Hôm nay, Tô Tịch như cũ ở bên cạnh bàn may vá quần áo.
Trong tay nàng cầm mấy miếng vải vụn từ chỗ Hầu nãi nãi, cân nhắc có thể làm một cái áo khoác ngoài mỏng cho trẻ nhỏ mặc hay không.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên.
Chỉ thấy tỷ tỷ nàng quỳ gối bên mép giường, hai tay mỗi bên cầm một thỏi vàng, thỉnh thoảng đem hai thỏi vàng nhẹ nhàng chạm vào nhau làm phát ra tiếng 'ting ting'.
Tô Tịch nhịn không được nói: “Tỷ nhìn đã lâu như vậy, còn chưa nhìn đủ sao?”
“Đây là hoạt động giải trí thích nhất trong ngày của ta.” Tô Nhiên ngẩng đầu, mặt hướng về phía Tô Tịch, “Khi nào mới có thể dùng vàng phủ kín một chiếc giường rồi nằm ở trên ngủ.”
Tô Tịch cười nói: “Vậy sẽ không bị cộm đau sao?”
Tô Nhiên: “Đó cũng là đau đớn hạnh phúc.”
Nàng đem thỏi vàng cất xong, ngồi vào trên ghế đối diện Tô Tịch, nhẹ giọng hỏi: “Muội xem, chúng ta bây giờ ở luôn trong trại như thế nào?”
Chuyện này Tô Nhiên đã trải qua suy xét nghiêm túc.
Tình huống hiện tại của nàng và Tô Tịch ở tại trong trại là an toàn nhất.
Vốn định đi phủ Tề Châu, có Ân Hoa thì có thể giúp đỡ một vài phần, nhưng bây giờ nàng đã đắc tội Ân Kỳ, lại đi tìm Ân Hoa thì vô cùng không lý trí.
Tô Tịch giật mình, sau đó nhấp môi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đều nghe tỷ an bài đi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Tô Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng ấy cũng không tình nguyện.
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Tô Tịch có thể là nhàm chán, nàng ấy cho đến bây giờ còn chưa có xuống núi đâu.
Tô Nhiên cười nói: “Ngày nào đó ta dẫn muội xuống núi ……”
Dừng lời lại, địa phương xa thì đi không được, còn gần thì sao, huyện Văn Thủy có Xuân Lai Các, phủ Tề Châu có Ân Kỳ, đều không thể đi,
Tô Nhiên ho khan một tiếng nói: “Quay đầu lại ta dẫn muội xuống núi đi dạo ở rừng cây nhỏ đi.”
Tô Tịch không nói gì, sau một lúc lâu trả lời: “Muội là lo lắng vạn nhất có người muốn tìm chúng ta……”
Tô Nhiên đột nhiên nhanh trí bật thốt lên nói: “Muội là nói Ân Hoa đi?”
Tô Tịch cứng đờ, mặt lập tức đỏ lên, mắt mang theo trách cứ mà trừng tỷ tỷ một cái.
Tô Nhiên xấu hổ, tật xấu nói nhanh vẫn là nên sửa lại.
Lúc này Ân Hoa lại không hơi sức đâu mà nhớ Tô Tịch, hắn đang theo sau đại ca diệt phỉ.
Lúc này đây phủ nha phái ra 800 binh sĩ, do Ân Kỳ lãnh binh, Tào Vân Thiên đi theo.
Tào Vân Thiên nhìn thoáng qua xe ngựa bên cạnh, trong lòng nhiều ít có chút khinh thường.
Rốt cuộc là quý tộc hậu duệ hoàng gia, nuông chiều từ bé, nói là tới diệt phỉ, vậy mà vẫn luôn ngồi ở trong xe ngựa.
Mấy năm nay hắn cũng có nghe được vài chuyện.
Lòng nghi ngờ của Đương kim Thánh Thượng rất nặng, đối với huynh đệ ruột của mình cũng tầng tầng phòng bị.
Trên dưới trong phủ Túc Vương gia không có người tập võ, cũng không bất luận binh quyền gì, chỉ có hai nhi tử, còn hàng năm không ra kinh thành.
Hiện giờ xem thói quen sinh hoạt của thế tử giống như lời đồn.
Trước khi xuất phát, thế tử còn cố ý nói với hắn: “Mấy sơn phỉ này ngày thường còn tính thành thật, không làm ra chuyện đại gian đại ác gì.
Chúng ta lần này lấy chiêu hàng là chủ yếu, chỉ cần tìm ra chủ mưu của việc trộm thuyền muối là được.”
Đây chính là hợp với ý nguyện của Tào Vân Thiên, tốt nhất là có thể không uổng một binh một tốt, tìm ra thuyền muối.
Hiện tại bọn họ đang ở dưới chân núi Hổ Trảo, là cờ màu cam của phủ nha bay cao cao ở trong gió.
Tào Vân Thiên đã âm thầm phái người lên núi chào hỏi Phó Đại Đao, làm hắn giả vờ chờ đợi là được, ngàn vạn lần không thể làm quý nhân bị thương.
Hắn nhìn thoáng qua mặt trời, nghĩ thầm Phó Đại Đao hẳn là đã thu được tin tức của hắn, lúc này chỉ sợ là đang kiểm kê nhân số.
Mới vừa tưởng tượng như vậy, liền nghe được trên núi một trận tiếng vang, mấy đạo nhân mã giơ cao lệnh kỳ của Phó Đại Đao vọt xuống dưới.
Tào Vân Thiên nhíu mày, Phó Đại Đao này cũng diễn thật quá.
Hắn hạ lệnh cho binh lính bên cạnh: “Bảo vệ tốt thế tử cùng nhị công tử.”
Hai đội nhân mã trang bị hoàn mỹ nhất đem xe ngựa vây quanh ở giữa, bản thân Tào Vân Thiên cũng ở trong đó.
Hắn là tên quan văn, loại chuyện đánh đánh giết giết này khẳng định không có khả năng xông lên phía trước, huống chi chỉ diễn mà thôi, cũng không phải đánh thật.
Hắn sáng sớm liền phân phó tốt, đem hai đội người có sức chiến đấu mạnh nhất lưu tại bên cạnh, trong lòng đánh giá, đánh tầm nửa canh giờ cũng không sai biệt lắm.
Hà Tiến nheo mắt lại, lá cờ của đối phương là màu vàng đất, mặt trên thêu có chữ "Phó" màu đỏ.
Hắn trong lòng nghi hoặc, hỏi Tào Vân Thiên: “Không thể tưởng được sơn phỉ này rất là dũng mãnh.”
Tào Vân Thiên cười gượng hai tiếng, mày nhăn càng sâu.
Đối phương tới rất nhiều người, mỗi người cầm vũ khí, bộ dáng như giết đỏ cả mắt rồi.
Bốn phía tiếng kêu rung trời, Hổ Trảo Trại chiếm thế nhân hòa địa lợi.
Mà người bọn họ, bởi vì sáng sớm đã được dặn dò qua, không đua toàn lực.
Vậy mà khi đối địch với thế tấn công mạnh mẽ của địch nhân, cả tập thể ngốc luôn, bị đối phương giết một đường lui về phía sau, mắt thấy cách xe ngựa càng ngày càng gần.
Mành xe ngựa đột nhiên bị mở ra, Ân Kỳ từ bên trong nghiêng thân mình ra.
Hắn nhìn chằm chằm nhân mã hai bên đang đánh nhau, đột nhiên hỏi Tào Vân Thiên: “Chẳng lẽ ngươi không phái người đi báo tin?”
Tào Vân Thiên ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận thế tử đang hỏi cái gì, mặt già có chút nhịn không được.
Hà Tiến tiến lên một bước, đến bên cạnh Ân Kỳ: “Thế tử, cho dù Tào sư gia không đi báo tin, sơn phỉ bình thường khi nhìn thấy quan binh làm sao liều mạng như vậy.”
Từ xưa đến nay, phỉ trại có lợi hại đến mấy cũng sẽ không trêu chọc quân đội triều đình.
Ân Kỳ lại quan sát tình hình chiến đấu trong chốc lát, cảm giác ý nguyện mình muốn chiêu hàng Phó Đại Đao sẽ thất bại.
Nếu không thể có ích cho mình, đó chính là vô dụng.
Hắn quay đầu phân phó Tào Vân Thiên: “Kêu viện quân.”
Ân Hoa cũng từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt không quá đẹp, hắn tuổi nhỏ, lại là lần đầu rời nhà liền gặp phải trường hợp như vậy, chân đều có chút nhũn ra.
Ân Kỳ thấy trường hợp càng lúc không chịu khống chế, liền an bài một đội tinh binh đem Ân Hoa đưa về phủ nha.
Cùng lúc đó, một đội nhân mã đông hơn từ trên núi lao xuống, dẫn đầu đúng là Phó Đại Đao.
Hai mắt hắn trừng to như chuông đồng, tay cầm một thanh trường đao to lớn, như mang theo gió, thẳng tắp vọt tới nơi xe ngựa phía Ân Kỳ.
Cùng lúc, La Thuận Phong nhận được tin tức quan binh bao vây diệt trừ Hổ Trảo Trại.
Mọi người đều cảm giác kỳ quái, đang êm đẹp sao lại đột nhiên bắt đầu diệt phỉ.
Ngày thường, Hổ Trảo Trại cùng phủ Tề Châu bên kia qua lại rất gần, không thể có đạo lý nói đánh là đánh.
Chẳng lẽ là đang diễn trò? Hay là có quan hệ đến chuyện hoà giải do Tô Nhiên làm ra hai ngày trước? Nếu không đem sự tình hỏi thăm rõ ràng, La Thuận Phong trong lòng khó an.
Hắn phái người đi nhìn chằm chằm tình huống, đồng thời kêu Tô Nhiên tới, muốn hỏi cái nhìn của nàng một chút.
Tô Nhiên chân trước mới vừa vào nhà, liền có người chạy vào, vẻ mặt khẩn trương.
“Nhị đương gia, Phó Đại Đao không biết sao lại thế này, xem tư thế kia là muốn liều mạng đánh cho quan binh lui về.”
La Thuận Phong cũng nhíu mày, hắn hiện tại không rõ lắm, diệt phỉ này rốt cuộc là thật hay là giả.
Nếu là thật sự, mặc kệ bên nào thắng, hắn đều không muốn nhìn thấy.
Phó Đại Đao thắng, về sau này Mai Hoa Trại tám phần phải giải tán, quan phủ thắng, khai đao tiếp theo chính là hắn.
Chỉ có Tô Nhiên nghe xong lời này, hỏi ngược lại: “Là nói quan binh bên kia sắp thua?”
Người tới gật gật đầu, sốt ruột nói: “Nhị đương gia, nếu là Phó Đại Đao đánh thắng, về sau liền không ai chống lưng cho chúng ta.”
Tô Nhiên nhướng mày, tâm niệm vừa động, đối La Thuận Phong nói: “Nếu không, chúng ta đi giúp đỡ?”
La Thuận Phong quay đầu nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“ Xem ngươi nói kìa, ta nào làm chuyện gì không phải là chuyện tốt a.” Tô Nhiên vì mình biện giải, “Ngươi có bản đồ núi Hổ Trảo hay không?”
Mấy thứ như bản đồ này, ở cổ đại không phải người hành quân tác chiến bình thường đều sẽ không có, bất quá cũng may, Tô Nhiên chỉ là muốn bản đồ núi Hổ Trảo.
La Thuận Phong trực tiếp dùng ngón tay dính chút nước, vẽ lên trên bàn.
“Núi rất cao, trại chủ yếu xây ở lưng chừng núi, nếu đi lên trên một chuyến thì quá lao lực.
Phía tây là vách đá, phía đông gần với sông Thông Quảng nhất, ngày thường bọn họ lên xuống núi đều là đi phía đông.”
“Phía đông là bên kia?” Tô Nhiên cắt ngang lời hắn.
La Thuận Phong tùy ý một chút: “Đây.”
Tô Nhiên gật gật đầu, đôi mắt dừng ở phía trên: “Nói như vậy, phía bắc là cách chúng ta gần nhất?”
“……” La Thuận Phong liếc nhìn nàng một cái, “Đó là phía nam.”
“Ủa? Không phải phía bắc sao?”
La Thuận Phong cạn lời: “Ngươi đứng ngược rồi.”
Tô Nhiên cười hắc hắc, di chuyển hai bước, đi đến đối diện, dựa gần La Thuận Phong, tay chỉ lên mặt bàn.
“Phía nam có thể lên núi không?”
La Thuận Phong nghiêng đầu, rũ mắt nhìn về Tô Nhiên bên cạnh.
Nàng là một thân nam trang không sai, hơn nữa trong trại này xác thật cũng còn có không ít người cho rằng nàng là nam.
Nhưng mấy người lão làng chỉ cần hơi liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra nàng là nữ nhân, bao gồm hắn, rất sớm đã phát hiện Tô Nhiên là nữ nhân.
Hơn nữa, cho dù người khác đều xem nàng là nam nhân, nhưng chính nàng trong lòng không lưu ý sao?
Lần trước chủ động duỗi tay dìu hắn, lúc này lại đứng cách hắn gần như vậy.
Nếu là đổi thành nữ nhân khác, La Thuận Phong phỏng chừng sẽ cho rằng đối phương là tâm duyệt hắn, bất quá hiện giờ người đứng nơi này chính là Tô Nhiên.
Mấy ngày nay ở chung với nhau, hắn đối với tính cách của nàng nhiều ít có chút hiểu biết, lúc này ngược lại không phải là tự mình đa tình như vậy, chỉ là muốn lập tức thích ứng cũng tương đối khó.
Hắn quay lại đầu đáp: “Nam bắc hai phía ít người đi, đều là đường nhỏ, tương đối gập ghềnh, bất quá cũng có thể đi lên.”
Tô Nhiên “Ồ” một tiếng, lâm vào trầm tư.
La Thuận Phong nhìn nàng như vậy, nhịn không được nói: “Ngươi sẽ không cho rằng Phó Đại Đao có thể thắng đi? Ta cho dù chán ghét hắn, cũng không có khả năng để các huynh đệ đi chịu chết.”
Tô Nhiên hoàn hồn: “Ừm, không tiễn, chúng ta đi nhặt của hời.”
**
Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.
Phó Đại Đao xác thật giết đỏ cả mắt rồi.
Hắn vốn dĩ hùng tâm vạn trượng tự tin tràn đầy muốn bắt lấy Mai Hoa Trại, kết quả bị phủ doãn an bài người nhìn chằm chằm, không đánh mà lui về.
Chính là khi một mình giận dỗi, rồi lại nghe thủ hạ nói, mấy trăm binh sĩ của phủ nha đang hướng Hổ Trảo Trại của mình đi tới, dẫn đầu chính là Tào Vân Thiên.
Phó Đại Đao nhất thời nổi trận lôi đình.
Có ý gì! Lão tử đã lui binh, cư nhiên còn không thuận theo không buông tha.
Hoá ra phía trước phái tiểu tử kia tới, là tiên lễ hậu binh*, muốn chơi hắn? Thật đương lão tử sợ hắn cái phủ doãn, đánh lên tới, không chừng ai thắng.
(*Tiên lễ hậu binh: Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công.)
Phó Đại Đao lập tức tập hợp người trong trại lại, chờ xuất phát, trong lòng đã bắt đầu tính toán, nếu có thể đánh hạ phủ Tề Châu, hắn liền chiếm thành làm chủ, cũng học phiên vương Tây Nam kia tự lập cái danh hào.
Ngay lúc hắn giơ đại đao tức giận tận trời chạy ra bên ngoài, Tào Vân Thiên phái người tới.
Người tới nhìn thấy Phó Đại Đao, cằm vừa nhấc, thần thái kiêu căng, khẩu khí khinh thường: “Tào sư gia nói, chờ khi đánh lên, các ngươi phải chú ý đúng mực, chớ nên làm quý nhân bị thương.”
Cho nên mới nói, phái dạng người gì đảm đương làm người đưa tin là rất quan trọng.
Ngày thường, khi hai bên hữu hảo hợp tác, ỷ vào chính mình là tiểu quan, có chút thân phận, đối này đó thổ phỉ nhìn rất khinh thường, còn chưa tính tới việc nói chuyện mà cái mũi hất lên tận trời.
Bởi vì nhân gia ít nhất có cầu với ngươi, nhiều ít có thể nhẫn nhịn.
Lúc này đã trở mặt, muốn đánh nhau rồi, còn không có nhãn lực sao, nhìn không ra nhân gia cầm đao mà lại đi rải thêm dầu chứ.
Phó Đại Đao nghe hắn nói như vậy, tức giận đến cười rộ lên.
Lần trước phái một tên chưa đủ lông đủ cánh nộn dưa tới, tốt xấu thái độ còn có thể, lần này lại là không biết nơi nào nảy ra cái loại lòng heo, dám vô lễ như thế!
Trường đao trong tay Phó Đại Đao vung lên, trực tiếp bổ xuống đầu người kia.
Cái này, đoàn người đều biết sự tình đã đi đến cực hạn, chỉ có đánh thắng mới có đường ra.
Nhóm người này vốn là bưu hãn thiện đấu, thấy Phó Đại Đao vừa ra tay liền đem đại sứ giết, chẳng những không sợ, ngược lại ý chí chiến đấu tăng cao, đều như sao hỏa lao xuống núi.
Không cho hắn làm quý nhân bị thương, vậy hắn liền hướng về phía quý nhân kia..