Ăn vạ chị đại


“Tịnh An, đúng là em à.”
Cố Lâm đến bên cạnh cô, thân thiết nói, “Thầy nhìn từ xa liền cảm thấy bóng lưng rất quen mắt, không ngờ đúng là em.”
Lục Tịnh An gặp Cố Lâm, tạm thời quên đi tâm sự.
Thấy trên tay anh ta cầm sách, cô hỏi: “Thầy Cố, thầy vừa dạy xong ạ?”
“Ừ.” Cố Lâm gật đầu, nhìn cô nói có ẩn ý, “Thấy mới từ lớp 10/21 ra.”
Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra, mấy tuần gần đây cô học tất cả các tiết nên hủy đi lời nhắc trước kia.

Hôm nay bị Phỉ Minh Sâm chọc tức, thế là quên mất cả tiết của Cố Lâm.
“Ở trong phòng học không nhìn thấy em, có chuyện gì sao?” Cố Lâm không có trách cứ mà quan tâm hỏi cô.
Lục Tịnh An cảm thấy hơi hổ thẹn.

Cô cúi đầu nói: “Thầy ơi, em xin lỗi… Em quên mất tiết của thầy…”
“Một hai tiết cũng không sao cả, không cần để tâm quá đâu.” Cố Lâm lắc đầu.

“Em có tâm sự gì à? Hay là có chỗ nào không khỏe?
Lục Tịnh An là cháu ngoại của bà cụ Cố.

Bà cụ Cố lại là ân nhân của anh ta.

Cho nên đối với Lục Tịnh An anh ta luôn quan tâm nhiều hơn.

Tiến bộ những ngày qua của cô thì anh ta đều biết, hôm nay đột nhiên lại giở tật cũ, tất nhiên sẽ khiến anh ta chú ý.
“Không có gì.” Lục Tịnh An cắn cắn môi, lắc đầu nói.

“Xin lỗi, em trốn tiết của thầy, có thể gây ảnh hưởng gì tới thầy không ạ?”
Cố Lâm từng là gia sư riêng của cô, nếu như không nhờ thầy ấy giúp đỡ thì căn bản là mẹ cô không thể bỏ rơi tên khốn kiếp Mục Khải Phát kia.

Vừa nghĩ tới mình gây thêm phiền phức cho thầy ấy, đáy lòng Lục Tịnh An lại càng áy náy.
“Đừng căng thẳng quá, thầy đã nói một hai tiết không có vấn đề gì mà.” Cố Lâm nhìn xung quanh một chút, thấy trên hành lang không có ai thì đưa tay vỗ vỗ đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì nhất định phải nói với thầy.

Biết chưa?”
Lục Tịnh An ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cũng không quát tay thầy ấy ra mà nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thầy Cố, thầy nghĩ… Em có cần phải vào lớp chọn không?”
Cố Lâm không ngờ là cô sẽ hỏi vấn đề này, nghĩ tới có lẽ là cô cảm thấy áp lực khi ở trường Trung học Số 1 này cho nên mới phải nghĩ đến vấn đề đó.
“Tất nhiên lớp chọn có giáo viên và không khí học tập tốt nhất, có thể vào đó dĩ nhiên là tốt.

Có điều quan trọng nhất thì phải xem chính em.”
Lục Tịnh An chớp chớp mắt.

“Là sao ạ?”
“Thầy nghĩ niềm vui của em là quan trọng nhất.” Đây cũng chính là mong muốn của bà cụ Cố, Cố Lâm bổ sung ở trong lòng.
“Lượng sức mà đi, làm những gì em muốn làm là được rồi.”
Lục Tịnh An cái hiểu cái không gật đầu.
“Thầy thấy với kết quả học tập của em thì cần phải cố gắng không ít đấy.” Cố Lâm còn nói thêm.
Lục Tịnh An hơi đỏ mặt, nếu như muốn vào lớp chọn, chỉ dựa vào điểm một môn Toán là không thể, phải nâng điểm của các môn khác nữa.
“Nếu như cần thì thầy không ngại làm gia sư một lần nữa đâu.” Cố Lâm nháy mắt với cô, “Em biết đấy, thầy không phải chỉ dạy mỗi Toán.”
Đương nhiên Lục Tịnh An biết Cố Lâm nổi tiếng là một gia sư giỏi.

Nếu như không nhờ thầy ấy phụ đạo cấp tốc thì với tình hình học tập ở cấp 2 của cố, muốn thi vào trường Trung học Số 1 là căn bản không có cửa.
Nghe thầy nói như vậy, trong lòng Lục Tịnh An thấy ấm áp.

Cô nghiêm túc gật đầu, biết ơn mà nói: “Vâng, em biết rồi!”
Khi thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Cố Lâm, ánh mắt long lăng như nhìn thấy một người lớn có thể tin tưởng, đáy mắt tràn đầy tình cảm quấn quýt của con trẻ với cha mẹ.
Phỉ Minh Sâm đi xuống cầu thang nhìn thấy cảnh tượng này.

Mà ánh mắt lấp lánh kia của thiếu nữ khi lọt vào mắt cậu thì lại có một ý nghĩa khác.
Cậu yên lặng đứng cuối hành lang, môi mím chặt thành một đường thẳng, tròng mắt cũng trở nên thâm sâu.
Cậu đứng ở đây một lúc nhưng Lục Tịnh An không hề phát hiện ra cậu, trái lại Cố Lâm nhận thấy được tầm mắt của cậu, ngước mắt nhìn qua, còn cười cười với cậu.
Cái nụ cười này khiến Phỉ Minh Sâm thấy có chút chói mắt, bàn tay đút trong túi quần cũng nắm chặt lại.
Lục Tịnh An thấy động tác của Cố Lâm, nhìn qua theo tầm mắt thầy thì thấy Phỉ Minh Sâm đang đứng cuối hành lang.
Cô không ngờ lại đụng phải cậu ở chỗ này.

Nghĩ tới uy hiếp của cậu, cô không kiềm nỗi cơn giận, lập tức thu hồi tầm mắt, chào Cố Lâm một tiếng rồi xoay người rời đi.
Phỉ Minh Sâm không đuổi theo, cũng xoay người đi về phía phòng học.
Cố Lâm nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học reo lên, Lục Tịnh An mới trở lại phòng học lấy ba lô.

Khi nhìn đến ngăn bàn kế bên trống rỗng, cô bĩu mỗi, khoác ba lô đi ra bãi đậu xe.
Theo ký ức, rất nhanh cô đã đi tới bãi đậu xe hồi sáng.
Thấy vị trí bên cạnh xe đạp mình trống trơn, nghĩ đến sáng nay hai người cũng dựng xe một chỗ, không biết sao cô cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng theo.
Lục Tịnh An cắn cắn môi, cúi đầu đá cục đá bên chân vào bụi hoa, trên mặt toát lên vẻ tức giận và tổn thương.
Quên đi, thích làm sao thì làm!
Cô vốn đã có chút dao động nhưng lúc này lại một lần nữa tìm cách dập tắt nội tâm.

Cô giải tỏa lên chiếc xe đạp, dùng sức dẫm lên bàn đạp, xả ra hết lửa giận trong lòng kèm theo một chút ấm ức.
Cô đấu đá lung tung một hồi, đến khi hồi phục lại tinh thần thì phát hiện bản thân đang ở trên một con đường đất xa lạ.
Bên trái đường là một đồng cỏ dại vàng khô, phía bên phải là mặt cỏ thấp bé, nghiêng nghiêng kéo dài đến cạnh bờ sông.

Trên mặt sông sóng nước lấp lánh, phản chiếu hoàng hôn đỏ ối, có thuyền bè đang lướt trên mặt sông.
Trong mắt Lục Tịnh An hiện lên vẻ mờ mịt, nhận thấy không đúng vừa định dừng lại thì cảm giác dưới chân bị hụt, xe đạp chợt mất khống chế.
Trong hỗn loạn, bánh xe cán lên một tảng đá phía trước, cả chiếc xe đổi hướng lao thẳng về phía dòng sông.
Dường như Lục Tịnh An nghe được có người gọi mình nhưng lúc này cô đã hoàn toàn không để ý được nữa.
Vì để tránh lăn xuống lòng sông, cô đành phải nhảy xuống ven đường, buông ra đầu xe lấy tay chống mặt đất.

Mặc cho lòng bàn tay cà lên đất đá truyền tới cơn đau, sau khi ổn định được thân thể rồi cô mới nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy chiếc xe đạp do cô phản ứng kịp thời mà đúng lúc đổ xuống ven đường, bánh xe còn đang quay, dây sên bôi đầy dầu bị xúc ra rớt xà xuống mặt đất.
Hóa ra là do dây sên bị xúc ra nên cô mới đạp hụt chân.
Lục Tịnh An cắn răng ngồi dậy, lúc này mới rãnh quan tâm chuyện khác.
Cô nhìn lại đằng xa thấy người lẽ ra đã nên về nhà lúc này đang chạy về phía cô, sau lưng là chiếc xe đạp bị cậu quăng lại.
“Tịnh An, cậu không sao chứ?” Phỉ Minh Sâm đi tới bên cạnh, vẻ mặt kinh hoảng ôm lấy cô.
Thân thể cậu khẽ run lên, dáng vẻ khẩn trương kia như thực sự mất đi cô vậy.
Lục Tịnh An cắn môi dưới.

Vốn chỉ là việc nhỏ nhưng bị cậu làm ra vẻ như thế thì tủi thân trong lòng lập tức trào ra ào ạt.
“Buông ra.” Cô đưa tay đẩy cậu.
Phỉ Minh Sâm bị ép buông cô ra, kết quả lại thấy được bàn tay cô.
Lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ bị rách da, đất cát đen xì bám vào vết thương, đen đen đỏ đỏ, nhìn vào có chút đau lòng.
Nhất thời Phỉ Minh Sâm đau xót không thôi, cậu cẩn thận cầm tay cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy vành mắt cô hơi đỏ, không khỏi hỏi: “Có đau không?”
Giọng điệu của cậu mềm nhẹ như một chiếc lông chim, trong giọng nói tràn đầy quan tâm và đau lòng, khiến cơn giận vừa rồi đối với cậu trong lòng Lục Tịnh An vơi đi phân nửa.
“Không phải là cậu đi rồi hả?” Cô quay mặt qua một bên, không muốn để cậu thấy đôi mắt hơi ướt của mình.
Nhìn dáng vẻ quật cường không được tự nhiên của cô, Phỉ Minh Sâm khẽ than, đưa tay xoa đầu cô.
“Làm sao tôi bỏ được cậu?”
Cho dù đáy lòng có giận thế nào đi nữa, vừa tan học đã đạp xe đi nhưng đi được nửa đường cuối cùng vẫn không an tâm, không thể làm gì khác hơn là vòng trở lại.

Vừa vặn ở cổng trường thấy được cô, nhìn cô đấu đá lung tung chẳng thèm nhìn đường, cậu vội vã lén lút theo sau.
Ở phía sau nhìn cô càng chạy càng lệch đường, đáy lòng cậu là vừa tức vừa buồn cười, đang suy nghĩ xem làm cách nào để đưa cô quay lại thì lại thấy cảnh tượng xe đạp của cô đổ ngang, cô thì ngã trên mặt đất.
Lục Tịnh An quay lại nhìn cậu, răng cắn môi, vành mắt hồng hồng không biết nên nói gì?
“Ngoài tay ra còn có nơi nào bị thương không?” Phỉ Minh Sâm đỡ cô dậy, lo lắng hỏi.
Lục Tịnh An lắc đầu, thật ra chút vết thương ấy chẳng là gì với cô nhưng khi nhìn cậu để tâm như vậy thì trong lòng lại có chút vui mừng.
“Vậy là tốt rồi, vết thương của cậu như thế không tiện chạy xe đạp.

Tôi đi gọi một chiếc taxi, xem có thể chở cả xe đạp về hay không.

Nếu như không được thì cậu cứ về nhà trước, bên này tôi sẽ xử lí.”
Lục Tịnh An gật đầu, không có ý kiến gì.
“Vậy cậu chờ tôi ở đây, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.” Nói rồi cậu liền xoay người đi về phía đường cái.

Nhưng chỉ mới đi hai bước thì bỗng nhiên đứng sững lại tại chỗ.
Thiếu nữ vươn tay từ phía sau ôm lấy hông cậu.
“Tịnh An?” Phỉ Minh Sâm cầm lấy tay cô, nhẹ giọng gọi.
Lục Tịnh An chôn mặt ở phía sau lưng cậu, lắc đầu không nói gì.
Phỉ Minh Sâm khẽ thở dài một hơi, đứng một lúc mới gỡ tay cô từ từ quay người lại, sau đó ôm cả người cô vào lòng, ôm thật chặt.
Trong ánh nắng chiều, chàng trai và cô gái đứng ở bên cạnh bờ sông ôm nhau thật chặt.

Ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt sông phủ lên hai người.

Khung cảnh đẹp đẽ và lãng mạn như vậy, lại toát lên thêm chút ấm áp.
Một lúc lâu sau, Phỉ Minh Sâm mới khẽ lên tiếng, nói bên tai cô gái: “Nếu cậu thật sự không muốn vào lớp chọn thì thôi, quên đi.”
Lục Tịnh An khẽ run, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Không phải cậu nói muốn mỗi ngày nhìn thấy tôi sao?”
Phỉ Minh Sâm cười khẽ, dùng sức xoa đầu cô, “Cùng lắm thì tôi đi theo cậu.”
Lục Tịnh An lộ ra ánh mắt khó hiểu.
“Muốn vào lớp chọn thì khó chứ muốn đến lớp thường hay lớp đội sổ không phải quá dễ à?” Phỉ Minh Sâm nhéo nhéo chóp mũi cô, “Cậu cứ ngoan ngoãn chờ tôi đến tìm cậu là được rồi.”
Nghe cậu nói như vậy, Lục Tịnh An lại chẳng vui vẻ là bao.
Chàng trai đang đứng trước mặt cô là học thần điểm tối đa tất cả các môn của khối.

Cậu ấy ưu tú như vậy, là huyền thoại trong miệng rất nhiều người, làm sao cô có thể khiến cho cậu hạ tiêu chuẩn để nhường theo cô đây?
Huống chi cô cũng có kiêu ngạo của mình.
“Tôi thử một chút xem sao.” Cô thấp giọng nói.
“Hửm?” Phỉ Minh Sâm chớp chớp mắt.
Lục Tịnh An lại ngước mắt lên nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không, tôi nhất định sẽ thi đậu vào được.

Cậu cứ việc vọt lên, tôi sẽ đuổi theo kịp thôi.”
Cô tin rằng chỉ cần là chuyện mình muốn làm thì không có gì là không làm được.
Đầu tiên là Phỉ Minh Sâm sửng sốt một chút.

Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, chỉ cảm thấy dưới ánh hoàng hôn cô đẹp đến làm nao lòng người.

Có lẽ là cả cuộc đời cậu cũng không thể quên được giây phút này.
Trên mặt chàng trai từ từ bừng lên một nụ cười rực rỡ.
“Ừa, tôi sẽ chờ cậu đuổi kịp tôi.” Cậu khẽ đáp.
“Ừm.” Lục Tịnh An gật đầu, lại nghĩ đến cái gì đó rồi híp mắt nói: “Còn nữa, sau này không được lấy chuyện tỏ tình ra uy hiếp tôi, không thì…”
“Ừ, tôi hứa với cậu.” Cô chưa kịp nói ra hậu quả thì Phỉ Minh Sâm đã trả lời trước, sau đó còn nói thêm: “Bây giờ tôi có thể hôn cậu không?”
“Hả?”
Ngay lúc miệng nhỏ của cô gái khẽ há ra, rốt cục cậu không nhịn được kích động trong lòng, nghiêng người ngậm lấy đôi môi của cô gái, rót đầy nhu tình vào nụ hôn này.
Cô gái bị cậu hôn, đầu tiên là tức giận mở to hai mắt nhìn, nhưng dần dần ánh mắt lại nhu hòa xuống, đồng thời vòng hai tay ôm lấy cổ cậu, chìm vào trong say mê…
Một lúc lâu sau hai người mới rời ra.
Cô gái tựa trên bả vai của chàng trai, bỗng nhiên nhón chân lên.

Dưới ánh nắng chiều, cô kề sát lại bên tai cậu, môi mấp máy nói một câu.
“Tuuuuu” xa xa truyền đến tiếng còi hơi ầm ĩ, tàu thuyền trên mặt sông đang chầm chậm ra khỏi cảng.
“Cái gì cơ? Cậu mới vừa nói gì vậy?” Phỉ Minh Sâm khẽ run lên.
“Không nghe được thì thôi quên đi.” Lục Tịnh An đỏ bừng mặt, xoay người dựng chiếc xe đạp dưới đất lên.
“Làm sao quên được chứ? Vừa rồi cậu nói gì đấy? Nói lại lần nữa đi!”
“Không muốn!” Cô gái khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của cậu.

“Chúng ta phải đi về thôi.”
“Tịnh An…” Phỉ Minh Sâm kéo cổ tay cô, mặt mày toát ra vài phần làm bộ ấm ức đáng thương.
Cậu vừa lờ mờ nghe được, nhưng muốn nghe thêm một lần nữa…
Lục Tịnh An liếc mắt nhìn cậu, đóng chặt miệng, dáng vẻ đánh chết cũng không nói lần nữa.
Giằng co một hòi, Phỉ Minh Sâm vẫn bại trận.

Dù sao trên tay cô có vết thương cần nhanh chóng về nhà xử lý, không thể kéo dài thêm.
“Được rồi được rồi, đi thôi.” Cậu buồn bực không thôi mà nói.
Cậu ngồi lên xe đạp của mình, tay kia vịn chiếc xe bị hư, sau đó quay đầu nói với Lục Tịnh An: “Sao chưa lên? Bên này không dễ gọi xe, trước hết đi ra phía đường lộ đã.”
“Như vậy ổn không?” Lục Tịnh An có chút lo lắng.
“Không thành vấn đề, cậu mau lên đi.”
Lục Tịnh An không thể làm gì khác hơn là leo lên, ngồi ở yên sau xe cậu.
“Ôm chặt nha.”
Lục Tịnh An mím môi, vẫn nghe theo, đưa tay vòng qua hông cậu.
Thấy rốt cuộc cô cũng nghe lời một lần, sắc mặt Phỉ Minh Sâm khá hơn chút, cậu khẽ cong khóe môi, dùng sức đạp, sau khi loạng choạng một chút thì rốt cược chiếc xe cũng ổn định vững vàng.
Lục Tịnh An ngồi phía sau cậu, ngẩng đầu nhìn gó má đẹp đẽ ấy.
Cậu phát giác, hơi quay đầu nhìn cô khẽ hừ một tiếng, dường như còn có bất mãn với chuyện vừa rồi.

Nhưng dịu dàng cưng chiều nơi đáy mắt lại khiến cô khẽ cười.
Mình thích cậu, đại ngốc…
Chàng trai nhìn cô cười, đáy mắt thoáng hiện lên chút bất ngờ, trái tim khẽ run rẩy.

Lúc cậu nhìn lại về phía trước, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Không sao, lần sau sẽ khiến cho cô cam tâm tình nguyện nói với cậu một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui