Ăn Vụng Dưới Miệng Sói


Thủ vệ gác cửa ngăn nàng lại.
Tô Nhiên cười nói: “Quan sai đại nhân, công tử nhà ta là bạn cũ của phủ doãn, nay tiến đến bái kiến.”
Thủ vệ nghe là bạn cũ của phủ doãn, lại thấy xe ngựa phía sau vây quanh mấy thị vệ, như là người có thân phận, vì thế thái độ không tồi: “Phủ doãn đại nhân thượng kinh báo cáo công tác, đã nhiều ngày đều không có ở đây.”
“Ta biết.” Chính là biết mới dám nói như vậy, “Có thể thỉnh quản gia ra gặp mặt hay không?”
Thủ vệ suy nghĩ một chút, đi vào thông báo.
Tô Nhiên khoanh tay lại, âm thầm sờ sờ vàng trong lòng ngực, trong lòng cười nở hoa.

Nàng quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa an tĩnh cùng với Hà Tiến đứng ở một bên xe ngựa, suy nghĩ một chút, chậm đi qua.
“Vị tiên sinh này, gia chủ của ngài họ gì a?” Nếu mình giả mạo tuỳ tùng của nhân gia cũng không thể ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết.
Hà Tiến cười nói: “Tại hạ họ Hà tên Tiến, chờ lát nữa ngươi nói như vậy là được.”
Tô Nhiên ở trong lòng tìm tòi một vòng, xác nhận trong truyện không có ai tên Hà Tiến, ừm, xem ra là diễn viên quần chúng.

Nàng an tâm gật gật đầu, chạy về cửa phủ nha, vừa lúc nhìn thấy một người trung niên hào hoa phong nhã đi theo thủ vệ ra tới.
Hắn nhìn thấy Tô Nhiên đầu tiên là đánh giá nàng trên dưới một lần mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi công tử nhà ngươi là?”
Tô Nhiên cười đáp: “Tiên sinh nhà ta họ Hà tên Tiến.”
Hà Tiến từ phía sau chào đón, đối người trung niên kia chắp tay: “Tào sư gia gần đây khoẻ không?”
Cái này cũng họ Tào? Phủ doãn đại nhân này quả nhiên thích dùng thân thích nhà mình.

Tô Nhiên chửi thầm.
Tào sư gia kia nhìn thấy Hà Tiến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là đại hỉ: “Hà tiên sinh, ngài như thế nào tới đây?”
Hửm? Thật đúng là bạn cũ? Vậy bọn họ sao lại không quen biết phủ nha? Tô Nhiên nhíu mày, cảm giác nơi nào đó không thích hợp.
Nàng chỉ là một tên tiểu quan thu phí trạm gác, không đến mức bị tính kế đi?
Hà Tiến hơi lệch người về một bên, ý bảo đối phương nhìn xe ngựa phía sau.
Tào sư gia suy nghĩ hai giây, bừng tỉnh kinh hãi: “Chính là thế tử……”
Hà Tiến cười gật gật đầu.
Tào sư gia nhanh chóng chạy đến chỗ xe ngựa mà nghênh đón.
Tô Nhiên thầm nghĩ, thế tử? Thế tử nào? Tới thị trường muối ở Tề Châu, làm buôn bán muối, điệu thấp xe ngựa hoa lệ, đụng một chút liền ra vàng.
…… Chẳng lẽ là Ân Kỳ? Trừ bỏ hắn, Tô Nhiên nghĩ không ra người khác.

Nói cách khác, ở trong tiểu thuyết Ân Kỳ lần đầu lên sân khấu trước, hắn còn đã tới phủ Tề Châu?
Tô Nhiên thầm mắng Hà Tiến gạt người, nếu sớm biết rằng hắn là người của Túc Vương phủ, cho nàng hai xe vàng, nàng cũng sẽ không nhận.
Nàng chưa kịp nghĩ mình vừa rồi có bị lộ chân tướng hay chưa, chỉ nghĩ giữa việc tò mò về Ân Kỳ hay giữ được mạng nhỏ mà nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Nàng lặng lẽ bước về phía sau, nghĩ là nhân lúc lực chú ý của mọi người đều tại trên người thế tử, nhanh chóng rời khỏi đây.
Hà Tiến lại quay đầu lại cười cùng nàng nói: “Vị Tào sư gia này là họ hàng của phủ doãn đại nhân, tên là Tào Vân Thiên, nói vậy các ngươi nhất định quen nhau.”
Tô Nhiên cười gượng một tiếng: “Ta là cái loại họ hàng rất xa, vừa tới nơi này chưa được mấy ngày, ngày thường không thấy được đại nhân vật này đó.”
Hà Tiến ôn hòa mà nói: “Vậy ngươi hôm nay thật là vận khí không tồi, chờ một lát nữa có thể nhìn thấy nhân vật lớn hơn nữa.”
Lời này rất có thâm ý, xem tuổi của ngươi không cần nói chuyện âm dương quái khí.
Hà Tiến nói xong, còn hướng bên người Tô Nhiên đi hai bước, vừa lúc chặn lại đường lui ở phía sau nàng.
Tô Nhiên:……
Tào Vân Thiên kia đã chạy chậm đến xe ngựa, khom lưng hạ bái.
Mành kéo, Ân Kỳ từ bên trong ra tới, thân hình thon dài, khoác một kiện hồ bào màu trắng, tóc dài đen nhánh, đáy mắt mỉm cười.
Hắn cùng Tào Vân Thiên đi tới, tự nhiên mà toát ra một loại cảm giác thượng vị tôn quý, thành thục cơ trí.
Cùng hắn so sánh, Ân Hoa chính là tên mao đầu tiểu hỏa.
Quả nhiên, phàm là nhân vật chính mình dụng tâm nghĩ ra đều không tốt, ngược lại thế giới tự động hoàn thiện lại càng ưu tú hơn sao?
Ánh mắt Tô Nhiên ngừng ở trên người hắn.

Người hoàn mỹ như vậy là nàng sáng tạo ra, tuy rằng khi sáng tác cũng không có dụng tâm, nhưng nàng vẫn là có loại cảm giác gia đình có con cái trưởng thành rồi mà vui mừng.
Ân Kỳ theo ánh mắt nàng nhìn qua, chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn lại quay đi.
Tô Nhiên cúi đầu, tính toán tìm chỗ trống đứng ở cuối hàng, chờ mọi người đều đi vào liền rời đi.
Khi Ân Kỳ đi qua bên người nàng, bước chân dừng lại, nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”
Đi? Kêu ai đi?
Hà Tiến đúng lúc ở phía sau Tô Nhiên nhẹ nhàng vung tay, hơi cong eo: “Mời.”
Tô Nhiên ở trong lòng mắng mấy câu thô tục, không tình nguyện mà nâng bước đuổi theo.
**
Ân Kỳ đi theo Tào Vân Thiên vào trong phủ, vừa đi vừa hỏi: “Ân Hoa đâu?”
“Nhị công tử ra ngoài.” Tào Vân Thiên lập tức nói, “Thế tử tới đây chính là vì chuyện thuyền muối mất tích?”
“Mất tích?” Ân Kỳ buồn cười mà nhìn hắn, rõ ràng là bảo vệ bất lực bị người khác trộm.
Tào Vân Thiên tự biết nói sai rồi, xấu hổ cười.
Hà Tiến nói tiếp: “Thuyền muối mất tích tất nhiên phải truy cứu, bất quá thế tử lần này tới chủ yếu là vì gom góp quân lương.”
Tào Vân Thiên nói: “Phủ doãn đại nhân đã nhiều ngày thượng kinh báo cáo công tác……”
Ân Kỳ: “Ta có thể chờ hắn trở về.”
Loại chuyện gom góp quân lương này vừa tốn công vô ích, nếu làm không xong liền bị bãi chức.
Tào Vân Thiên đang ở trong lòng sầu, chợt thấy Ân Kỳ bên cạnh dừng lại.
Ân Kỳ xoay người, tìm kiếm, hỏi: “Vị cháu trai kia của Tào đại nhân đâu?”
**
Tô Nhiên từ khi tiến vào phủ đều nhìn chằm chằm cơ hội, nhân lúc bọn họ không chú ý liền chạy vào một con đường nhỏ.
Nàng tính toán từ cửa chính thoải mái hào phóng đi ra ngoài.
Chỉ là đối với một kẻ mù đường như Tô Nhiên mà nói, trừ bỏ đường lớn cũng chỉ còn có mấy con đường nhỏ như ruột dê, tựa như mê cung, mới quẹo hai cái, nàng liền tìm không ra đường.
Mắt thấy một đội vệ binh đi tới chỗ này, Tô Nhiên vội vàng vọt đến phía sau cây cột, cúi thấp người, dán vào ven tường mà bước từng bước nhỏ dịch chuyển.
Đến chỗ ngoặt, Tô Nhiên thăm dò, đối diện đứng một vệ binh đang nhìn qua bên nàng.

Nàng nhanh chóng xoay người dựa vào phía sau, lại cảm giác thân mình không xong, trực tiếp ngã xuống.

Hoá ra cánh cửa phía sau bị nàng đẩy ra.
Cùng lúc đó, nàng nghe thấy có người hô lên: “Người nào ở đằng kia?”
Không rảnh lo mông đau, Tô Nhiên đứng dậy, trốn vào trong phòng, đóng lại cửa thật chặt, sau đó ngồi xổm dưới cửa sổ.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có mấy người đi qua đi lại, một người nói: “Đi thôi, không có ai.”
An tĩnh lại, Tô Nhiên mới bắt đầu đánh giá căn phòng này.

Còn đỡ trong phòng không có ai, là nàng may mắn.
Căn phòng bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một giá sách sát tường cùng một án thư gỗ đỏ, trên giá sách đặt linh tinh vài món đồ, trên mặt bàn lại rất sạch sẽ, không giống như bình thường có người làm việc, hẳn là một thư phòng để đó không dùng.
Ánh mắt Tô Nhiên dừng ở trên giá sách, nơi đó đặt một con dấu vuông vức.
Hà Hành Tu nói qua, muốn bán tư muối phải có con ấn công văn.
Tô Nhiên đi qua, giơ tay nhấc lên, thật nặng.

Nàng dùng chút lực lại nắm chặt nhấc lên.
Con dấu không nhúc nhích nhưng giá sách lại động, Tô Nhiên sợ tới mức mãnh liệt lui lại phía sau mấy bước.
Đối diện giá sách chậm rãi chuyển ra một khoảng không đủ một người đi vào.
Hoá ra đây không phải con dấu, mà là chìa khóa mở ra mật thất.
Kinh hách qua đi, Tô Nhiên lại cảm thấy có thể hiểu được, phim truyền hình có rất nhiều loại này a, đều là dùng để cất chút đồ vật để người khác không nhận ra.
Tô Nhiên thăm dò nhìn vào trong, lòng hiếu kỳ lôi kéo nàng, lý trí lại làm nàng không được đi vào.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện, còn có bước chân của mấy người từ xa tới gần.
Tào Vân Thiên: “Hắn không phải là gã sai vặt thế tử mang đến sao?”
Hà Tiến: “Người nọ nói hắn là cháu trai của phủ doãn đại nhân.”
Tào Vân Thiên không dám nói tiếp nữa.
Cháu trai của Tào Chung Văn là Tào Ni cũng là thân thích của hắn, hắn đương nhiên nhận ra, tên vừa rồi tuyệt đối không phải Tào Ni.
Nhưng hắn không dám nói.

Tác phong sinh hoạt của Tào Ni hắn biết, tiểu tử này thường ở thanh lâu, kết giao không ít bằng hữu có tác phong bất chính.

Vừa rồi người nọ nói không chừng chính là bạn nhậu của Tào Ni, vì muốn thể diện ở trước mặt bằng hữu nên làm nhân gia thế cho mình một ngày nửa ngày công, loại sự tình này Tào Ni không phải là chưa làm qua.
Tào Vân Thiên đã sớm cảm thấy như vậy không được, vốn dĩ trạm gác chính là tự thiết lập, còn thêm Tào Ni làm bậy, thật xem phủ nha này là nhà mình.

Chỉ là phủ doãn đều mặc kệ, hắn càng sẽ không quản.
Lần này thì hay rồi, để thế tử bắt được tại trận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui