũi cậu, cười nói: “Bài thuốc dân gian đấy, khi say tàu xe thì để vỏ cam lên mũi ngửi sẽ thấy dễ chịu hơn, cậu thử đi?"
Tưởng Uân nhận lấy vỏ cam, đặt nó trước mũi và hít một hơi thật sâu.
Mùi vỏ cam tươi thơm thật, Tưởng Uân ngửi một chốc, không biết do tác dụng tâm lý hay vỏ cam thật sự có tác dụng, nhưng cảm giác say xe đã dịu bớt.
Chương Linh nhìn cậu một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra và hỏi: "Cậu có muốn nghe nhạc không? Mỗi người một tai nghe?"
Tưởng Uân không muốn nghe, nhưng lại không nỡ từ chối, đắn đo một chút liền đồng ý.
Chương Linh đưa cho cậu một chiếc tai nghe, nhét vào tai trái.
Xe vẫn bon bọn chạy, Tưởng uân nghe giọng hát vàng lên bên tai.
Chất giọng của ca sỹ nữ trong trẻo nhẹ nhàng.
Cậu nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe lời bài hát, dần dần buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ, câu cuối cùng Tưởng Uân nghe được là:
"Giữ dòng đời, ngõ hẹp gặp gỡ, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi
Lòng bàn tay sinh bao tơ vương vướng mắc
Từ khi hiểu chuyện đến lúc động tâm
Lưu không nổi, tính không ra, năm tháng" (1)
Chương Linh không buồn ngủ , cô nghĩ đến con hươu cao cổ, nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Xe buýt rẽ đột ngột, Tưởng Uân đang ngủ nghiêng đầu về cửa sổ bên phải, đột nhiên nghiên sang bên trái nằm lên vai Chương Linh.
Hai người chênh lệch chiều cao chỉ có bốn, năm cm, chiều cao khi ngồi cũng gần như nhau, cậu dựa đầu vào vai cô như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng Chương Linh không muốn!
Cô dùng tay giữ đầu Tưởng Uân, đẩy cậu sang bên phải, nhỏ giọng nói: "Cậu ngiêng sang bên kia ngủ đi, người cậu toàn là mồ hôi."
Hai phút sau, xe buýt lại rẽ lần nữa, đầu Tưởng Uân lại ngiêng sang vai cô lần nữa, cô khó chịu đẩy cậu ra một lần nữa.
Lần thứ 3 lập lại, mặt Tưởng Uân đã xanh mét, Chương Linh đành bất lực từ bỏ việc đẩy cậu ra.
Làm gì phải ghét bỏ mùi mồ hôi của cậu thế, chẳng phải người cô cũng đầy mồ hôi sao?
Tưởng Uân thực sự không thoải mái, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chương Linh cúi đầu nhìn hàng mi đang nhắm chặt kia, vừa dài vừa cong, sống mũi rất thẳng, từ góc độ cô có thể nhìn rất rõ. Tuy nhiên, mụn trên trán cũng lộ rõ, trông rất khó chịu, Chương Linh nghĩ, người này có sử dụng sữa rửa mặt không vậy?
Cô chợt muốn cười, cô biết bé Tóc Xoăn đã phải chịu rất nhiều ấm ức, nên thôi vậy, để cậu ấy dựa vào ngủ một chút, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy là đã đến trường rồi.
Chú thích:
https://.youtube.com/watch?v=49_nrcJ95PM